Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 11: Kinh hồng tái hiện




Lệ phong nổi lên, như đao hàn kiếm nhận thổi vào đại sảnh, hiện tại đang vào đầu xuân, mà lúc này lệ phong phảng phất như gió lạnh thấu xương, đủ để tổn thương nhãn cầu, chúng nhân đều nheo lại hai mắt, lấy tay che chắn.

Nửa ngày, yên lặng.

Mọi người đều nhìn chung quanh, căn bản không thấy nhân ảnh, trời trong nắng ấm, không một tia dấu vết.

“Người đâu. . .?”

Vừa mới quay đầu, chúng nhân mới phát hiện, ở giữa đại sảnh xuất hiện một hồng y nam tử đang đứng.

Một nam tử tuyệt sắc yêu diễm, kinh thế tuyệt luân.

Vạt áo diễm hồng trong gió bay phất phới, hỏa hồng trường phát xõa tung tùy tiện buông xuống ôm lấy bờ vai, yêu dị bắn ra tứ phía, hồng mâu diễm liễm, đào hoa lạc ấn đỏ sẫm huyễn mục nở rộ đầy khêu gợi ở trên khóa cốt. (huyễn mục: đẹp mắt, khóa cốt: xương quai xanh)

Hết thảy ánh nhìn, hết thảy tầm mắt chậm rãi từ hồng bào chuyển qua trương dung nhan tuyệt thế kia, một cái chớp mắt, hô hấp của mọi người cơ hồ đình trệ, trừng mắt, há mồm. . . Dáng vẻ mỗi người đều cứng ngắc, ngây ngốc như rối gỗ.

Làn gió mát lay động hỏa hồng trường phát, Hách Liên Cô Tuyết khoanh tay mà đứng, tư thái cao quý, giống như một bức hoàn mỹ họa quyển quỷ phủ thiên công, khiến cho tâm thần chúng nhân lay động, tim đập thình thịch.

Vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều thừa nhận, Hách Liên Cô Tuyết tuấn mỹ hơn so với bất cứ nữ tử nào trong thiên hạ, ‘Tứ đại mỹ nữ’ được thế nhân tôn xưng còn kém hắn vài phần kinh diễm.

Hạ Ngâm Hà cùng Hàn Linh Xu ở trước mặt Hách Liên Cô Tuyết quả thực ảm đạm vô quang.

“Hàn cô nương. . .” Thanh âm từ tính lướt qua bên tai Hàn Linh Xu, hơi thở ma mị kích thích toàn thân nàng kinh đào hãi lãng, mỹ đến câu hồn nhiếp phách, khiến tâm của nàng điên cuồng nhảy lên, không thể ngừng lại.

Cái mỹ của Hách Liên Cô Tuyết là một chủng độc, độc phệ không biết bao nhiêu người trong thiên hạ, làm sao có thể cấp Hàn Linh Xu giải dược?

Mọi người từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, ý thức được chính mình vì một ma đầu mà tâm động, sắc mặt không khỏi phiếm hồng.

Nhưng ngay khi chúng nhân ý niệm vừa chuyển, một nỗi hoảng sợ cường đại nháy mắt thổi quét toàn thân.

Hách Liên Cô Tuyết hiện thân tại Yên Vũ Lâu, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói của Hàn Linh Xu?

Hay là. . . Hắn muốn huyết tẩy Yên Vũ Lâu!

~*~

Mộ Vân Khuynh vẫn như trước ôn hòa mỉm cười, con ngươi sáng như sao trời nhìn tửu thủy trong chén, giống như mọi việc đang xảy ra trong đại sảnh cùng hắn không quan hệ, nhưng hắn cũng không biết, bàn tay hắn đang nắm chặt dạ quang bôi, ngón tay đã muốn trắng bệch.

Tư Đồ Không Thành không thể tin nhìn thân ảnh hồng sắc yêu diễm kia, từng đợt ký ức như thủy triều lấn lướt khiến toàn bộ ý nghĩ của hắn đều tê liệt.

Đó là gánh nặng không thể thừa nhận. . .

Tư Đồ Không Thành nhìn hắn, cứ như vậy nhìn chăm chú như muốn lột trần con người trước mắt, tựa hồ rất sợ mạt hồng ảnh ngay sau đó sẽ biến mất khỏi tầm mắt hắn, nỗi đau đớn không ngừng cuộn trào trong tâm.

Những chuyện đã qua nháy mắt trở về, dưới cây hoa đào, hai thiếu niên ngây thơ ở bên cạnh suối nước cất tiếng cười trong veo như gió.

Trong tên ngươi có ‘Tuyết’, vì sao lại thích mặc hồng y?

Vì ta rất ghét màu trắng, nó quá thuần khiết.

Ngươi mặc bạch y có lẽ rất đẹp nga. . .

Thật sao? Ngày mai ta mặc cho ngươi xem được không? . . .

Hồi ức êm đềm như giấc mộng, trong mảnh rừng xanh biếc, một hồng y thiếu niên nhìn huyền y thiếu niên hô lớn:

Tư Đồ Không Thành, ta thích ngươi –

Ngươi thật không biết xấu hổ, lại đi thích nam nhân.

Hồng y thiếu niên bóp chặt cổ nữ hài, phẫn nộ nói: Ta cứ thích hắn, quản hắn là nam hay nữ.

Một khắc kia, huyền y thiếu niên mỉm cười, tựa hồ đang cười hồng y thiếu niên vô tri, nhưng cũng không biết, y là đang cười chính mình.

Đến tột cùng là cười hắn không hiểu chuyện, hay là đang che giấu bản thân không dám đối mặt? Nhưng từ một khắc kia, tâm của y đã vì hắn mà khiên động, cho dù về sau, y cùng hắn như hai người xa lạ, hắn hận y đến tận xương, nhưng tâm của y vẫn như trước vì hắn mà khiên. . .

Oán hận của hắn là do y tạo thành, bởi vì một quyết định, bởi vì một câu nói. . .

Từ nay về sau, vạn kiếp bất phục, mãi mãi không có khả năng tiếp tục kéo dài phần chân thành tha thiết đã từng tưởng như vĩnh hằng.

Nhưng tâm hắn đau, có ai ngờ? Hắn chịu dày vò, có ai hiểu?

Rốt cuộc y cùng hắn quen biết là lỗi lầm thượng thiên an bài, hay y đã định trước là tình kiếp của hắn cả đời. . .

Không ai biết được.

Tư Đồ Không Thành suy nghĩ xoay chuyển, hắn hơi nâng mắt, song trong nháy mắt kia, hắn chạm phải một đôi mắt diễm hồng như huyết.

Nhãn thần thoáng hiện lên quang mang, như mũi tên đâm thẳng vào lòng Tư Đồ Không Thành.

Tầm mắt hai người giao thác, khuấy động, triền miên, như ngăn cách hết thảy trần thế chung quanh, u đồng thâm trầm mãnh liệt mà nóng rực, nhưng hồng mâu mỹ lệ vẫn lạnh lùng như trước.

Như băng thiên cô tuyết giữa mùa đông buốt giá. . .