“Đúng là người của Đại Ám Hà, giết không chết được.” Hách Liên Cô Tuyết hồng mâu nheo lại, dừng ở Ám Dạ Minh đang đứng lặng trong phế tích.
Hỏa hồng trường phát tung bay, sợi tóc hỗn độn che khuất hồng đồng mị nhân. Ám Dạ Minh lẳng lặng nhìn hồng y nam tử cách đó không xa, con ngươi sâu thẳm phức tạp khó phân biệt. Đó là loại ánh mắt như đao quang luyện ngục, ẩn chứa sát niệm huyết tinh, tản ra hận ý khắc sâu tận linh hồn.
Nhưng bên trong hận ý quyết tuyệt kia lại ẩn ẩn nảy lên một loại tình cảm phức tạp khác người ngoài không thể nhìn ra.
Lộng Nguyệt chăm chú dõi theo ánh mắt giờ phút này của Ám Dạ Minh, tử phát vũ động trong đêm đen không gió chưa một khắc nào bình ổn. Đôi tay chắp sau lưng bị tử mang ma dã bao trùm, móng tay dài mảnh đen thẫm lấp lóe lãnh quang độc mị.
Bàn tay Cô Tuyết và Lộng Nguyệt không hẹn mà cùng ngưng tụ thành một đoàn quang mang yêu dị, mãnh liệt tựa viêm hỏa, lại tản ra sương lãnh như băng tuyết.
Đúng lúc đó, nhãn thần hai người đồng thời hiện lên một mạt lạnh lẽo, thân thể Ám Dạ Minh trong bóng đêm bỗng nhiên hóa thành bọt nước.
Lãnh quang thị huyết càng thêm dày đặc, tiếng cười khàn khàn quanh quẩn khắp phế tích nơi sơn dã.
Thân thể của Ám Dạ Minh đột nhiên phân liệt thành tầm mười thân hình giống nhau như đúc, hệt như hồn phách bị hút ra, dưới khoảng không u ám bồng bềnh trôi nổi.
Song kỳ dị chính là hơn mười đạo thân ảnh mềm mại như nước, căn bản không thể phân rõ đâu là thực thể, hư ảo khiến người ta nhìn hoa cả mắt, thậm chí vô pháp chạm vào! Vô pháp đánh tan!
Tiếng cười vang vọng thật lâu không thôi, những thân hình biến ảo như u linh xuyên qua khu rừng, phảng phất quỷ mị cô hồn, tiêu thất trong gió. . .
Hách Liên Cô Tuyết thoáng chốc kinh sợ, nguyên lai trên thế gian này có người tu luyện loại tà thuật quỷ dị đến vậy!
Thần sắc trong tử mâu của Lộng Nguyệt vẫn thâm u như trước, tuấn mi tà mị nhíu chặt. Hắn thật không ngờ, Ám Dạ Minh cư nhiên tu luyện tà thuật cấm kỵ từng truyền lưu tại Đông Doanh hơn một trăm năm trước. (Đông Doanh: Nhật Bản xưa)
Ám Dạ Minh đến tột cùng là hạng người như thế nào? Chẳng những có thể đem võ công Trung Nguyên Thiên chu vạn độc thủ có tính phá hủy mãnh liệt như thế luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, thậm chí còn quán thông thuật cấm kỵ truyền lưu cách đây hơn một trăm năm. . .
Ám Dạ Minh chỉ là một Thiên tôn dưới trướng Đại Ám Hà Giáo vương Tà Hoàng, vậy Tà Hoàng sẽ là tồn tại thần bí khiến người ta sợ hãi ra sao?
Lộng Nguyệt hơi khép lại hai mắt, khuôn mặt yêu dị lạnh như băng không có độ ấm.
Như thế xem ra, hắc ám đế quốc lần này trỗi dậy còn mạnh mẽ hơn cả trước đây. . .
.
Dọc đường đi, hai người đều không nói một câu, phảng phất một hồi giằng co vừa rồi căn bản không hề tồn tại, giống như đêm nay chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Ngạo Thần Cung, Mộc Tuyết Các, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng tẩm điện như thánh tuyết khiết tịnh.
Bàn tay ấm áp của Lộng Nguyệt vỗ nhẹ gương mặt Cô Tuyết, thâm tử sắc phượng mâu thối lui huyết sắc tà ác, chỉ còn nhu tình như nước nhộn nhạo.
Tiếu ý nhàn nhạt hiện lên, giọng nói ôn hòa như thanh tuyền nỉ non, “Đừng suy nghĩ nhiều, sớm đi ngủ đi.”
Mục quang tà mị ẩn ẩn lộ ra u trầm, Lộng Nguyệt như ngày thường nở nụ cười yêu dị, liễm đi vẻ ảm đạm trong đáy mắt, nhưng hắn cái gì cũng không giải thích, chỉ thản nhiên nói, “Ta trở về trước.”
Ánh đèn chiếu lên tử sa linh bào tản ra u quang mờ ảo, bóng lưng mang theo một tia tịch liêu cô thương có vẻ trầm trọng nặng nề.
“Nguyệt. . .”
Thanh âm mờ ảo phảng phất không thực từ phía sau Lộng Nguyệt vang lên, một khắc kia, trái tim của hắn chợt căng thẳng.
Hắn gọi ta là gì. . . Hắn vừa gọi ta là gì. . .
Tuyết nhi, là ngươi đang gọi ta sao? Thân thể Lộng Nguyệt hơi chấn động, cũng vô pháp nhúc nhích nửa bước.
Những hình ảnh trước đây dần hiện lên rõ ràng trong tâm trí. . . Có một hồng y thiếu niên luôn thích nằm trong lòng ngực hắn, nhìn nụ cười của hắn.
Nguyệt, ngươi cười rộ lên thật đẹp mắt.
Nguyệt, ngươi vì cái gì muốn đàn ‘Si tâm thương’? Vì cái gì ta nghe xong đều muốn khóc?
Nguyệt, ta rất chán ghét cha ta, hắn lúc nào cũng bức ta luyện công.
Nguyệt, nếu thế giới của chúng ta không có đối phương sẽ thế nào. . .
Nguyệt, ta thích ngươi. . . Ta muốn cả đời ở cùng một chỗ với ngươi. . .
Nguyệt, ngươi nghe được sao, ta Hách Liên Cô Tuyết cũng rất thích rất thích ngươi. . .
. . .
Một tiếng than nhẹ, lại không biết có bao nhiêu phân lượng, đem trái tim tịch liêu suốt mười mấy năm thức tỉnh. . .
Giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt yêu dị lặng lẽ chảy xuống, Lộng Nguyệt hơi khép mắt, thủy quang oánh nhuận thấm ướt bờ mi.
Cô Tuyết lẳng lặng đi đến sau hắn, cao ngạo tà khí sớm đã không còn tồn tại, thanh âm của hắn cũng mang theo một tia run rẩy, nỗ lực áp chế chính mình, hồng mâu nhộn nhạo nổi lên gợn sóng, “Nguyệt. . . để cho ta hôn ngươi, được không?”
Khoảng cách gần trong gang tấc, lại làm cho hai người cảm giác trải qua ngàn vạn năm chờ đợi, mới có một khắc hôm nay tương phùng.
Cô Tuyết run rẩy vươn tay muốn vuốt ve trương dung nhan yêu dị kia, Lộng Nguyệt đột nhiên xoay người đưa hắn khóa vào trong ngực, thô bạo hôn lên cánh môi Cô Tuyết.
Cô Tuyết ôm chặt cổ Lộng Nguyệt, chìm sâu trong nụ hôn dài triền miên. . . Nhưng nụ hôn ấm áp kia không cách nào che giấu lệ quang từ khóe mắt không ngừng chảy xuống.
.
Đầu thu có chút lạnh lẽo, mưa phùn li ti hóa thành tấm mành che, tiếng mưa rơi ở trong khoảng không vang vọng.
Nụ hôn cuồng loạn vô thanh, ngực lại phập phồng chấn động, như muốn nói ra hết thảy tưởng niệm cùng chờ đợi.
Nỗi tư niệm tàn khốc trong tịch mịch bi thương hóa thành tro bụi, chỉ vì một tiếng kêu gọi lưu luyến của nam tử trước ngực.
Thanh âm trầm thấp ngắt quãng, Lộng Nguyệt không thể kiềm chế cuồng nhiệt trong lòng. Hắn ôm Cô Tuyết đến bên nhuyễn tháp, ánh mắt tản ra nhu tình giống như ngàn năm không đổi. Trong khoảnh khắc, nhuyễn liêm bay xuống, ngăn cách trần thế.
Đầu ngón tay thon dài chạm tới giọt lệ lạnh lẽo nơi khóe mắt, Lộng Nguyệt nâng lên gương mặt Cô Tuyết, tử mâu lưu luyến si mê tựa diễm hỏa thiêu đốt, “Ngươi cũng biết, một chữ này, ta đã chờ bao lâu. . .”
Thanh âm có chút khàn khàn như sương khói mộng ảo, làn gió lướt qua như hoa vũ năm xưa, tô điểm cho ký ức đẹp đẽ ngày trước. Lộng Nguyệt hôn lên hồng mâu long lanh ngời sáng, chạm vào thật nhẹ mà cẩn trọng, rất sợ tất cả những gì vừa rồi xảy ra chỉ là hư ảo. . .
“Tuyết nhi, Tuyết nhi của ta, là ngươi sao. . . Ngươi đã có thể chân chính trở lại bên người Lộng Nguyệt ta. . . có phải hay không. . .” Tử mâu chớp động quang mang nhu hòa như nước, loại ánh mắt chờ mong khát cầu này khiến những giọt nước mắt lạnh lẽo của Cô Tuyết thiếu chút nữa lại tràn mi mà ra.
“Nói cho ta biết! Trả lời ta!” Đầu ngón tay Lộng Nguyệt vuốt ve chân mày Cô Tuyết, giống như đang nhẹ nhàng vỗ về một thứ trân bảo của sinh mệnh. Thanh âm nỉ non mang theo tình ý quyến luyến, “Tuyết nhi yêu ta trước đây, có phải thật sự đã trở lại. . . có phải hay không. . . có đúng hay không?!”
“Nguyệt. . .” Cô Tuyết đã vô pháp kìm nén chính mình, cái gì cũng không nói nên lời, hắn ôm lấy cổ Lộng Nguyệt, ngửa đầu dâng lên cánh môi thơm.
Đó là tưởng niệm cùng nóng bỏng chờ đợi suốt mười mấy năm ròng, hết thảy thăng trầm, hết thảy khúc mắc, tại một nụ hôn này tiêu tán thành tro.
Hương sen yêu dã lan tràn trong gió, hai đầu lưỡi triền miên trong không gian lửa nóng quấn lấy nhau như hòa thành một thể, mỗi một góc rất nhỏ cũng không buông tha, kịch liệt tung hoành, dây dưa như muốn dùng nụ hôn dốc hết nỗi lòng.
Lộng Nguyệt hôn càng thêm sâu, hận không thể đem người trong lòng dung nhập vào cốt nhục của mình, dung nhập vào cả linh hồn, phong ấn hắn, làm cho hắn vĩnh viễn trở thành một phần trong thân thể, tuyệt không cho phép một lần nữa mất đi.
Hôn nhau đến gần như không thở được, Cô Tuyết đột nhiên xoay người, đem yêu tà nam tử đặt dưới thân, kéo ra tử bào trên người hắn. Đầu lưỡi mềm mại trượt xuống, đòi lấy mỗi một chỗ trên thân hình tuyệt mỹ, nhìn rõ mỗi một dấu vết trên thân thể Lộng Nguyệt. Nhưng khi Cô Tuyết nhìn đến một vết sẹo lưu lại trên bờ ngực trắng nõn, nước mắt lạnh lẽo như trân châu lại lác đác rơi xuống.
Hắn nguyên bản cho rằng mình thật sự kiên cường, song giờ khắc này, Hách Liên Cô Tuyết mới chân chính biết rõ bản thân cư nhiên có nhiều nước mắt yếu đuối đến vậy.
Cô Tuyết run rẩy vuốt ve vết sẹo trông có vẻ rất sâu kia, thanh âm đứt quãng tràn ra, “Rất đau có phải không? Nguyệt. . . Ngươi nói cho ta biết, có phải hay không rất đau. . . có phải không. . .” Hắn kề sát gương mặt tuấn mỹ, huyết dịch điên cuồng lưu động, nhìn thật kỹ cặp tử mâu yêu dị, “Nguyệt. . . Ngươi là một tên ngốc, ngươi vì cái gì lại ngốc như vậy. . .”
Tử mâu tà khí nheo lại, mang theo tiếu ngân thích ý thoải mái.
Cô Tuyết hôn lên trương dung nhan yêu dị, cảm thụ được mỗi một tia hơi thở của yêu tà nam tử, cảm thụ được trái tim của hắn đang đập. . .
“Ta Hách Liên Cô Tuyết vì cái gì lại gặp phải một tên ngốc như ngươi. . . Vì cái gì khăng khăng một mực yêu một tên ngốc. . .”
“Ta là Tuyết nhi của ngươi, mà ngươi. . . vĩnh viễn đều là Nguyệt của ta. . . Vĩnh viễn đều là Lộng Nguyệt của Hách Liên Cô Tuyết. . .” Hồng y nam tử lại nâng lên yêu nhan tà khí, khát khao đòi lấy hết thảy.
Đó là Lộng Nguyệt của hắn, thiếu niên hắn đã từng yêu, thiếu niên hắn đã từng muốn kề vai bên nhau cả đời.
Quang minh phá đoạn, quỹ tích thiên ly, táng tâm ly tán, bất hối si luyến. . . Thiếu niên tà mị trước đây rốt cuộc đã chờ đợi bao lâu? Đau lòng bao lâu? Cô tịch bao lâu? (thiên ly: lệch hướng)
Hắn rốt cuộc sáng tỏ, vì sao khi hắn nhìn đến cặp tử mâu kia, lại không thể kiềm chế muốn hôn lên, sẽ không thể kiềm chế muốn điên cuồng, trái tim vô tình cũng có thể nảy lên rung động. . . Nguyên lai tất cả những điều này, nguyên bản chính là vận mệnh chú định.
Thế giới như bất động theo ánh mắt hai người chăm chú nhìn lẫn nhau, hàn khí trong đêm dưới ngọn nến nổi lên phảng phất vô vàn tưởng niệm ôn nhu. . .
Tử phát hồng phát dây dưa cùng một chỗ, Lộng Nguyệt gắt gao ôm lấy Cô Tuyết, thân thể hai người chặt chẽ thiếp hợp, không lưu một khe hở.
Một đoạn thiếu niên lưu ức, thuở ban sơ đẹp đẽ nhất bị vỡ tan, vài thập niên tịch mịch trải qua giống như thiên niên nhất thuấn, tại một nụ hôn cùng vòng ôm siết chặt hóa thành lưu luyến si mê mãi không ngừng. (thiên niên nhất thuấn: ngàn năm như nháy mắt, ý nói những gì đã trải qua khi nhìn lại cảm giác như một giấc mộng)
“Vận mệnh đã chú định ngươi là người của Lộng Nguyệt ta, cho dù thế nào thì cuối cùng vẫn trở lại bên cạnh ta, ai cũng không thể đoạt đi. . .”
Cánh môi thiếp hợp tách ra, tử mâu yêu dị phản chiếu mị nhãn thâm hồng, tản ra nồng đậm tình ý, ngay cả con ngươi hỏa hồng cũng không thể cất chứa hết được, tình cảm bốc lên thiêu đốt chân trời u ám.
Ngón tay Lộng Nguyệt luồn vào mái tóc hỏa hồng, tử mâu tràn ngập nhu tình vô hạn, “Ta thật sự rất muốn đem toàn bộ hạnh phúc trên thế gian cho ngươi. . . Thiên hạ này, chỉ mình ta có thể ôm ngươi, hôn ngươi, sủng ngươi, chỉ có Lộng Nguyệt ta mới có thể yêu ngươi. . . Cô Tuyết, ngươi nghe rõ sao?”
Cô Tuyết của hắn, đời đời kiếp kiếp chỉ mình hắn có thể yêu.
Độc lập hậu thế, trải qua bao năm cô tịch, còn có chuyện gì là không thể nhìn thấu? Vẻ ngoài đa tình hờ hững lại che giấu không được một khỏa tâm vì yêu mà tương tư đến tận cùng. Tiếu ý tà mị mê đảo chúng sinh, lại tịch liêu u trầm không người có thể lý giải. Thẳng đến khi mạt liệt hồng kia thiêu đốt tầm mắt hắn, thẳng đến khi cặp mị nhãn thâm hồng kia chăm chú nhìn hắn, mười mấy năm chờ đợi cùng bảo hộ đối với hắn mà nói, căn bản là không đáng nhắc tới. . .
Hồng bào như tàn hoa rơi rụng, hỏa hồng trường phát rủ trên bả vai bỗng trượt xuống, Cô Tuyết lại phủ lên cánh môi Lộng Nguyệt. Ngữ thanh mềm mại như lưu thủy hóa tan đi lạnh lẽo, mang theo vô tận nhu tình, phảng phất quên đi hết thảy trần thế phù hoa.
“Nguyệt, ta Hách Liên Cô Tuyết cuộc đời này có thể có được ngươi, vô luận thế gian đối với ta gây ra bao nhiêu thương tổn, ta cũng có thể tha thứ. . .”
Cái gì thiên mệnh kiếp số? Cái gì huyết sát cô tinh? Hắn căn bản không quan tâm.
Hắn hiện giờ chỉ để ý một vị nam tử vì hắn mà tịch mịch cô thương suốt mười mấy năm trời.
Đó là Lộng Nguyệt của hắn a. . . Lộng Nguyệt hắn từng muốn cả đời cùng một chỗ. Những gì hắn muốn làm lúc này, đó là dùng tình yêu của mình cả đời đến bồi thường khoảng trống mười mấy năm kia, vì một hứa hẹn vĩnh hằng tương thủ, khuynh tẫn một đời. . .
Đêm đen tịch mịch chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích.
“Cô Tuyết, đem thân thể của ngươi cho ta, đem hết thảy những gì ngươi có đều cho ta, ta muốn mỗi một chỗ trên thân thể ngươi hạ xuống ấn ký của Lộng Nguyệt ta. . .”
Hồng y nam tử nhàn nhạt nhếch môi, khẽ liếm vành mắt thâm tử sắc, Lộng Nguyệt của hắn, vẫn là nam tử bá đạo chiếm đoạt đến tận cùng như trước, cho tới bây giờ cũng không thay đổi. . .
“Ta cho ngươi. . .”