Mây đen che lấp mặt trăng, Lộng Nguyệt lười biếng đùa nghịch chiếc bạch ngọc địch trong tay, tử sắc phượng mâu thâm u khó dò.
“Độc mà Hàn Thiếu Khanh trúng là gì?”
Động tác tay của Lộng Nguyệt chợt cứng đờ, hắn nhìn thật sâu vào cặp nhãn mâu thâm hồng, cánh môi khẽ mở, “Không có gì, chỉ là một loại độc bình thường mà thôi.”
“Vậy sao?” Cô Tuyết nhướn mày, tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy mọi thứ ẩn trong đôi tử mâu bình tĩnh vô ba kia, “Nếu là độc dược bình thường, vì sao trước khi chết không có dấu hiệu? Hàn Thiếu Khanh rõ ràng là trúng độc mà chết, chẳng qua có người dùng ngân tuyến để đánh lạc hướng chú ý, không lẽ cả việc này ngươi cũng không để ý?”
“Sao phải để ý? Người trong thiên hạ nhìn ta như thế nào có quan hệ gì đâu? Lộng Nguyệt hơi nheo mắt, bờ mi chớp nhẹ, “Tựa như lúc trước Lưu Dạ thành bị hủy, ngươi chẳng phải cũng không quan tâm sao?”
“Hai chuyện này không giống nhau!”
Hách Liên Cô Tuyết có thể không chú ý trên mình có bao nhiêu nợ máu, có thể phớt lờ nỗi oán hận cùng khinh thường của người trong thiên hạ đối với hắn, nhưng cái chết của Hàn Thiếu Khanh hắn không thể không quan tâm.
Chuyện lần này có liên quan đến người duy nhất tồn tại trong lòng hắn, bởi lần này có người đã chạm vào điểm mấu chốt của Hách Liên Cô Tuyết hắn.
“Bạo vũ lê hoa châm, Thiên ma vũ, Lưu Dạ thành, Hàn Thiếu Khanh. . . ngươi cho rằng đó chỉ là trùng hợp?” Hồng y nam tử nheo lại hồng mâu, “Hay là yêu hồ ly ngươi đã biết được điều gì, cố ý giấu ta?”
Thâm tử sắc phượng mâu cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ có ánh mắt trầm xuống khiến người ta không thể xâm nhập, ngay cả Hách Liên Cô Tuyết cũng không thể nắm giữ được bất kỳ dấu hiệu gì từ trong đó.
“Đừng nhìn ta như đồ ngốc, ngươi nghĩ rằng ta không nhận ra được điều gì sao?”
Hách Liên Cô Tuyết khóe môi khẽ nhếch, “Năm đó độc môn ám khí Bạo vũ lê hoa châm của Đường Môn không hề tuyệt tích, có phải thật bất khả tư nghị?” Lập tức dừng lại một chút, “Phương pháp phối trí Bạo vũ lê hoa châm không có khả năng tiết lộ ra ngoài, trừ phi. . .”
“Bổn tọa cho rằng Hách Liên cung chủ hẳn là nên trở về hảo hảo hỏi một chút Ám tòa Tuyệt Ảnh của ngươi.” Lộng Nguyệt ngắt lời Hách Liên Cô Tuyết, cười nhạt, “Nếu ngươi cũng hoài nghi là Mị Vũ, ta nghĩ Tuyệt Ảnh rõ ràng hơn bất kỳ ai khác.”
“Mị Vũ đã chết hay chưa không trọng yếu, quan trọng là. . .” Băng mâu hỏa hồng của Hách Liên Cô Tuyết lóe lên quang mang lãnh lệ, “Kẻ sau lưng hắn đến tột cùng là ai?”
Lộng Nguyệt cả kinh, nhìn về phía hồng y nam tử, thần sắc nơi đáy mắt có chút ngưng trọng, ngay sau đó liền giãn ra.
“Ngươi cho rằng một Mị Vũ có thể có bản lãnh cao như vậy sao?” Cô Tuyết cười lạnh, “Trừ phi Đại Ám Hà năm đó đông sơn tái khởi, nếu không, cho dù bản sự của Mị Vũ có lớn đến đâu cũng không có khả năng hủy diệt cả tòa Lưu Dạ thành!”
Lộng Nguyệt ôm lấy thắt lưng Hách Liên Cô Tuyết, kéo hắn kề sát vào trong ngực mình, ba quang trong tử mâu bắt đầu nhộn nhạo, “Không cần suy đoán về việc này, cũng không được tiếp tục tra cứu!”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì ta không cho phép!”
“Vì sao ngươi không cho phép?” Hách Liên Cô Tuyết dùng lực, đem Lộng Nguyệt áp lên nhuyễn tháp bên cạnh, vỗ nhẹ lên cặp tử mâu hiện ra thần sắc không như trước kia, hồng đồng lấp lóe quang mang nhu hòa, “Có vẻ như ngươi giấu ta rất nhiều chuyện.”
“Nghe lời ta, đừng tiếp tục suy nghĩ về việc này.” Lộng Nguyệt vùi đầu Hách Liên Cô Tuyết chôn sâu vào trên hõm vai mình, nhẹ nhàng vuốt ve hỏa hồng trường phát, thanh âm ôn hòa lướt qua bên tai Cô Tuyết, “Đừng tùy hứng.”
“Ta không tùy hứng!” Cô Tuyết hôn nhẹ phần cổ của yêu tà nam tử, nhẹ giọng nói, “Tựa hồ ngươi đang lo sợ điều gì. . .”
Rốt cuộc là song tử mâu này che giấu quá sâu, hay là linh cảm mơ hồ đột ngột sinh ra kia, tóm lại vào giờ khắc này, Hách Liên Cô Tuyết từ trong đôi mắt kia nhìn thấy vẻ thâm trầm phân vân không xác định, khiến người ta không nhịn được mà đau lòng.
Lộng Nguyệt hơi khép mắt, như thế cố né tránh cặp hồng mâu đang nhìn thẳng vào hắn, chiếc cằm bị đẩy nhẹ, thanh âm êm ái ôn nhuận lướt qua bên tai:
“Kỳ thực ngươi sớm đã bắt đầu hoài nghi, có phải hay không?” Đầu ngón tay Cô Tuyết khóe môi quyến rũ của Lộng Nguyệt, “Rốt cuộc ngươi đã tra được những gì? Rốt cuộc suy nghĩ chuyện gì? Vì sao ta không thể nhìn thấu?”
Trong mắt thế nhân, bọn họ đối lập, bọn họ là tử địch, nhưng tại một khắc Hách Liên Cô Tuyết nhìn thấy nam nhân này, tựa hồ đã ngầm xác định, hắn cùng Lộng Nguyệt chắc chắn sẽ dây dưa lẫn nhau cả đời.
Từ lúc ấy bắt đầu, Hách Liên Cô Tuyết mỗi thời mỗi khắc đều muốn giữ lấy nam nhân này. Có lẽ bởi tính cách kiêu ngạo trời sinh, hắn không muốn thuần phục, càng không muốn thỏa hiệp, nhưng tâm hết lần này đến lần khác lại rơi vào tay giặc, muốn hiểu rõ hết thảy những gì thuộc về nam nhân, muốn nắm bắt mỗi một tia ba động trong tử mâu, làm cho nam nhân chân chân chính chính trở thành của mình, chân chân chính chính thuộc về chính mình.
Song vào lúc này, Hách Liên Cô Tuyết không thể nhìn thấu ánh mắt kia, quang mang ám tử tan đi khí phách sơ cuồng, chỉ còn ưu lo u ám như lãnh thủy.
Lộng Nguyệt nâng lên khuôn mặt Cô Tuyết, nhìn hắn hồi lâu, ngay sau đó ôm lấy cổ hắn, cứ như vậy không hề báo trước phóng túng hôn lên. . .
Nụ hôn ấm áp ẩm ướt phất qua gương mặt yêu mỹ, hai đầu lưỡi câu hồn mang theo tương tư quyến luyến, cảm thụ được nhịp tim đập của đối phương, cảm thụ lẫn nhau lửa nóng, dùng nụ hôn vỗ về vết thương ẩn giấu trong đáy mắt của người kia.
Tử phát cùng hồng phát vây quanh hai cỗ thân thể yêu mỹ, gió mát thổi qua pha lẫn hương sen, như si như túy.
.
Mỗi khi nhìn đến đôi mắt thâm hồng này, Lộng Nguyệt lại muốn hôn hắn, giống như đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn vẫn không đủ.
Rốt cuộc là sợ hãi cái gì. . . Lộng Nguyệt hơi rũ xuống mi mắt, một mạt tiếu ý chua xót thoáng hiện. . .
Cô Tuyết, ngươi nói Lộng Nguyệt ta sợ cái gì đây. . .? Đến khi ngươi hiểu được rốt cuộc ta sợ việc gì, lúc đó cục diện sẽ như thế nào?
Lộng Nguyệt nhẹ vỗ về gò má hồng y nam tử, đáy mắt tràn đầy chuyên chú cùng nhu tình.
“Ta tuyệt không để cho bất luận kẻ nào thương tổn đến ngươi!” Ánh mắt hồng y nam tử xẹt qua một tia kiên định, “Cho dù Đại Ám Hà Cung đông sơn tái khởi thì thế nào? Cho dù người trong thiên hạ đều cùng chúng ta là địch thì thế nào? Ai dám tổn thương Lộng Nguyệt ngươi một tơ hào, ta sẽ khiến bọn họ phải trả giá bằng máu. . .”
Lộng Nguyệt gắt gao ôm lấy thắt lưng Cô Tuyết, xoay người đặt hắn dưới thân, đôi mắt sâu thẳm lướt qua một tia ám trầm, u tối như mực, thâm tử như lan, nồng đậm nhu tình mật ý, tựa hồ có thể đem hồng y nam tử hút vào bên trong, nhìn không thấy đáy.
Thân thể thiếp hợp cảm thụ lửa nóng của đối phương, bàn tay ấm áp của Lộng Nguyệt nâng lên gương mặt yêu mị của Cô Tuyết, “Ta cái gì cũng không cần, chỉ sợ một ngày ngươi rời khỏi Lộng Nguyệt ta. . .”
Tử mâu hơi trầm xuống, như thể chứa đựng toàn bộ vực sau trong thiên địa, mang theo cô tịch cùng bi thương, khiến tâm hồng y nam tử từng chút một co rút đau đớn.
Lộng Nguyệt hôn nhẹ lên đôi mắt thâm hồng, thanh âm như khắc sâu vào tận linh hồn vang lên, “Nếu thực sự có ngày đó, ta chắc chắn sẽ vì không chịu nổi đau thương mà hủy diệt cả thiên hạ này, đi tìm ngươi. . .”
“Không có ngày đó, tin ta, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó. . .”
Cô Tuyết ánh mắt chợt lóe, cánh môi lướt nhẹ qua dung nhan yêu dị như an ủi, mang theo vẻ lưu luyến khó có thể dứt bỏ, từng nụ hôn nồng đậm tình ý nối tiếp nhau liên miên không dứt, phảng phất giờ khắc này hết thảy ngôn ngữ đều trở nên dư thừa, chỉ có không ngừng đòi lấy, hôn môi, ôm nhau thật chặt, mới có thể tìm thấy vĩnh hằng. . .
. . .
Tấm mành che gió khẽ phất, vầng trăng tỏa sáng mông lung như nhìn thấu hết thảy thịnh thế phù hoa.
Một cơn gió mạnh mẽ thổi qua, lay động cánh hoa trên đào hoa thụ, từng phiến lá cùng tàn hoa đón gió tung bay.
Ngay lúc đó, một tiếng tê minh vang lên giữa trời đêm, một con phi điểu toàn thân hỏa hồng đáp xuống trên bệ cửa sổ, hình dạng giống như ưng, lại tựa như phượng hoàng.
Ánh mắt sắc bén như ưng, đôi cánh hoa lệ tựa phượng hoàng.
Lông vũ phảng phất ngọn lửa đang thiêu đốt chậm rãi phiêu động theo làn gió, giống như linh vật do thiên địa biến ảo mà thành, thần thánh khiến người ta không thể khinh nhờn.
Nghe tiếng, Lộng Nguyệt đi đến trước bệ cửa sổ, vỗ nhẹ lên thân chim hỏa hồng rực rỡ, tử mâu xẹt qua một tia ôn nhuận nhu hòa.
“Huyền Hỏa. . .”
Hách Liên Cô Tuyết chăm chú nhìn theo ánh mắt ôn nhuận như nước của Lộng Nguyệt, khóe môi dần dần băng lãnh, hắn cẩn thận đánh giá phi điểu đỏ rực như máu, thanh âm ám lãnh: “Nó gọi là Huyền Hỏa?”
Lộng Nguyệt vuốt nhẹ đầu Huyền Hỏa, yêu dị cười khẽ, hắn lấy ra tín thư treo trên cổ Huyền Hỏa, tử mâu đảo qua nội dung trong đó, đồng tử thâm u có chút suy ngẫm.
Một lát sau, mảnh giấy trên đầu ngón tay như ngọc hóa thành tro tàn, Lộng Nguyệt nhướn mắt, vỗ vỗ thân mình Huyền Hỏa, cùng với một tiếng tê minh phá không, bóng ảnh hỏa hồng bay vụt qua màn mây, biến mất trong gió.
Lộng Nguyệt cười khẽ, “Huyền Hỏa rất thích ngươi.”
“Vậy sao?” Đôi mắt băng hồng khẽ nhíu, mang theo một tia u ám, băng hàn mà thanh lãnh, Cô Tuyết lạnh lùng nói: “Nhưng ta không thích nó.”
Lộng Nguyệt nâng lên cằm Cô Tuyết, thanh âm từ tính trầm thấp như tiếng nước chảy nỉ non, cười nhẹ mà không mất ôn nhu, “Huyền Hỏa là loài thông linh, chỉ cần là người ta thích, Huyền Hỏa liền thích.”
.
Giờ khắc này, trong mắt Cô Tuyết chỉ có một nam tử mang tên Lộng Nguyệt.
Về sau trong vô vàn đêm tối tịch mịch, yêu tà nam tử luôn có thói quen đứng trước bệ cửa sổ, lấy tay vỗ nhẹ vũ mao của Huyền Hỏa, thâm tử sắc phượng mâu sáng ngời như hoa tử la lan.
Tinh quang như đuốc, tràn ngập vô tận cô đơn thanh lãnh, Lộng Nguyệt nhìn Huyền Hỏa, bao giờ cũng lặp lại một câu:
Hỏa nhi, hắn là Cô Tuyết của Lộng Nguyệt ta, là Cô Tuyết của một mình Lộng Nguyệt ta. . .
Ngươi nhất định sẽ thích hắn. . .
Bởi vì ta yêu hắn. . .