Màn đêm nặng nề phủ lên Việt vương phủ, mấy hôm nay trong phủ phi thường ảm đạm, tất cả cũng là do bệnh tình của vương phi càng ngày càng trầm trọng, chỉ sợ thật sự như lời thái y nói.
Buổi tổi Tiêu Tử Hàm lại phát sốt, dùng được chút thuốc thì lại ngủ trầm. Do sợ vương phi sẽ lây bệnh cho điện hạ nên nha hoàn cùng thái y cường liệt bắt hai người tách ra, lúc này có lẽ Khanh Hi Thần đang ở trong thư phòng.
Đến canh ba Nhĩ Giai tìm tới, lời đầu tiên nói chính là: "Vương phi không phải ta chê trách gì ngài, nhưng ngài nhìn lại bản thân mình đi, hiện tại ngài không giúp được gì điện hạ đã đành, giờ lại còn làm gánh nặng cho ngài ấy. Có thể điện hạ trọng tình nghĩa, nhưng lẽ nào ngài không biết xấu hổ?"
Tiêu Tử Hàm yên lặng rất lâu, chỉ biết mở to mắt nhìn Nhĩ Giai, đến cả khi nước mắt rơi xuống vẫn hồn nhiên không biết.
"Ngài là chính thất vương phi, lẽ ra phải cố sức giúp đỡ điện hạ đạt được vị trí đó, nhưng nhìn ngài xem, ngài ấy vì ngài mà từ bỏ vị trí Thái tửvậy mà ngài còn mặt mũi ở lại ở đây sao?"
Tiêu Tử Hàm gượng chống đỡ ngồi dậy, yếu ớt nói: "Xin lỗi..."
"Ngài xin lỗi thì được ích gì chứ? Tại sao ngài không chết đi chứ? Ngài chết rồi không phải mọi chuyện sẽ đơn giản hơn sao?" Nhĩ Giai giận dữ rống lên: "Ngài còn sống ngày nào thì điện hạ sẽ còn phải khổ sở ngày đó, ngài đúng là khắc tinh của ngài ấy mà!!"
"Xin lỗi... xin lỗi..."
Ngoài xin lỗi ra Tiêu Tử Hàm chẳng biết phải nói gì nữa, là do nàng, tất cả đều do nàng, nếu nàng không tồn tại thì Khanh Hi Thần sẽ không vì nàng mà khổ sở.
Hóa ra sự tồn tại của nàng đối với nàng ấy là một sự tra tấn...
"Ta đi..." Tiêu Tử Hàm yếu ớt mở lời: "Nói với điện hạ... ta... ta sẽ không khiến ngài ấy khổ sở nữa..."
"Ngài đi đi!"
Nhĩ Giai dùng sức kéo Tiêu Tử Hàm xuống giường, thẳng tay dúi cho nàng một cái tay nải: "Ta thu xếp giúp ngài rồi, ngài mau đi đi, đừng để cho điện hạ khổ não nữa."
"Ta đi..."
Tiêu Tử Hàm chống đỡ thân thể mệt nhoài của mình, cố lê thân ra khỏi cửa, nhận ra chính mình bao lâu nay là gánh nặng của điện hạ, nàng không thể cứ tiếp tục như vậy nữa.
Trời vốn dĩ tĩnh lặng nhưng vì lòng người rối loạn mà buông xuống từng giọt mưa lạnh như băng, từng giọt từng giọt tàn phá cơ thể kiệt quệ kia, đánh tan cả phòng tuyến yếu ớt còn lại.
Đường phố không bóng người lai vãng, một mình nàng bước đi trên đường lớn, tưởng chừng như màn đêm sắp đem nàng nuốt chửng vào lòng. Kia bên đường đặt những trản đèn hoa, lại không cách nào soi sáng màn đêm, chỉ có thể yếu ớt le lói từ ngày này qua ngày khác. Giống như nàng, cả đời đều chỉ như một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng không đủ lớn lại cứ cường liệt không chịu tắt, chẳng những không giúp được gì còn khiến chúc lệ ướt đài.
Tiêu Tử Hàm ngẩng đầu lên, mưa giăng kín một vùng trời, chính mình bật ra một tiếng cười nhạo báng, cả lão thiên gia cũng xem nàng là kẻ phiền toái vậy thì nàng sống tiếp để làm gì?
Lê bước chân đi dưới làn mưa bạc, trước mắt cũng chỉ là sương khói ảo ảnh, hóa ra trước nay nàng chưa từng có được thứ gì cả. Trên đời này đáng thương nhất không phải là yêu không được mà là từng ngày để vụt mất người mình yêu thương nhất.
Mười hai tuổi gả cho Khanh Hi Thần, nàng chưa từng hối hận, càng không nghĩ hối hận, cả đời này cũng chỉ muốn có thể ở bên cạnh giúp đỡ bầu bạn cùng nàng ấy. Mười sáu tuổi lần đầu tiên nàng giúp Khanh Hi Thần nạp thiếp, mặc dù nàng thật sự không muốn, nàng muốn nói cho nàng ấy biết khổ sở trong lòng mình, cuối cùng vẫn là không có can đảm mà nói ra.
Trên đời này sẽ chẳng có ai yêu Khanh Hi Thần hơn nàng...
Tiêu Tử Hàm siết chặt tay nải vào lòng, trong đôi mắt nàng là một trời sương khói...
Mưa vẫn rơi, không nặng không nhẹ, nhưng cõi lòng vẫn đau quặn từng cơn.
Thân thể run rẩy đổ xuống đường, mưa vẫn rơi như chưa từng biết đau xót, tất cả đều sẽ hóa thành bọt biển tan biến giữa đất trời vẫn đang không ngừng đổi thay.
Bóng người đi dưới mưa, nhẹ nghiêng chiếc ô giấy dầu trong tay, ngẩng đầu lên, mở ra một trời đào hoa trong mắt.
"Lòng người đáng sợ thật..."
...
"Điện hạ!! Điện hạ!!!"
Khanh Hi Thần vốn đang đọc sách trong thư phòng, nghe tiếng gọi hoảng hốt của Thu Lan thì giật mình ngẩng đầu lên.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cửa lớn bị đẩy ra, Thu Lan đội mưa hốt ha hốt hoảng chạy vào: "Điện hạ, vương phi bỏ đi rồi!"
"Cái gì!?"
Khanh Hi Thần không ý thức được mình vừa kích động đến thế nào, ba bước biến hai chạy đến túm lấy vai của Thu Lan: "Ngươi nói vương phi bỏ đi? Chuyện là thế nào?"
"Nô tỳ không rõ, vừa nãy Nhĩ Giai đến đuổi bọn nô tỳ ra rồi đơn độc nói chuyện với vương phi, một lát nô tỳ quay lại thì chỉ còn Nhĩ Giai, nàng ta nói vương phi đã bỏ đi rồi!"
"Nhất định là Nhĩ Giai đã nói cái gì đó với Tử Hàm rồi..."
Khanh Hi Thần tức giận quát: "Đem Nhĩ Giai nhốt vào trong ngục tối, cử thêm người tìm kiếm vương phi, nàng chắc không đi được bao xa đâu!"
"Vâng!!"
...
"Làm sao nàng biết Tiêu Tử Hàm sẽ bỏ đi?"
Nạp Thiểu Song đang cắn hạt dưa, nghe Khanh Nhược Lan hỏi thì tùy tiện đáp lại: "Đã bảo là ngươi không hiểu được tâm lý quân quý mà. Ngươi nghĩ thử xem, phu quân vì mình mà mất Thái tử vị, người làm thê tử như Tiêu Tử Hàm có thể nhắm mắt cho qua được sao? Nhất định nàng ta sẽ tự trách, tự đổ lỗi cho mình, cho rằng mình là khắc tinh hại phu quân không thể đoạt được vị trí đó và kết quả là xách quần áo bỏ đi thôi."
Khanh Nhược Lan: "..."
"Mà chúng ta phải làm sao đây?" Nạp Thiểu Song phun vỏ hạt dưa ra, thuận tay cầm khăn lau miệng, quay lại nói: "Dù sao nàng ta cũng có thai rồi, giữ lại cũng khá phiền toái."
"Nàng nghĩ có thể giữ lại sao?" Khanh Nhược Lan liếc nhìn Tiêu Tử Hàm vẫn còn đang mê man trên giường, thản nhiên nói: "Để Khanh Hi Thần biết còn không tróc nóc phủ chúng ta lên?"
"Ni?"
"Dùng nàng ta làm con tin."
Khanh Nhược Lan lười nhác bắt chéo chân, vạt áo trùng trùng điệp điệp như liên hoa đang nhẹ nhàng bung ra từng cánh tròn đầy, mỗi cử động đều khiến làn váy lá sen lay động.
"Để xem Khanh Hi Thần muốn đối cứng với chúng ta cũng khó."
Nạp Thiểu Song bĩu môi: "Không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, mẫu tử người ta lưu lạc như vậy còn gặp ngươi, đúng là mệnh khổ."
"Biết làm sao được, để tiểu dã miêu của ta làm vương hậu thì ta buộc lòng phải như vậy thôi."
Nạp Thiểu Song xấu hổ cầm hạt dưa ném vào người nàng: "Ai muốn làm vương hậu của ngươi?"
Nghiêng người né một mớ hạt dưa bay tới, Khanh Nhược Lan đắc ý: "Không muốn mà đánh người sao? Kia, đỏ mặt làm gì, ta nói đúng rồi chứ gì?"
"Khanh Nhược Lan!!!"
"Được rồi, được rồi, là ta sai."
Khanh Nhược Lan nhanh chóng đứng dậy không quên chỉnh lại vạt áo của mình, đưa mắt nhìn Nạp Thiểu Song, nói: "Về thôi, để nàng ấy còn nghỉ ngơi nữa."
"Ni."
Nạp Thiểu Song nhanh nhẹn đứng dậy, ngoan ngoãn theo phía sau Khanh Nhược Lan, lúc chuẩn bị đóng cửa vẫn cẩn thận nhìn thêm một cái nữa mới an tâm rời đi.
Sự tình diễn ra chưa được bao lâu thì bắt đầu kéo đến một màn phong ba huyết vũ. Không ngoài dự đoán của Khanh Nhược Lan, cả Việt vương phủ gần như phát điên chạy khắp nơi tìm vương phi, Việt vương thậm chí không lên triều khiến hoàng đế tức giận muốn phế bỏ nàng.
Qua được vài ngày người của Tầm vương phủ đến mang theo một tấm thiếp, sau khi Việt vương xem xong liền tức tốc chạy đến Tầm vương phủ một chuyến.
Đem thiếp mời ném xuống bàn, Khanh Hi Thần tức giận nói: "Phu thê các ngươi đồng dạng mưu mô xảo quyệt, nói, muốn gì các ngươi mới thả Tử Hàm ra?"
"Thả?" Khanh Nhược Lan nghe xong bật cười một tiếng, đem chén trà đặt xuống bàn, quét mắt nhìn Khanh Hi Thần: "Là ngươi không cẩn thận để người của mình chạy mất còn đổ lỗi cho ta? Nếu không phải ta rộng lượng dung chứa nàng chỉ sợ đến gặp lại nàng ngươi cũng không có cơ hội."
Khanh Hi Thần hít một hơi thật sâu, hạ giọng: "Ngươi muốn gì mới có thể cho ta đưa Tử Hàm về phủ?"
"Hiện tại ngươi mang nàng về thì giúp được gì? Không có xích linh chi, nàng có thể sống sao?"
Sắc mặt Khanh Hi Thần trở nên trầm trọng: "Chỉ cần ngươi cứu được nàng, ta nguyện ý rút khỏi vị trí Thái tử."
Khanh Nhược Lan cầm chén trà lên, thổi nhẹ một ngụm: "Thế ta có ép ngươi không?"
Các ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay, mặc dù trong lòng bất mãn nhưng lại không thể làm gì khác, chỉ biết cố gắng chịu đựng mà thỏa hiệp: "Không có."
"Tốt, phi thường tốt!" Khanh Nhược Lan hài lòng gật đầu: "Để Tiêu Tử Hàm ở đây, vương phi của ta sẽ giúp nàng chữa trị, việc của ngươi là thực hiện lời hứa của mình, nếu không đừng trách ta không nể tình tỷ muội."
"Được!"
"Yên tâm." Khanh Nhược Lan chậm rãi đứng dậy, đi ngang qua Khanh Hi Thần, đặt tay lên vai nàng: "Đại nghiệp thành rồi, ta sẽ không quên ngươi đâu."
Khanh Hi Thần hít một ngụm lãnh khí, chậm chạp mở miệng: "Ngươi chỉ cần buông tha cho ta và Tử Hàm thì ta đã vô cùng cảm kích rồi."
"Ta nói chuyện này ra chỉ sợ ngươi thật sự sẽ dùng cả đời này cảm kích ta rồi."
Khanh Nhược Lan nhếch nhếch khóe môi, khuynh thân thì thầm vào tai Khanh Hi Thần: "Tẩu tẩu hoài thai rồi, đêm đó nếu Song nhi không kịp cứu nàng chỉ sợ một xác hai mạng..."
Trong mắt Khanh Hi Thần lộ ra tia kinh hoàng, vừa mừng rỡ vừa hốt hoảng, bộ dạng này hoàn toàn không giống Việt vương đạm nhạt như thủy ngày thường.
Nàng không có nghe nhầm đúng hay không? Là Tử Hàm hoài thai rồi!?
Bắt gặp vẻ mặt này của Khanh Hi Thần, Khanh Nhược Lan nhịn không được nhếch nhếch môi, nàng đoán không sai, trong lòng Khanh Hi Thần có thể hoàng vị quan trọng nhưng vẫn không bằng một phần Tiêu Tử Hàm.
"Các ngươi đều nợ Song nhi một lần cứu mạng, hãy ghi nhớ cho kỹ."
Khanh Hi Thần không nhiều lời trực tiếp phất vạt áo, tay áo bạch sắc thêu hoa sen đỏ nhè nhẹ bay, nhất phái cao quý, cả người đổ rạp quỳ thẳng xuống đất: "Ân cứu mạng của ngươi ta nhất định sẽ ghi khắc trong lòng, chỉ cần mẫu tử Tử Hàm an toàn, ngươi muốn gì ta đều đáp ứng!"
"Được rồi, đứng lên đi. Sau này ta nghĩ sẽ cần ngươi giúp đỡ rất nhiều."
Khanh Nhược Lan đi về phía Khanh Hi Thần, đưa tay nâng nàng lên, trong mắt lộ vẻ thỏa mãn: "Đại nghiệp thành rồi, bên cạnh tất nhiên phải có nhân tài giúp sức, Khanh Hi Thần, ta muốn ngươi trở thành cánh tay đắc lực của ta."
"Nợ một giọt nước, trả một dòng sông. Yên tâm, ta nhất định sẽ cố sức giúp ngươi."
"Tốt, rất tốt!!!"
...
Từ trong giấc mộng mơ màng tỉnh dậy, trước mắt không phải là trần phòng của bản thân ở Việt vương phủ. Bố trí trên trần nhà có chút cổ quái, ở giữa đặt một vòng tròn lớn, trung tâm vòng là hình bán nguyệt điêu khắc phi thường tinh xảo, dường như là kiểu phòng ngủ của người Dư.
Đầu một trận tê dại, rõ ràng Việt vương phủ đâu có người Dư, làm sao lại có kiểu điêu khắc này trên trần nhà?
"Nơi này là..."
"Tỉnh rồi sao?"
Nạp Thiểu Song buông hoa sinh trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn Tiêu Tử Hàm đang ngơ ngơ ngác ngác, vui vẻ híp mắt cười, dùng tiếng Hán mình cực khổ học mấy tháng nay bập bẹ nói.
"Nơi này là Tầm vương phủ, còn cô là Tầm vương phi."
"Ngươi là Tầm vương phi?"
Tiêu Tử Hàm vẫn còn đang mơ màng, đến lúc nhận ra mình không phải đang ở Việt vương phủ mới hốt hoảng bật dậy: "Sao ta là ở đây? Các ngươi muốn gì ở ta?"
"Cô còn có thể muốn gì ở ngươi? Bất quá cũng chỉ là một cái nho nhỏ vương phi, nửa đêm bị đuổi ra khỏi phủ không nơi nương thân, đội mưa lang thang trên đường lớn thua cả bách tính bình dân, ngươi nghĩ ngươi còn thứ gì để cô cần phải đoạt lấy sao?"
Gương mặt Tiêu Tử Hàm đã trắng này càng thêm tái nhợt, hai phiến môi run rẩy chạm vào nhau, đến cả thở một hơi cũng cảm thấy khó khăn. Phải, nàng còn cái gì để ngươi khác cần đến nữa? Chính nàng rời khỏi Việt vương phủ đồng nghĩa nàng không còn là Việt vương phi nữa, hiện tại nàng không nhà để về, không nơi nương tựa, đừng nói bá tính bình dân, so với khất cái nàng còn đáng thương hơn.
Bắt gặp điệu bộ chán chường của Tiêu Tử Hàm, Nạp Thiểu Song e ngại, có khi nào nàng lỡ lời rồi hay không? Âm thầm vả miệng mình một cái, tính điêu ngoa này không bỏ được mà!!
"Đêm qua ngươi một mình đi dưới mưa, suýt chút đã hương tiêu ngọc vẫn rồi, may mắn cô tìm được ngươi, giúp mẫu tử ngươi một mạng."
Đương miên man suy nghĩ lại bị tiếng nói của Nạp Thiểu Song kéo về thực tại, nghe hết câu lại mơ hồ hơn một nửa: "Mẫu tử..."Nghĩ đến gì đó, Tiêu Tử Hàm sửng sốt kêu lên: "Ta hoài thai rồi?"
"Thái y giúp ngươi chẩn mạch còn có thể giả sao?"
Nạp Thiểu Song đem hoa sinh nhét vào miệng, phủi phủi tay đứng dậy đi về phía giường, một phát đem Tiêu Tử Hàm ấn xuống nệm vải ấm áp, cẩn cẩn dực dực kéo chăn đắp cho nàng.
"Yên tâm, ngươi và đứa nhỏ không sao rồi, cô cũng đã cho ngươi uống xích linh chi, cơ thể rất nhanh sẽ hồi phục lại thôi."
Hốc mắt Tiêu Tử Hàm đỏ lên: "Tạ ơn ân cứu mạng của Tầm vương phi, ân tình của ngươi Tiêu Tử Hàm nhất định sẽ khắc sâu trong lòng."
Nạp Thiểu Song khoát tay ngăn lại, đầu ngón tay trắng nõn lướt qua gò má gầy hóp của Tiêu Tử Hàm, phiến môi mỏng nhẹ nhàng khép mở: "Không cần tạ ơn ta, cái gì cũng phải có cái giá của nó, hãy nhớ không ai cho ngươi cái gì mà không cần báo đáp đâu."
Trong lòng Tiêu Tử Hàm rối loạn, đây là ý tứ gì?
Nạp Thiểu Song cong khóe môi, cúi xuống thì thầm vào tai Tiêu Tử Hàm: "Mẫu thân của đứa nhỏ này, phu quân của ngươi đã giúp các ngươi trả rồi..."
Đầu Tiêu Tử Hàm oanh một tiếng, vội bắt lấy cánh tay của Nạp Thiểu Song: "Ý ngươi là sao? Các ngươi làm gì nàng rồi?"
"Yên tâm, ta đã đáp ứng nàng rồi, sau này ngươi sẽ biết thôi."
Phiến môi khô khốc run rẩy muốn nói gì đó lại nói không thành lời, cuối cùng là rơi vào trầm mặc, vẫn là nàng hại điện hạ...
Nhìn thấy Tiêu Tử Hàm như vậy, Nạp Thiểu Song nhịn không được mà nói: "Quân quý Trung Nguyên các ngươi cũng chỉ biết khóc, khóc, khóc! Không khóc thì cũng tự trách, nhàm chán thật, ngươi nghĩ thử xem thời thế sẽ thay đổi thế nào, kẻ mệnh cách đế vương sẽ nắm vận mệnh, kẻ tài năng làm người phò trợ, hà tất suy nghĩ nhiều như vậy? Ngươi nghĩ cho nàng sao lại không nghĩ nếu mất đi ngươi nàng sẽ thế nào? So với bây giờ có khi nàng còn khổ sở hơn, sao không hảo hảo nắm giữ vận mệnh của mình, để người khác tùy ý sai khiến sẽ thoải mái hơn sao? Đúng là ngu ngốc!!"
Những lời này Nạp Thiểu Song nói rất có lý, đến mức Tiêu Tử Hàm muốn tìm lỗ hỏng cũng không có, nàng liền nghĩ bộ dáng chán nản của Khanh Hi Thần thì không đành lòng bỏ đi nữa. Chưa kể nàng đang hoài thai, nếu như nàng xảy ra chuyện gì, Khanh Hi Thần lại không chịu viên phòng cùng quân quý khác, vậy thì coi như huyết mạch của nàng ấy đoạn rồi.
Đời người có mấy lần gặp gỡ, sao không cố giữ nhau một kiếp?