Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 51: Phù sinh yên vân mộng




Mây trôi lờ lững, gió lẻn vào đêm.

Hai người bọn họ xấu hổ nhìn ta, không nói gì, chỉ có tiếng côn trùng kêu "Két két". Cảnh tượng vừa rồi khiến ta kinh hãi hồi lâu mới hoàn hồn, quá mức kì lạ, tại sao lại như vậy?

Hàn Minh? Thái hậu? Ta không thể tưởng tượng nổi bọn họ là một đôi.

"Phan cô nương, ngươi tìm ai gia có việc?" Lấy lại bình tĩnh trước tiên là thái hậu, nàng lau khô nước mắt, hắng giọng tới gần ta.

"Không phải." Ta cười lắc đầu, Hàn Minh ẩn trong bóng đêm, trông hắn có chút gượng gạo, "Ta không quấy rầy nữa thì hơn." Dứt lời liền xoay người bỏ đi.

Không ai cản ta, nhưng ta nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, bèn vô thức đi nhanh hơn, nhưng lại bị gọi lại, "Phan Ngọc!"

Ta dừng chân, không quay đầu, im lặng đứng tại chỗ chờ câu dưới của hắn. Hắn đến cạnh ta, thở dài một tiếng, "Đúng vậy, thái hậu không phải tỷ tỷ ruột của ta."

"Ngươi nói với ta làm gì?" Ta lập tức cản hắn kể chuyện, bởi vì ta không muốn biết, càng không muốn liên lụy vào. Ta có cảm giác, đây sẽ là một bí mật chết người.

"Mười ba năm trước nhà ta gặp biến cố, ta may mắn chạy thoát, chính tỷ ấy đã cứu ta. Nhiều năm qua, tỷ ấy đối xử với ta rất tốt..." Hàn Minh không quan tâm, tiếp tục nói, lại bị ta cắt ngang, "Hàn Minh, việc nhà ngươi ta không muốn biết."

"Chuyện này, hy vọng ngươi đừng nói với Hoàng Thượng. Đây là tội khi quân, mình ta không sao, nhưng ta không muốn liên lụy đến tỷ ấy... Ta nợ tỷ ấy quá nhiều." Lần đầu tiên Hàn Minh khép nép khẩn cầu ta, có thể thấy giữa hắn và thái hậu tồn tại chữ "Tình" mà người thường không thể tưởng tượng nổi.

"Chuyện giữa các ngươi, ta không có hứng thú biết. Chỉ cần ngươi không làm hại Kì Hữu là được." Ta nhìn vào mắt hắn, cảm xúc bên trong vô cùng chân thực, ta tin điều hắn nói. Càng hiểu được, vì sao khi lấy danh phận Tuyết Hải vào điện Thái Hậu làm cung nữ, thái hậu lại hay làm khó ta, cảnh cáo ta đừng tiếp cận Hàn Minh, vì sao dám phạm tội khi quân, cấu kết Hàn Minh gạt ta việc xạ hương... Thì ra, thái hậu yêu "Đệ đệ" của mình, luôn dùng phương thức độc đáo để bảo vệ hắn.

Hóa ra, tình yêu cũng có thể vô tư như vậy.

Bầu không khí đột nhiên chùng xuống, hai chúng ta không còn chuyện để bàn, thật im lặng...

Khi ta cho rằng đã hết việc để nói, Hàn Minh lại đột nhiên chuyển đề tài, "Ngươi có nhớ căn nhà trúc phía sau Dưỡng Tâm điện không?"

Ta sửng sốt, "Làm sao vậy?"

"Nhiều hôm rồi, Hoàng Thượng đêm nào cũng đến đó."

"Đến... Để làm gì?"

"Mấy ngày nay liên tục mưa to... Hoàng Thượng nói, chỗ đó có gốc mai hai người trồng."

Chỗ đó có gốc mai hai người trồng.

Đêm đêm chàng đến nhà trúc chỉ vì hai gốc mai? Chàng là hoàng đế, riêng quốc sự đã xử lý không kịp, vì sao còn để bụng đến mai?

Ta hốt hoảng tới Dưỡng Tâm điện, đột nhiên rất muốn gặp Kì Hữu, lại do dự không biết có nên vào quấy rầy hay không. Đúng lúc này, ta đụng phải người không muốn gặp nhất - Tô Tư Vân.

Cô ta ngồi kiệu ngọc, xiêm y lụa màu tím nhạt phiêu dật theo gió, búi tóc cắm nghiêng một cây trâm linh lung bát bảo, giữa trán vẽ một bông sen, thanh tú mà quyến rũ, cô ta bế một đứa bé, thỉnh thoảng cúi đầu trêu nó, làm nó cười khanh khách đáng yêu.

Khi kiệu ngọc hạ xuống trước Dưỡng Tâm điện, Tô Tư Vân cao ngạo bước xuống, cẩn thận ôm đứa bé chừng một tuổi. Đứa bé kia có hai gò má trắng hồng, đôi mắt to sáng ngời. Đây là con của cô ta và Kì Hữu - Nạp Lan Vĩnh Hoán.

"Ta tưởng ai, hóa ra là cô." Tô Tư Vân mỉm cười quyến rũ, thỉnh thoảng vỗ nhẹ lưng con, rất ra dáng một người mẹ. Nhìn vậy, ta không khỏi xoa bụng, còn hơn bảy tháng nữa, con ta cũng sẽ chào đời, đến lúc đó, ta cũng được làm mẹ.

Nghĩ đến đây, ta bất giác tươi cười. Nhưng một cái tát đột nhiên giáng xuống, ta lập tức lui về sau mấy bước, nắm chặt cổ tay Tô Tư Vân, "Tô quý nhân... Chú ý thân phận đi."

"Sao vừa rồi cô cười, cô cười con ta đúng không?" Cô ta cố rút tay, ta lại càng nắm chặt.

"Sao, Tô quý nhân sợ người khác cười lắm à? Chẳng lẽ làm chuyện gì đuối lý?" Ta thâm sâu trào phúng, cô ta hơi thất thần, nhưng lập tức quay sang thị vệ, "Nhanh mời Hoàng Thượng ra đây."

Hai gã thị vệ nhìn nhau, lập tức xoay người vọt vào Dưỡng Tâm điện, mà ta vẫn nắm tay cô ta không buông. Tô Tư Vân chỉ đành một tay bế con, vẻ mặt đắc ý, như thể... Cô ta chắc chắn Kì Hữu sẽ giúp mình. Mà ta, lại đột nhiên không dám chắc, bởi vì Kì Hữu đối xử với cô ta đặc biệt như vậy, nay xảy mâu thuẫn, liệu chàng có đứng về phía ta không?

Lòng ta do dự, bàn tay dần mất sức, ngay khi định buông ra, Kì Hữu tới. Mắt chàng bồi hồi giữa hai chúng ta, sâu không lường được.

Tô Tư Vân vừa thấy Kì Hữu, lập tức diễn vẻ điềm đạm đáng yêu, khóc nức nở, nước mắt cứ thế tuôn rơi, "Hoàng Thượng... Cuối cùng ngài cũng đến rồi. Cô ta bắt nạt thiếp và Hoán nhi."

Trong phút chốc, ta quay đầu đối diện ánh mắt thâm thúy của Kì Hữu. Rốt cục, ta yên lặng buông tay. Ta không biết khóc, không biết làm nũng, vậy nên ta thua chắc phải không?

"Nàng lập tức đưa Hoán nhi về Trường Sinh điện đi." Kì Hữu nói rất bình thản, nhưng trong bình thản lại xen lẫn nhè nhẹ cảnh cáo.

"Hoàng Thượng? Rõ ràng cô ta..." Tô Tư Vân ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Kì Hữu, lớp trang điểm bị nhòe vì nước mắt, trông có chút thảm hại.

"Trẫm, không muốn lặp lại lần nữa." Ngữ điệu hung ác nham hiểm đề cao vài phần, ánh mắt sắc lạnh bắn thẳng về phía Tô Tư Vân, làm cô ta sợ hãi.

Tô Tư Vân ôm chặt đứa bé, cắn môi dưới, giận dữ kín đáo nhìn hai chúng ta.

"Vậy... Thần thiếp xin cáo lui." Dậm chân, cô ta xoay người bước vào kiệu ngọc, từ từ rời đi.

Tầm mắt ta cứ đuổi theo bóng dáng Tô Tư Vân, ta không dự đoán được, Kì Hữu chưa hỏi gì liền lựa chọn tin tưởng ta, thậm chí còn làm cô ta giận dữ. Ta không rõ, thật sự không rõ, ngày hôm qua chàng mới thề son sắt với ta, cam đoan cho Tô Tư Vân, vậy mà hôm nay lại chuyển biến lớn như vậy, khiến ta bối rối khó xử. Rốt cục chàng đang nghĩ gì, toan tính làm gì?

"Sao phải chấp cô ta?" Giọng Kì Hữu quấy nhiễu dòng suy nghĩ, chàng ôm nhẹ lưng ta, đưa ta vào Dưỡng Tâm điện.

"Vừa rồi thiếp bắt nạt Tô quý nhân và đại hoàng tử của chàng, chàng không giận?"

"Nếu cô ta không chọc nàng, nàng tuyệt đối sẽ không khiêu khích người khác trước." Kì Hữu thấp giọng bật cười, còn ta lại cứng ngắc. Chàng hiểu ta như vậy, luôn hiểu ta như vậy, ta biết dùng thái độ gì để đối diện chàng?

Bước chậm trên thềm đá dẫn vào Dưỡng Tâm điện, cơn gió thổi qua đánh tan cảm giác khô nóng. Cung điện nguy nga, ngói lưu ly sáng bóng, nghiêng mặt nhìn Kì Hữu, ta nhận ra một thứ ngủ đông đã lâu đang rục rịch tỉnh lại. Dường như chàng có điều muốn nói.

Quả nhiên, chàng vô cùng trịnh trọng cầm tay phải của ta, mười ngón đan xen, "Phức Nhã, nàng nói ta luôn giấu mọi chuyện trong lòng, không chịu chia xẻ cùng nàng. Hiện tại, ta sẽ nói chuyện Tô Tư Vân cho nàng biết."

Giọng chàng trầm thấp lạ thường, chàng định kể thật ư? Có vẻ suy nghĩ thật lâu mới tính cho ta biết... Chàng dám thẳng thắn, ta nên vui vẻ hay buồn bã bây giờ?

"Trước đây ta đã nói với nàng, Tô Tư Vân là gian tế của Dục Quốc. Nhưng gian tế không chỉ có một, muốn bắt hết bọn chúng, ta phải khống chế được cô ta." Chàng đặt tay ta lên ngực trái của mình, "Nơi này, luôn chỉ có nàng mà thôi!"

Ban đầu, ta vì câu "Gian tế không chỉ có một" mà gần như nín thở, sau đó lại cảm nhận nhịp đập tim chàng qua lòng bàn tay, trái tim ta như hòa chung giai điệu, cảm giác mãnh liệt ấy làm ta luống cuống. Hàng lông mày vốn đang nhíu chặt của chàng dần dần giãn ra, ý cười càng lúc càng lớn, "Ngày ấy, nàng hốt hoảng rời khỏi tẩm cung, tiến vào cơn mưa mờ mịt, ta thấy như nàng đang bỏ ta mà đi."

Đôi mắt cay cay, tầm mắt có chút mơ hồ, ta nỉ non hỏi: "Mai của hai ta... Còn sống không?"

Chàng mơn trớn má ta, giúp ta vén gọn lọn tóc xõa trên vai, nhẹ nhàng nói: "Đều ổn cả... Ta còn muốn bốn năm sáu bảy năm nữa đến ngắm mai cùng nàng." Chàng chăm chú nhìn ta, một lát lại nói, "Thật hy vọng, nàng sẽ bên ta vĩnh viễn."

"Thiếp..." Nghe lời này, ta lập tức muốn mở miệng cự tuyệt, ta sợ cho chàng một hy vọng hão huyền. Mà hiện tại, rất có thể chàng sẽ không giữ lời, cưỡng ép ta ở lại hoàng cung. Nhưng thanh âm mới thốt ra, đôi môi liền bị ngón tay chàng đè lại, chàng cắt lời, "Bảy tháng sau con nàng chào đời, lúc đó rồi cho ta câu trả lời thuyết phục."