Ngày thứ sáu, những tiếng sấm sét lớn khiến ta choàng tỉnh từ cơn mơ. Âm u ba hôm nay, cuối cùng thì mưa cũng đến. Ta đứng dậy đóng kín cửa sổ, trở về giường, làm cách nào cũng không ngủ tiếp được. Nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi, thật nhanh quá, hôm nay đã là ngày thứ sáu. Chỉ còn ngày mai nữa thôi, tất cả sẽ kết thúc thật ư?
Đột nhiên, ta nhớ đến hai cây mai hôm trước, mưa gió to thế này, làm sao chúng nó chống chọi được? Nghĩ vậy, ta bèn xuống giường, cầm ô chuẩn bị ra ngoài, nhưng mới mở hé cửa liền dừng bước, bởi ta nghe loáng thoáng thấy tiếng nói chuyện. Đưa mắt nhìn trộm, ta thấy hai người đứng dưới mái hiên, một là Kì Hữu, một là... Ta nhìn kĩ hồi lâu mới nhận ra, không ai khác ngoài đại tướng quân Tô Cảnh Hoành.
"Hoàng Thượng, hai nước Dục - Hạ liên minh đối phó chúng ta, Minh Y hầu đã tới tiền tuyến chiến đấu nhiều ngày trước, hiện tại Hoàng Thượng phải vào triều trấn an lòng quan, mà không phải ở đây chơi đùa cùng mỹ nữ!" Tô Cảnh Hoành lớn tiếng chỉ trích, không chút sợ sệt dù đối phương là Hoàng Thượng.
"Trẫm có tính toán cả." Giọng nói không nghe ra cảm xúc, "Tình hình chiến sự thế nào?"
"Hai quân thực lực ngang nhau, thần muốn đi trợ giúp Minh Y hầu một tay, như vậy phần thắng của chúng ta khá lớn." Tô Cảnh Hoành sốt ruột chỉ muốn nhanh nhanh ra trận.
"Qua hai ngày nữa, trẫm sẽ đi cùng ngươi."
"Cái gì? Hoàng Thượng định bắt chước hoàng đế Dục Quốc ngự giá thân chinh hay sao? Đó là chuyện cực kì nguy hiểm, thần không thể để Hoàng Thượng mạo hiểm được."
"Cho dù hai nước Dục, Hạ liên minh, trẫm cũng không sợ. Bọn họ tùy tiện liên minh, quân đội không có chuẩn bị trước, lần đầu tiên chiến đấu với nhau, rất khó phối hợp ăn ý." Kì Hữu tinh tế phân tích.
"Nếu Hoàng Thượng đã quyết định, thần thề sống chết bảo vệ không rời."
Ta nhẹ nhàng cài cửa, nghĩ lại đoạn đối thoại vừa xong. Chiến tranh, rốt cục đã bắt đầu rồi ư? Liên Thành thân chinh... Một hoàng đế rời cung thân chinh, lỡ có điều gì xảy ra, hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào? Cuộc chiến đã nổ ra mấy ngày, Kì Hữu lại không hề căng thẳng, không quan tâm hỏi chuyện triều chính. Chàng, thật sự chắc thắng vậy sao?
Mà ta... Chẳng lẽ đang lo cho chàng? Đối thủ của chàng là Liên Thành, là phụ thân của đứa con ta đang mang trong bụng. Sao lòng ta lại mâu thuẫn đến vậy? Trái tim đập loạn nhịp, tán ô trên tay suýt nữa thì đánh rơi.
Chỉ còn một ngày, chỉ còn một ngày nữa thôi, ta sẽ trở lại bên Liên Thành, ta sẽ kề vai chiến đấu cùng hắn, bất luận ai thắng ai thua.
Ta cất ô về chỗ cũ, im lặng nằm xuống giường, cong người, vừa nhắm mắt, những hình ảnh máu tanh lại hiện lên trong tâm trí. Mồ hôi lạnh rịn ra từ lưng, từ trán, ta tự nhủ với mình, trận chiến này là không thể tránh khỏi...
"Cốc cốc cốc!" Những tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ, "Phức Nhã."
Là Kì Hữu! Ta xuống giường mở cửa, tỏ ra bình thản hỏi: "Trễ rồi, sao chàng còn chưa ngủ?"
"Mưa lớn quá... Ta sợ mai bị úng, bao cố gắng của chúng ta sẽ uổng phí."
Ta giật mình, không ngờ chàng lại cẩn thận đến vậy, thật sự không giống với trước kia. Có lẽ vì không bị thân phận đế vương trói buộc, cho nên mới có thể thong dong ở cùng ta. Nhưng bảy ngày chung quy sẽ kết thúc, nháy mắt trôi qua như hoa quỳnh héo rụng, tuy đau, nhưng cũng sẽ là kỉ niệm đẹp nhất trong lòng ta.
"Ôi chao, thiếp quên mất." Ta giả bộ vừa tỉnh ngủ, vỗ nhẹ đầu, vọt vào phòng lấy ô, "Đi mau, ra xem mai thế nào... Thiếp còn mong bốn năm sáu bảy năm nữa chúng nó thành cây to cơ mà."
Đêm khuya mưa sa gió giật, sấm chớp lóe sáng trên bầu trời, lúc hai ta đến nơi, một cây bị đổ, cây kia cũng lộ gốc ra ngoài. Ta vội vàng dựng cây lên, cào đất trồng về chỗ cũ. Mưa thấm ướt làn váy, bùn bám bẩn đôi hài.
Kì Hữu ngồi xuống giúp ta giữ cây, nghiêng ô che cho ta, để mặc mình bị ướt.
Trải qua một phen cố gắng, rốt cục thì cũng xong. Ta lấy tay áo xoa xoa mồ hôi lẫn nước mưa trên trán, cười nhẹ nhàng, "May mà chàng gọi thiếp dậy, nếu không bao tâm huyết đã bị uổng phí rồi."
Kì Hữu chăm chú nhìn ta, ánh mắt thoáng qua thứ cảm xúc mà ta không hiểu. Chàng vươn tay hứng vài giọt mưa, sau đó xoa xoa má phải của ta, "Bẩn quá."
Ta cười gượng một tiếng, đẩy ô về phía chàng, "Cả hai ta đều khờ, sao chỉ mang một cái ô thôi chứ?!"
Chàng cũng bật cười, "Đó mới là gọi hạnh phúc."
"Kì Hữu, về sau năm nào chàng cũng phải tới đây một lần đó nha." Ta chỉ vào hai cây mai, nghiêm túc nói.
"Được." Chàng gật đầu, "Thật ra ta có nhiều vấn đề muốn hỏi nàng, hôm nay, nàng có thể giải đáp giúp ta không?"
"Còn nhớ lần đầu gặp nhau, ta đề nghị giao dịch, nàng đồng ý ngay lập tức, khi đó chắc hẳn trong lòng nàng có vô số thù hận. Nhưng một năm sau tiến cung, ta lại phát hiện, nàng căn bản không muốn báo thù, vậy tại sao lúc trước còn đồng ý, tại sao lại giúp ta?"
"Nếu... Thiếp nói là vì chàng, chàng có tin không?" Hiện tại ngay chính ta cũng không tin, làm sao khi ấy có thể vì một nam nhân mới gặp vài lần mà từ bỏ nghiệp lớn báo thù, lựa chọn tiến cung giúp hắn? "Có lẽ vì lần đầu tiên gặp chàng, nụ cười ấm áp của chàng đã hòa tan tim thiếp. Hoặc cũng có thể vì, quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau, thiếp muốn giúp lòng chàng không còn thấy cô độc nữa."
Ánh mắt chàng có chút nghi ngờ, lại có chút cảm xúc ta chưa từng gặp, chàng hơi hé môi nói: "Phức Nhã, có lẽ chúng ta đều thuộc một kiểu người, cô độc mà ích kỷ."
Chàng thừa nhận ích kỷ ngay trước mặt ta? Nhưng vẫn không quên kéo ta theo cùng, ta bật cười, "Đúng vậy, chúng ta đều ích kỷ, chàng vì ngôi vương, thiếp vì phục quốc, trong lúc vô tình đã làm tổn thương người khác, cũng tổn thương chính mình."
Tiếng mưa quá to làm giọng ta thêm phần mờ mịt. Ta vươn tay lau trán giúp chàng, "Ngày kết hôn với Đỗ Hoàn... Chàng đột nhiên chạy đến Lãm Nguyệt lâu nói cho thiếp biết, chàng muốn dừng kế hoạch, khi đó thiếp còn nghĩ chàng chỉ nói nhảm mà thôi, làm sao người coi trọng quyền lực như Kì Hữu lại chịu từ bỏ ngai vàng vì thiếp được."
"Tại sao nàng bỏ đi, tại sao không ở bên ta chống lại phụ hoàng? Nếu nàng không đi, tất cả... Đã khác." Giọng điệu xen lẫn tiếc nuối cùng trách cứ.
"Thiếp luôn nghĩ, nếu chàng làm vua, sẽ là một vị vua vô cùng tốt, mang đến yên ổn cho thiên hạ. Nhưng vạn lần không ngờ rằng, tiên đế có kế trong kế, nếu thiếp biết trước... Cho dù ông ta muốn giết, thiếp cũng nhất quyết không đi." Nhìn Kì Hữu nhíu mày suy nghĩ, ta cười, "Hết thảy đều là chuyện cũ... Chúng ta không thể quay về. Cứ để cho quá khứ ngủ yên được không?"
Dứt lời, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc. Mưa lớn khiến hai ta ướt nhẹp, nhưng vẫn cố gắng che chở hai cây mai. Đây là công sức của ta và chàng, là thứ duy nhất ta có chung với chàng, sau này, ta sẽ luôn ghi khắc.
Ngày thứ bảy qua nhanh như cơn gió, ta bước lên thuyền nhỏ cùng chàng, đáy lòng lưu luyến không rời. Bảy ngày này, là bảy ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời của ta, dù tận cùng là tổn thương chờ đợi, ta cũng không hối tiếc.
Nhớ giây khắc ở chung cuối cùng trước khi về, chàng có nói: "Phức Nhã, ta biết nàng yêu ta, tựa như ta vẫn luôn yêu nàng."
Khi đó ta không biết trả lời thế nào, đưa mắt nhìn mặt hồ, ngẩn người nhìn bóng mình trong nước, hồi lâu mới hỏi: "Chàng để thiếp đi thật ư?" Hôm qua ta thao thức một đêm, cảm thấy Kì Hữu không thể thả ta đi đơn giản như vậy, ta là một con tin vô cùng giá trị, nếu dùng để uy hiếp Liên Thành...
Kì Hữu, liệu có lợi dụng ta hay không?
Nếu ta là chàng, ta sẽ chọn lợi dụng. Bởi vì, đây là chuyện giang sơn đại sự, quyết định ấy không đáng bị chỉ trích...
"Ta sẽ đích thân đưa nàng về bên hắn." Giọng điệu cực kì nghiêm túc, ta không đoán được chàng định làm gì, chỉ biết cười đưa tay xuống nước, cảm giác lạnh lẽo khiến trái tim thoải mái phần nào.
Thuyền gần chạm bến, ta thấy Tô Cảnh Hoành và Kì Hạo đứng lặng bên bờ, nghênh đón Kì Hữu trở về. Ta biết, thế là hết, từ giờ trở đi, chàng là hoàng đế Kỳ Quốc, ta là Thần phi Dục Quốc.
Hy vọng, lần này chàng sẽ không làm ta thất vọng, đừng lợi dụng ta lần nữa...
Chương 50: Phong hỏa liên tiêu yên
Mây mù dày đặc, kèn lệnh rền vang, thành quách đứng vững, khói thuốc súng tràn ngập. Khi ta theo Kì Hữu vào chủ trướng, liền bắt gặp Hàn Minh, trông hắn gầy yếu đi mấy phần, đôi mắt vằn vện tơ máu. Nghe nói trận chiến này đã giằng co mười ngày, hai quân thực lực ngang nhau, nhân số thương vong cũng xấp xỉ. Đối kháng trường kì, ai kiên trì lâu hơn, đó sẽ là kẻ thắng.
"Sao Dục Quốc lại liên minh với Hạ Quốc?" Kì Hữu ngồi xuống ghế chủ soái, cầm bản đồ phân bố binh lực quan sát thật lâu, ngón tay gõ gõ mặt bàn như có điều suy ngẫm.
Im lặng, tất cả tướng sĩ không ai trả lời, thấy ánh mắt Tô Cảnh Hoành nhìn mình, ta mới hiểu, thì ra bọn họ đang đề phòng ta! Phẫn nộ cười cười, ta thức thời vạch mành ra ngoài.
Vị trí của Kỳ quân rất có ưu thế, bọn họ đóng trên đỉnh núi, bám sát nhất cử nhất động từ quân địch, quả thật dễ thủ khó công. Vậy nên trận chiến mới kéo dài như vậy, không bên nào dám tùy tiện hành động, nếu hành động, cá chết lưới rách. Việc hai nước Dục, Hạ liên minh có lẽ vì bất đắc dĩ, chỉ mong tự bảo vệ mình. Ta nghĩ mục đích này không khó hoàn thành, vấn đề chính yếu là ở chỗ, quyết tâm diệt Dục của Kì Hữu lớn bao nhiêu.
Nghĩ lại những việc từng làm, ta đột nhiên nghi ngờ về niềm tin phục quốc. Lúc nhị hoàng thúc cướp ngôi, máu tươi phủ kín Cam Tuyền điện, mà nếu ta phục quốc, chuyện xảy ra liệu có khác gì? Về nhị hoàng thúc, ta nên xử ông ta thế nào? Giết hay tha? Giết, liệu vợ con ông ta có hận ta không? Nếu bọn họ như ta, thù hằn, tính kế, tìm mọi cách báo thù, vậy trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu? Ân oán khi nào mới chấm dứt?
Ta sai rồi chăng? Vì bản thân, ta thế nhưng muốn đẩy dân chúng vào cảnh lầm than chết chóc! Công chúa Phức Nhã ngày xưa đâu mất rồi?
Liên Thành, liệu ngươi có đang giận dữ vì ta không thực hiện lời hứa? Ta mong trận chiến này mau mau chấm dứt, ngươi có thể bình an vượt qua cơn sóng dữ, lúc gặp lại, hy vọng ngươi sẽ đồng ý nghe ta giải thích.
"Phụ hoàng, mẫu hậu, xin tha thứ vì Phức Nhã lại lựa chọn từ bỏ phục quốc." Trong tiếng gió thét gào, ta ngẩng đầu nỉ non với trời xanh, "Con không cần phục quốc, không muốn bách tính lầm than, không mong thấy máu tanh giết chóc. Có lẽ phụ hoàng, mẫu hậu sẽ nghĩ con yếu đuối, nghĩ con quá nhân từ, nhưng ai cũng là mạng người, ai cũng do mẫu thân mười tháng mang nặng đẻ đau, huống chi... Từ đó đến nay, con chưa nghe ai nói nhị hoàng thúc không phải là hoàng đế tốt, càng không nghe thấy tiếng oán thán của con dân nước Hạ. Đủ để thấy, nhị hoàng thúc đang trị vì thành công, lỗi của thúc ấy là giết vua đoạt vị. Tựa như năm xưa Đường Thái Tông giết huynh đoạt ngôi, tuy hành động đáng bị khinh thường, nhưng về sau công lớn hơn tội, đưa Đại Đường bước vào thời kì thịnh thế trước nay chưa từng có, Trinh Quán chi trị."
"Ngươi rốt cục có thể buông cừu hận rồi ư?" Hàn Minh đột nhiên tiếp lời.
Ta quay đầu, thấy hắn mặc bộ giáp bạc đang tiến lại gần, bàn chuyện quân xong nhanh như vậy?
"Ta nhớ mang máng ngươi từng nói, "Ai nói nữ nhi thì không thể bỏ sức đền đáp triều đình? Không phải hồng nhan nào cũng hại chủ như Đắc Kỷ, Phan Ngọc ta đã làm thì phải làm Trưởng Tôn hoàng hậu của Đường Thái Tông!" Khi đó ta cảm thấy, ngươi là cô gái khí phách nhất mình từng gặp, không khỏi chú ý vài phần." Nhìn Hàn Minh tiều tụy vì chinh chiến, ta không biết phải đối mặt hắn thế nào.
Hắn tiếp tục: "Nhiều năm qua ta luôn suy nghĩ, thứ gì gọi là "Đại ái", vừa rồi nghe ngươi nói mới chính thức hiểu ra, đại ái không phải là oán trời trách đất, thống nhất thiên hạ, hay trung thành tuyệt đối. Đại ái là từ bỏ thù hận, lo cho chúng sinh, từ bể khổ tìm thấy chân lý hạnh phúc. Điều ấy, ngươi làm được rồi."
"Đừng khen ta như thần phật cứu thế, ta đã làm sai rất rất nhiều chuyện."
"Chỉ sợ ngươi biết rõ mình sai, nhưng vẫn quyết làm sai." Hắn trầm mặc hồi lâu, đưa mắt nhìn bụng ta, "Sinh mệnh bên trong giúp ngươi hiểu ra tất cả đúng không?"
"Đúng vậy, ta luôn muốn có con, có con với Kì Hữu... Nhưng số trời đã định, chuyện đó là không thể nào." Ta chua xót mỉm cười.
"Nếu còn lưu luyến Hoàng Thượng, tại sao không ở lại?"
"Đại ái vừa rồi ngươi nhắc đến, bao gồm cả trách nhiệm, ta không thể ích kỷ mà thờ ơ với cảm xúc của người khác."
Hàn Minh tiến lên mấy bước, cùng ta ngẩng đầu nhìn trời xanh, có cánh chim diều hâu bay qua, ó dài một tiếng.
"Ngươi cũng biết, lần này Hoàng Thượng đưa ngươi vào cung là để uy hiếp Liên Thành, muốn hắn hạ vũ khí đầu hàng. Mà vừa rồi ngài lại nói, sẽ đưa ngươi trở về. Ta không biết mấy ngày qua xảy ra biến cố gì, nhưng chắc chắn làm Hoàng Thượng thay đổi suy nghĩ, chỉ có thể là ngươi. Hiện tại ta mới biết, chuyện xạ hương, ta đã sai thật rồi."
Nghe Hàn Minh gằn từng tiếng, trái tim ta như bị vét sạch, quả nhiên Kì Hữu muốn lợi dụng ta... Nhưng tại sao lại từ bỏ, chẳng lẽ giang sơn không quan trọng với chàng nữa? Hoặc bởi vì, chàng đã nắm chắc phần thắng?
"Vẫn để bụng nhiều vậy sao? Ta đâu còn trách ngươi." Ta dùng ngữ điệu chân thành để chứng minh mình đã tha thứ hắn, "Hiện tại ta chỉ mong mau mau trở về, hai quân giao chiến cam go, ta là Thần phi của Liên Thành, lẽ dĩ nhiên phải ở bên cạnh hắn."
Hàn Minh đang định mở miệng, giọng Kì Hữu lại bay đến cùng gió, "Nàng muốn về với hắn vậy ư?"
Ta cứng người, cố gắng bình ổn tâm trạng, xoay người cười nói: "Chàng đã nói sẽ đưa thiếp về, không lẽ định nuốt lời?"
Chàng cười cười bất đắc dĩ, "Ta đã phái gián điệp truyền tin, giờ tý tối nay, tại đèo Liên Vân, ta sẽ đích thân trả nàng cho hắn."
Ta nghi ngờ nhìn Kì Hữu, trong lòng có chút đề phòng, "Sao chàng phải đích thân đi? Tự thiếp có thể về được."
"Ta muốn gặp Liên Thành, dù sao nàng cũng từng là người của ta." Chàng đứng lặng phía xa, gió lớn cuốn bay bụi đất, bão cát mờ mịt, "Nếu ta thật sự muốn lợi dụng nàng, cứ bắt nàng rồi uy hiếp hắn giao nộp Dục Quốc là được, ta dám chắc, vì nàng và đứa con trong bụng, hắn có thể làm vậy."
Nhìn ánh mắt đối diện không vướng điều gian dối, ta lựa chọn tin tưởng, bởi vì bảy ngày này, chàng đã cho ta thấy một Kì Hữu thật sự.