Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 45: Yên nhiên đạm hồng trần




Ta ở Dưỡng Tâm điện suốt mười ngày, Mạc Lan, Tâm Uyển theo sát không rời nửa bước, quả nhiên bọn họ rất nghe lời Kì Hữu. Nghĩ đến Mạc Lan từng vụng trộm vuốt ve Kì Hữu, mê luyến in sâu nơi đáy mắt; Nghĩ đến ta từng dạy Tâm Uyển làm thơ, nàng dốc lòng pha từng chén trà Hoa Mai cho ta, thế nhưng ta lại bởi vì lời nói dối của Hàn Minh mà đề phòng nàng, thậm chí hạ độc nàng nhằm chạy trốn.

Nay bọn họ đứng trước mặt ta, ánh mắt nhìn ta có nghi ngại đề phòng, bởi dung mạo này đã không hề bình thường như trước, không phải Đế hoàng phi mà bọn họ từng quen.

Tại sao Kì Hữu lại ép ta ở lại? Trong bụng ta có cốt nhục của Liên Thành, chàng chấp nhận được, nhưng ta thì không. Hiện tại có thể không sao, nhưng ta biết, đó sẽ vĩnh viễn là cái gai trong lòng chàng. Đến một ngày chàng bình tâm ngẫm nghĩ, ai biết được, liệu con ta có trở thành vật hi sinh chính trị hay không? Lòng vua khó dò, huống chi vị vua ấy là Kì Hữu – người dám đánh đổi tất cả vì quyền lực.

Chứng nôn nghén càng ngày càng nặng, ta gần như không ăn được thứ gì, thái y nói vì thể chất của ta quá kém nên bệnh trạng mới nghiêm trọng như vậy. Ngày nào Kì Hữu cũng sai người chuẩn bị một bát nước ô mai đưa tới Dưỡng Tâm điện, cứ việc rất muốn uống, nhưng ta quyết không động một ngụm, cũng không nói với chàng một câu.

"Này, sao cô không biết điều thế hả? Ta chưa thấy ai được Hoàng Thượng quan tâm như vậy đâu!" Mạc Lan nhìn ta gạt bát nước ô mai đi, rốt cuộc không nén được lửa giận.

Ta không nói, để mặc nàng gào thét, có lẽ nàng quên mất bản thân mình chỉ là một đứa nô tì.

"Mạc Lan..." Tâm Uyển lên tiếng ngăn cản, "Cô ta là chủ tử, không được làm càn."

"Chủ tử nỗi gì, chủ tử của ta chỉ có Hoàng Thượng. Cái thai trong bụng cô ta còn không biết ở đâu ra, lai lịch mờ ám mà cũng dám tiến cung mong hão làm chủ tử!" Mạc Lan câu sau cao hơn câu trước, nhưng ta vẫn hờ hững im lặng.

"Hoàng Thượng!" Tâm Uyển hô nhỏ một tiếng, ngăn Mặc Lan nói tiếp, Mạc Lan cũng cúi đầu hô, "Hoàng Thượng!"

Kì Hữu bước vào đại điện, thái độ tuy lạnh nhạt như thường, nhưng lại thoáng có vẻ phẫn nộ, "Dù cái thai ở đâu ra, nàng ấy cũng vẫn là chủ tử của các ngươi."

Hai người đồng thanh đáp: "Thưa vâng." Nhưng ta thấy Mạc Lan hít thở rất mạnh, hiển nhiên đang cố nén giận, nét mặt tỏ rõ đố kỵ. Ta biết, Mạc Lan phải lòng Kì Hữu.

Kì Hữu phất phất tay ý bảo bọn họ lui ra, sau đó bước tới cạnh ta, nhìn bát nước ô mai còn nguyên, "Nghe nói mấy hôm nay nàng không ăn được gì?" Chàng ngồi xuống đối diện, nhìn ta bằng đôi mắt thâm thúy, "Vì đứa bé, nàng phải trân trọng chính mình."

Ta không đáp lời, tiếp tục nhìn cánh chim nhạn bay cao ngoài cửa sổ, đó là tự do. Thì ra tự do với ta lại xa vời đến thế...

"Ta biết, nàng đang trách ta." Kì Hữu cất giọng cùng lúc với tiếng chim nhạn kêu, "Xin lỗi, ta thật sự muốn giữ nàng lại."

"Thả thiếp đi." Mấy ngày qua, lần đầu tiên ta mở miệng nói chuyện với chàng, mà ba chữ này cũng là điều duy nhất ta muốn nói. Nhưng ta biết, chàng sẽ không để ta đi.

"Bảy ngày. Đến lúc đó, muốn đi hay ở, ta đều tôn trọng ý nàng."

Bảy ngày?

Vì sao là bảy ngày, chàng lại có ý đồ gì? Lợi dụng ta để đối phó Liên Thành hay muốn củng cố thêm quyền lực?

Hiểu được nghi ngờ của ta, chàng mỉm cười chua xót, "Ta chỉ muốn bù đắp cho nàng, không hơn không kém."

Mây trôi hững hờ, muôn hoa khoe sắc. Ta và Kì Hữu ngồi đối diện nhau trên một chiếc thuyền nhỏ, chàng đích thân cầm chèo, những gợn sóng cứ thế lan xa trên mặt nước.

Hôm qua, ta đã đồng ý với đề nghị "Bảy ngày", chỉ bảy ngày mà thôi, chớp mắt liền đi qua, hy vọng chàng giữ lời. Mà nay, chàng dẫn ta tới hồ nhỏ hoang vắng phía sau Dưỡng Tâm điện, lòng ta có thắc mắc, nhưng không hỏi gì hơn.

Ánh nắng chói chang phủ lên hai chúng ta, vầng trán Kì Hữu lấm tấm mồ hôi, ta rất muốn vươn tay lau giúp chàng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ ngồi im lặng. Ta và chàng, chung quy không thể trở về quá khứ.

Rốt cục tới bờ bên kia, chàng vừa nắm tay ta, vừa chỉ ra phía trước, "Phức Nhã, đó là nơi chúng ta sẽ ở bảy ngày tới."

Nhìn theo tay chàng, ta có chút kinh ngạc, xen giữa cây cối um tùm là một căn nhà trúc nhỏ. Sao lại có nhà ở đây?

"Ta biết, nàng luôn muốn một cuộc sống bình thường, vậy nên hai năm trước sai người bí mật tu sửa nơi này, định cho nàng một bất ngờ. Nhưng còn chưa hoàn thành, nàng đã chạy trốn." Kì Hữu dẫn ta đi trên con đường lát đá duy nhất dẫn đến nhà trúc.

"Bảy ngày, không quan tâm triều chính, chỉ có ta với nàng."

Nghe xong, ta không khỏi dừng bước, đáy lòng chua xót, đôi mắt cay cay. "Chỉ có ta với nàng", đã từng, đó là điều ta hy vọng nhất, đã nghĩ, nếu điều ấy xảy ra, cuộc đời ta sẽ hạnh phúc nhường nào. Mà nay, khi hy vọng ấy trở nên xa vời, chàng lại muốn giúp ta thực hiện? Nếu thật sự có thể, ta sẽ trở về bên Liên Thành mà không tiếc nuối gì.

"Chàng là hoàng đế, sao có thể bảy ngày không quan tâm triều chính?" Ta nghẹn ngào hỏi.

"Việc triều đình đã có đại ca xử lý giúp ta."

Đại ca? Nạp Lan Kì Hạo ư? Hai huynh đệ bọn họ rốt cục cũng làm lành, ta thật lòng cảm thấy vui thay Kì Hữu, từ nay chàng sẽ không phải chống chọi một mình, chàng còn một người thân, một người đại ca.

Chúng ta đi vào phòng nhỏ, bên trong rất lịch sự tao nhã, hương cỏ dại tươi mát khiến ta thoải mái. Đây, chính là hương vị của tự do.

Ta nắm chặt tay chàng, "Trường Sinh điện, sao lại cho cô ta?"

Kì Hữu sửng sốt nhìn ta, ánh mắt như đang cười. Ta mới nhận ra mình vừa hỏi vấn đề không nên hỏi, xấu hổ lảng tránh.

"Mới gặp Tô Tư Vân, nghe tiếng ca ngọt ngào của cô ta, trong giây lát ta đã lầm đó là nàng. Về sau nghĩ lại, ta cảm thấy sự xuất hiện hôm ấy quá gượng ép, bèn bí mật phái người điều tra, giám sát nhất cử nhất động của cô ta. Thì ra mọi thông tin về thân thể đều là giả, Tô Tư Vân là người của Dục Quốc. Sở dĩ đối xử tốt là để cô ta bớt cảnh giác, để lộ ý đồ tiếp theo." Chàng vừa nói vừa tủm tỉm, dường như tâm trạng rất vui vẻ.

Nghe chàng nói vậy, không hiểu sao lòng ta lại thở phào nhẹ nhõm, bao hờn dỗi đè nén bấy lâu cũng tan thành hư không. Ta hỏi tiếp: "Ngày ấy, sao lại đi cùng cô ta đến Hạ Quốc?"

"Sao nàng biết?" Kì Hữu nhíu mày, cuối cùng giật mình, "Chẳng lẽ gia đình ba người kia... Bà lão đó là nàng?!"

Nhìn Kì Hữu thảng thốt khiến ta bật cười, gật đầu thừa nhận.

Chàng kéo ta vào lòng, "Ta phải nghĩ đến chứ... Năm ấy đột nhiên nhớ ra sắp đến ngày giỗ phụ hoàng, mẫu hậu của nàng, nàng lại đang lưu lạc bên ngoài, có lẽ sẽ về bái tế, vì thế ta liền đi... Sao ta không nhận ra, bà lão đó chính là nàng... Nếu lúc ấy nhận ra, hết thảy sẽ khác bây giờ phải không?"

Ta úp mặt trên hõm vai Kì Hữu, hít thở mùi hương của chàng, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Chàng đã đi tìm ta... Nếu không phải vì chàng ban Trường Sinh điện cho Tô Tư Vân, nếu không phải vì thấy chàng đưa cô ta đến Hạ Quốc, sao ta lại hiểu lầm chàng thay lòng đổi dạ, sao ta lại tin lời nói dối của Hi, cuối cùng chấp nhận tình yêu của Liên Thành?

"Nếu không vì Hàn Minh nói dối, thiếp đã không hạ quyết tâm rời bỏ chàng. Bị chàng lợi dụng hết lần này tới lần khác, thiếp đều có thể tìm lý do thuyết phục bản thân tha thứ chàng, chỉ riêng chuyện xạ hương... Chàng biết không, thiếp mong mỏi có con với chàng biết bao, chàng lại nhẫn tâm tước đoạt quyền làm mẫu thân của thiếp. Mà khi thiếp biết mình mang thai, biết trong cơ thể căn bản không có xạ hương, tất cả kế hoạch đều bị đảo lộn." Ta run run nói, để mặc nước mắt thấm ướt long bào, "Thì ra người ngu ngốc nhất lại chính là thiếp... Lần đầu tiên, thiếp hận mình đến thế."

Kì Hữu vỗ nhẹ lưng ta, trấn an, "Xin lỗi nàng, tại ta không tốt, không thể khiến nàng hoàn toàn tin tưởng."

Sau đó không ai nói nữa, chỉ lẳng lặng ôm nhau. Một khắc kia, trái tim ta tràn ngập mâu thuẫn, trong lòng thầm mong ở bên chàng mãi mãi, lý trí cùng lương tâm lại nói rằng, không thể được... Làm vậy là không công bằng với Liên Thành, không công bằng với đứa bé. Thế nên, ta sẽ hưởng thụ bảy ngày này, để rồi rời khỏi Kỳ Quốc, mang theo những kí ức vui vẻ nhất.

Rốt cục, ta bình ổn cảm xúc, rời khỏi vòng tay chàng, lau khô nước mắt, "Căn nhà lâu rồi không có người quét tước, nhiều bụi quá... Nếu muốn ở bảy ngày, chúng ta phải dọn dẹp ngay thôi."

Nói là làm, hai ta một người múc nước, một người quét tước. Căn nhà nhìn không lớn, nhưng bắt tay vào làm việc lại khá tốn công, mãi tới khi mặt hồ nuốt trọn vầng thái dương, chúng ta mới mồ hôi đầm đìa dọn dẹp xong tất cả.

Chương 48: Táng mai uyển nhiên thán

Hai ngày này chúng ta ở chung rất hòa hợp thoải mái, không giống trước kia, khi ta không nhìn thấu được, cũng không suy đoán được rốt cuộc chàng đang nghĩ những gì. Áp lực hóa thành hư không, dư lại chỉ còn an nhàn, thư thái.

Hai ngày này, trừ nô tài đưa lương thực đến từ bờ bên kia, căn bản không ai dám quấy rầy chúng ta, thậm chí thị vệ riêng của Kì Hữu cũng không, dường như thật sự chỉ còn ta với chàng.

Vừa dùng cơm xong, chúng ta liền ngồi sóng vai ngoài hiên, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen. Đêm nay không trăng, cũng không sao, có vẻ sắp có bão lớn.

Tiếng muỗi kêu vo ve không dứt, đôi tay Kì Hữu cũng đập muỗi không dứt. Ta nhìn chàng, cười trêu chọc: "Chưa đập muỗi bao giờ đúng không Hoàng Thượng?"

Chàng không dừng tay, "Thì ra đây là cuộc sống bình dân."

Nghe chàng cảm khái vậy, ta không khỏi hỏi: "Khổ không?"

"Khổ." Chàng nghiêm túc trả lời, "Nhưng nó giúp ta hiểu một điều, thì ra hạnh phúc lại đơn giản đến thế."

"Đúng vậy ha, hạnh phúc đôi khi chỉ cần giơ tay là bắt được, xoay người là nhìn thấy. Chẳng qua người ta không muốn giơ tay hay xoay người mà thôi." Ta dời mắt khỏi chàng, ngẩng đầu nhìn trời đêm.

Chàng xoay mặt ta lại, nhìn ta bằng đôi mắt dịu dàng như nước. Ta đột nhiên muốn chạy trốn, rất sợ bị chìm vào bể tình của chàng. Đúng lúc này, một nụ hôn nóng cháy phủ lên môi ta, ta ngửa đầu ra sau, bị chàng giữ chặt cái ót.

Trước nụ hôn vừa ngang ngược lại vừa dịu dàng ấy, ta dần dần lạc mất chính mình, không khống chế nổi mà đáp lại Kì Hữu. Lòng bàn tay ấm áp của chàng đặt lên ngực ta, hai tay ta vòng ôm cổ chàng, những tiếng rên rỉ trôi ra từ khóe môi càng khiến chàng nhiệt tình hơn, nụ hôn sâu như muốn hút sạch hô hấp của ta.

Khi bị Kì Hữu chậm rãi cởi nút thắt trên áo, một cảm giác gờn gợn chợt trào lên cổ họng, ta lập tức đẩy chàng, quay mặt ra chỗ khác nôn khan. Đưa lưng về phía chàng, ta rành mạch nghe thấy tiếng thở dốc vẫn chưa dịu lại. Nếu không vì cơn nghén đến đột nhiên, có lẽ... Cục diện đã không thể cứu vãn.

Thấy ta đỡ hơn, chàng mới lo lắng hỏi: "Nàng ổn chứ?"

Ta không trả lời, lập tức đứng dậy đi vào phòng, lại bị chàng níu tay giữ, "Phức Nhã, ta sẽ coi đứa bé như con ruột, tin tưởng ta."

Ta nhắm mắt lại, khuôn mặt Liên Thành ngập tràn trong tâm trí, hắn nói, "Ta tin nàng, ta sẽ chờ nàng trở về". Nghĩ đến đây, ta không còn do dự nữa, bình tĩnh đáp, "Nhưng thiếp không thể."

Không nhìn phản ứng của Kì Hữu, ta gạt tay chàng ra, trở về phòng một mình. Tiếng côn trùng kêu rền rĩ, tựa như đang khóc than cho giây khắc bi thương này.

Ngày kế, trời mới tờ mờ sáng ta đã rời giường, hương hoa lài thoang thoảng bay tới, khiến ta đột nhiên nghĩ đến chén trà Hoa Mai Tâm Uyển từng pha. Nếu thu một ít sương sớm, có lẽ ta cũng pha được trà hoa lài. Rất muốn pha một chén trà cho Kì Hữu, bởi hình như, ta chưa từng làm việc ấy vì chàng.

Mở cửa, liếc mắt nhìn quanh, ta thấy Kì Hữu đang bó gối ngoài thềm, gục đầu ngủ. Chẳng lẽ cả đêm chàng không vào nhà? Ta lập tức ngồi xuống lay lay vai chàng, "Kì Hữu, dậy đi."

Chàng chậm chạp ngẩng đầu, nhập nhèm mở mắt, ngơ ngác giống như... Một đứa trẻ, "Sao vậy?"

Ta vội hỏi: "Chàng ngủ đây một đêm? Muốn vào giường ngủ tiếp không?"

"Không cần." Ngơ ngác dần biến mất, thay vào đó là sắc bén như mọi khi, khiến ta có hơi thất vọng.

"Sao lại ngủ ngoài này?"

"Suy nghĩ chút việc rồi ngủ quên mất."

"Nô tài thỉnh an Hoàng Thượng." Từ công công dẫn theo hai nô tài nữa, không biết đến từ lúc nào, cung kính quỳ lạy Kì Hữu, "Tuân theo mệnh lệnh của Hoàng Thượng, nô tài đã đem hai gốc mai tốt nhất đến đây."

"Để đó rồi lui đi." Kì Hữu chỉnh vạt áo, đứng dậy hờ hững nhìn bọn họ.

Từ công công hất mắt ý bảo hai nô tài đặt mai xuống, lại cung kính nói: "Hoàng Thượng, đã bốn ngày ngài không lâm triều, các đại thần đã bắt đầu nghị luận..."

"Trẫm không cho rằng vì bốn ngày không lâm triều mà triều đình sẽ đại loạn, huống chi trẫm đã giao cho Lễ thân vương xử lý thay." Giọng Kì Hữu có chút lạnh lùng.

Lễ thân vương chắc hẳn là Kì Hạo, hắn đã đồng ý về kinh giúp Kì Hữu rồi ư? Như vậy, Kì Hữu sẽ không cô đơn nữa... Theo những gì ta hiểu về Kì Hạo, nhất định hắn sẽ là một người đại ca tốt. Huynh đệ kề vai chiến đấu, ta cũng có thể yên tâm phần nào.

"Hoàng Thượng, mấy ngày nay Tô quý nhân la lối ầm ĩ muốn gặp ngài... Nói là đại hoàng tử khóc mãi không chịu nín." Từ công công tiếp tục nói.

"Gọi ngự y đến xem. Được rồi, lui đi." Ánh mắt Kì Hữu tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Thưa vâng." Từ công công cũng nhận ra Hoàng Thượng không vui, thức thời cung kính lui xuống.

Nhìn bóng dáng bọn họ xa dần rồi biến mất, ta nắm chặt tay, hỏi: "Tô quý nhân sinh đại hoàng tử cho chàng? Vậy sao chàng không phong cô ta..."

"Đó là gián điệp Dục Quốc phái tới, trẫm phong quý nhân đã quá ưu ái rồi. Cô ta không nên mơ tưởng trèo cao, muốn con mình được phong vương gia hay thái tử." Giọng điệu tràn ngập vô tình, thì ra chàng với Tô Tư Vân cũng chỉ đến thế. Chẳng lẽ trong mắt chàng, nữ nhân không còn giá trị lợi dụng thì có thể rũ bỏ bất cứ lúc nào hay sao?

Từ Vân Châu đến Ôn Tĩnh Nhược, từ Doãn Tinh đến Tô Tư Vân, đều là những nữ nhân từng được Kì Hữu sủng ái, khi bọn họ hết giá trị lợi dụng, kết cục cũng đều giống như nhau. Mà ta, chưa bao giờ cho rằng bản thân mình đặc biệt hơn, bởi vì chàng cũng từng lợi dụng ta, cũng từng rũ bỏ ta.

Ta cảm giác chàng không muốn bàn luận vấn đề này, vì thế chuyển đề tài, "Mang mai tới làm gì? Không phải chàng định trồng đấy chứ?"

Nghe vậy, sắc mặt chàng mới dịu xuống, "Nàng đoán đúng rồi." Chàng bước xuống nhấc hai gốc mai, "Vào phòng lấy cuốc, xẻng ra đây."

Ta nghe lời vào phòng lấy đồ, sau đó theo chàng ra bãi cỏ mênh mông. Chúng ta chọn một khoảng đất phì nhiêu, thích hợp gieo trồng, mất cả ngày mới hoàn thành công việc.

Xong xuôi, ta mệt đến không thở nổi, ngồi bệt xuống bụi cỏ mềm mại, gió hè từ từ thổi tới, mát lành hơn hẳn mọi khi. Hiện tại ta không thể vận động nặng, cơ thể rất dễ mệt nhọc. Có lẽ vì chất độc chưa tiêu hết, cũng có lẽ vì ta đang mang thai.

Kì Hữu có chút thảm, trên mặt, trên áo, trên tay dính đầy bùn đất, nhưng cũng không che dấu được khí chất cao quý của chàng. Chàng chống xẻng nhìn xuống ta, hỏi: "Nàng nghĩ bao lâu thì chúng nó mới ra hoa kết trái?"

Ta nghiêng đầu, "Chắc bốn năm sáu bảy năm gì đấy." Quả thật không biết bao lâu, ta nói bừa cả loạt con số.

Kì Hữu có chút bất đắc dĩ, "Vậy bốn năm sáu bảy năm nữa, nàng có đến ngắm mai cùng ta không?"

Ta cúi đầu không đáp, bốn năm sáu bảy năm nữa, là không thể nào... Ta nhất định phải trở lại bên Liên Thành. Hiện tại có thể ngắm chúng nó, cùng lắm chỉ có bốn năm sáu bảy ngày mà thôi.

Kì Hữu vứt xẻng đi, sóng vai ngồi xuống cạnh ta, "Phức Nhã, ta chỉ muốn bù đắp vì năm đó đã lợi dụng nàng. Ta sẽ cố gắng hết sức, nàng vẫn không thể tha thứ cho ta ư?"

"Thật ra... Thiếp không còn trách chàng nữa rồi." Lời này là thật lòng, ngay chính ta cũng không biết những tổn thương phai nhạt từ khi nào. Từ mấy ngày qua ở chung? Từ lúc biết chuyện xạ hương là giả? Hay từ lúc lựa chọn hoàn toàn rời bỏ chàng?

"Ta mong nàng ở lại."

Ta xoa bụng, "Ở trong này, có một sinh mệnh sắp chào đời. Nó cần mẫu thân, càng cần phụ thân."

Kì Hữu thở gằn một hơi, không nói nữa. Ta lấy ngón tay cào cào đất, "Mấy ngày nay chàng đối xử với thiếp vô cùng tốt, thiếp đã tìm được cuộc sống mong ước bấy lâu, tuy rằng chỉ ngắn ngủi vài ngày. Nhưng thiếp rất sợ, sợ trước mặt chàng, thiếp tựa như kẻ dại, ngây ngốc rơi vào âm mưu kế hoạch mà chẳng hay... Xin chàng nói cho thiếp biết, lần này có phải lợi dụng nữa hay không?"

Kì Hữu hỏi ngược: "Muốn dùng chân tình giữ nàng lại, có tính là lợi dụng không?"

Gió nhẹ thổi tới, cây cỏ đung đưa, chúng ta ngồi cạnh nhau mà không nói một lời.