Khuynh Thế Họa Trần

Chương 42: Vị khách bất ngờ




Lãnh Dạ ngồi bên bàn đá đợi nàng và Tiểu Thần, tay mân mê một chiếc vòng ngọc cười một mình.

Nghe tiếng bước chân đang đến gần, nụ cười trên mặt hắn tắt ngúm. Với từng này tiếng bước chân thì họ phải có ít nhất ba người. Không lẽ tên Mặc Lai Hy kia đã quay lại?

Hắn quay lại nhìn thì vô cùng bất ngờ.

Từ xa, Tiểu Thần và một tên nam nhân kì lạ với mái tóc màu trắng đang cãi cọ, nàng đứng giữa bị hai người họ kéo qua kéo lại, cố lên tiếng khuyên ngăn nhưng không ai chịu nghe.

- Ngươi mau buông mẫu thân ra! Ta không cho phép ngươi chiếm tiện nghi của người!

- Cục cưng không có!

- Ngươi còn nói? Chính ngươi đã đẩy ta xuống rồi chui lên giường ôm mẫu thân ngủ.

- Nhưng lúc trước tỷ tỷ và cục cưng cũng làm như vậy mà!

- Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. Mẫu thân là của Tiểu Thần, chỉ có thể ngủ cùng Tiểu Thần thôi.

- Tỷ tỷ cũng là của cục cưng! Tỷ tỷ rất yêu thương cục cưng nên cục cưng có thể ngủ cùng tỷ tỷ.

- Ta xin hai người, đừng cãi nhau nữa!

Nàng đã nhiều lần ngăn hai người này lại nhưng không có kết quả gì, cả hai hoàn toàn phất lờ những lời nàng nói.

Tình hình là đêm qua, Mao Ngọc trở thành người nên không thể ngủ ở trên cùng một chiếc giường với nàng được. Nàng đã trải một tấm đệm xuống đất để nó ngủ tạm một đêm.

Nhưng không biết có phải là do nó làm hay không mà sáng hôm nay nó lại nằm ngủ bên cạnh nàng, còn Tiểu Thần thì ngủ bên dưới.

Tiểu Thần thức dậy thì la lối om xòm, dùng sức lôi Mao Ngọc xuống giường nhưng nó lại dính chặt với nàng không chịu buông.

Thành ra cả buổi sáng nàng phải nghe hai người này cãi nhau, cả hai cứ bám lấy nàng, ngay cả khi ăn cơm cũng tranh giành đồ ăn dù trên bàn có rất nhiều.

Nàng cười khổ. Đây chính là cuộc sống 'sôi động' mà nàng nàng đã nghĩ đến sao?

Ba người họ đến trước mặt Lãnh Dạ, hắn dùng ánh mắt như muốn chất vấn làm nàng thấy có hơi khó xử.

- Tiểu Thần, mau đi luyện võ đi! Ta ở đây chờ con!

Nàng cúi xuống nhìn Tiểu Thần vẫn đang đấu mắt với Mao Ngọc nói. Cũng không quên quay qua hăm dọa Mao Ngọc.

- Ngươi mau ra kia ngồi đợi! Nếu không đi thì ta sẽ giận đó!

- Vâng!

Cả hai dù không muốn nhưng cũng đành phải chấp thuận, đồng thanh đáp rồi lại liếc nhìn nhau thật sắc bén.

Nàng thấy hai người này tuy không hòa thuận nhưng lại hợp nhau một cách kì lạ. Chờ hai người đi rồi, nàng chưa kịp nói gì thì Lãnh Dạ đã cướp lời.

- Nam nhân đó là con thỏ kia sao?

- Sao ngươi biết?

Nàng kinh ngạc. Chẳng lẽ hôm qua hắn ta nghe lén nàng? Không đúng! Nếu vậy thì nàng phải cảm thấy có hơi thở ở bên ngoài nhưng nàng lại không thấy gì lạ cả.

- Hồi nhỏ, ta từng nghe về truyền thuyết Thố yêu trên núi Tuyết Sơn, không ngờ đó lại là sự thật.

- Có truyền thuyết đó sao?

- Ừ! Ta sẽ kể cho nàng về nó sau!

May thật! Hắn đã biết nên nàng sẽ không cần mất công giải thích nữa. Nàng tin hắn là người biết giữ mồm giữ miệng.

- Hôm nay ngươi có việc gì sao?

Hắn cười hạnh phúc. Nàng đang quan tâm việc hắn làm! Vậy có nghĩa là trong lòng nàng có hắn.

- Một vị bằng hữu từ xa của ta sẽ đến đây, đã một thời gian dài ta không gặp hắn.

- Vị bằng hữu đó của ngươi từ đâu đến?

- Nàng sao lại muốn biết?

- Ta chỉ tò mò thôi! Ngươi không thích thì không cần nói!

- Nàng đừng nóng giận! Là ta lỡ lời. Hắn đến từ Thủy Quốc!

Thủy Quốc!? Nàng sẽ không quên khoảng thời gian ở đó vì đó là nơi bắt đầu cuộc hành trình của nàng.

Suy đi nghĩ lại thì nàng rời Vu Hồn cốc cũng đã được hơn một năm rồi, hơn một năm nay đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, nàng cũng gặp gỡ được rất nhiều người.

Nhưng chuyện khiến nàng buồn nhất chính là việc của ca ca. Không biết huynh ấy thế nào rồi, nàng rất lo lắng.

Nói cho cùng thì đó cũng là ca ca của nàng, người đã ở bên cạnh nàng suốt mười bảy năm. Nàng chỉ muốn được tự do, không có ý muốn rời bỏ huynh ấy nhưng cuối cùng lại ra nông nỗi này.

Ca ca có nói hai người sẽ gặp lại nhưng mọi chuyện lúc đó sẽ không còn như xưa nữa, nàng không hiểu hàm ý trong câu nói đó nhưng nàng có dự cảm không lành.

Lãnh Dạ thấy nàng trầm mặc thì lo lắng. Hắn đã nói gì sai sao? Hay nàng có chuyện không vui? Có phải là liên quan đến Thủy Quốc không?

- Nàng không sao chứ?

Hắn lay lay cánh tay nàng hỏi. Nàng thoát khỏi dòng suy nghĩ, lắc đầu xua xua tay.

- Không...Không có gì! Chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi! Khi nào thì vị bằng hữu đó đến đây?

- Lát nữa thôi! Nàng có muốn gặp hắn không?

- Đương nhiên là có! Là bằng hữu của ngươi thì chắc chắn thân phận rất hiển hách.

Hắn nhìn thích thú vẻ mặt tinh nghịch của nàng. Hắn thấy nàng lúc này rất đáng yêu!

- Ta quên mất có chuyện này muốn hỏi ngươi.

- Chuyện gì?

- Ngươi có biết Mặc Lai Hy hắn...đã đi đâu không?

Lãnh Dạ không trả lời, né tránh ánh mắt của nàng.

- Ta...ta không biết! Ta phải bắt đầu tập luyện rồi.

Hắn đi về phía Tiểu Thần đang đứng luyện kiếm. Hắn ta đang giấu nàng chuyện gì đó! Nàng cam đoan như vậy! Nhưng nàng không tin nàng không thể khiến hắn nói ra.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Nàng, Lãnh Dạ, Lãnh Vân và Tiểu Thần đang đứng trước cổng vào Lãnh gia sơn trang để gặp vị bằng hữu của Lãnh Dạ.

Mao Ngọc nàng không yên tâm lắm nên đã bảo nó ở lại trong phòng, nó nhõng nhẽo muốn đi theo nhưng nàng không cho phép, phải nói mới lúc nó mới chịu ở lại.

Chờ một canh giờ thì có một nam nhân phi ngựa chạy tới. Lãnh Dạ lên tiếng.

- Hắn đến rồi!

Đó là bằng hữu của Lãnh Dạ sao? Nhìn từ xa thì không tệ nhưng dáng người đó sao quen quá!

Hắn dừng ngựa lại trước nhóm người của nàng, Lãnh Dạ và Lãnh Vân nhanh chóng chạy đến đón.

- Thiên ca ca, lâu quá không gặp!

Lãnh Vân háo hức như nhìn thấy vàng, xem ra họ rất thân thiết.

- Dạ huynh, Vân Nhi, cũng đã được hơn ba năm rồi!

Giọng nói kia cũng rất quen thuộc, nàng đã nghe ở đâu đó rồi.

- Huynh vẫn còn nhớ đến vị bằng hữu như ta sao? Ta cứ nghĩ huynh đã quên từ lâu rồi!

- Làm sao mà ta quên được!

Hai người trò chuyện vui vẻ, Lãnh Vân cũng chạy lại góp vui.

- Thiên ca ca, huynh ốm đi nhiều thì phải. Nét tuấn tú ngày xưa đi đâu mất tiêu rồi?

- Ta chỉ thấy hơi mệt nên không ăn uống nhiều thôi. Không sao đâu!

Thanh âm buồn bã đó càng khiến nàng tò mò. Nàng đang định bước đến để nhìn rõ gương mặt của nam nhân kia thì Lãnh Vân đã lôi kéo nàng đến trước mặt hắn giới thiệu.

- Thiên ca ca, đây là Nguyệt tỷ, tỷ tỷ kết nghĩa của muội. Huynh xem có đẹp không?

Nàng đã nhìn được gương mặt của nam nhân đó nhưng nó lại khiến nàng không thể thốt nên lời.

Nam nhân dung mạo anh tuấn, dù gương mặt có chút hốc hác nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp đó mà chỉ khiến hắn trông có vẻ gì đó u buồn. Khí thái thanh cao, dịu dàng, đôi mắt như phủ một tầng sương mờ.

Nam nhân đó nhìn thấy nàng thì cả thân hình cơ hồ cứng ngắc, mãi một lát sau hắn mới nói được một câu, thanh âm run rẩy.

- Khuyết...cô...nương!?

Không sai! Gương mặt đó, khí chất đó, giọng nói đó! Chính là hắn, người đầu tiên nàng gặp cũng là ân nhân của nàng. Nam Cung Thiên!