Khuynh Thành Tuyết

Chương 65: Xin lỗi




“Xin lỗi?” Mục Khuynh Tuyết sững sờ

“Bệ hạ làm chuyện thế nào tự có suy tính của chính mình, hà tất xin lỗi với ta, thần không dám nhận.” Mục Khuynh Tuyết thu cánh tay về, càng là trực tiếp cự tuyệt hành động quốc chủ muốn xin lỗi!

Mắt thấy trêи mặt quốc chủ lóe qua một tia âm u, Mục Khuynh Tuyết tâm trạng run lên, thầm nói, đây vẫn là mẫu thân bá đạo ngang ngược kia, ngang ngược không biết lý lẽ của ta sao…?

“Tuyết Nhi, là mẹ sai rồi, con không thể cho mẹ một cơ hội thừa nhận sai lầm sao?” Quốc chủ hoàn toàn buông xuống tư thái, giờ khắc này, nàng chính là một mẫu thân làm sai việc, khẩn cầu con gái tha thứ

Mục Khuynh Tuyết là thích mềm không thích cứng, nhìn quốc chủ tư thái như vậy, trong lòng nàng đã sớm bắt đầu bồn chồn, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân mới tốt

“Bệ hạ, thần trong nhà có việc…”

“Chẳng lẽ muốn mẹ quỳ xuống để van cầu ngươi sao!” Quốc chủ trong giọng nói tràn đầy tang thương, khó có thể tưởng tượng, nàng là có bao nhiêu khát vọng có được tha thứ của Mục Khuynh Tuyết

Mục Khuynh Tuyết cũng là sững sờ, đánh chết cô cũng không nghĩ ra, quốc chủ lại sẽ có chuyển biến lớn như vậy! Nếu như lúc trước, đánh chết Mục Khuynh Tuyết, cũng không dám nói chuyện cùng quốc chủ như thế….

“Bệ hạ không cần như vậy, ngài có chuyện nói thẳng, thần nghe thì được rồi” Mục Khuynh Tuyết bất đắc dĩ, tâm trạng mềm nhũn, thỏa hiệp

“Tuyết Nhi, ngươi tích oán đối với mẹ, nguyên do đã lâu, từ lúc đầu dựng nước, cho đến hôm nay” Ngữ khí quốc chủ mềm nhũn, chậm rãi mở miệng

Mục Khuynh Tuyết chỉ mặt không hề cảm xúc, rửa tai lắng nghe

“Ban đầu dựng nước, mẹ ngày đêm bận bịu quốc sự, rất ít quan tâm ngươi và Tử Y, chỉ có thăm hỏi, cũng như làm theo phép, cũng là từ vào lúc ấy, mẹ, lại không đối với các ngươi từng triển lộ miệng cười…”

Quốc chủ nói qua, ánh mắt trở nên hơi mê man, tựa hồ chìm đắm ở trong hồi ức của năm đó…

“Vào lúc ấy, biên ải liên tiếp chịu quấy rầy, dồn dập có ngoại địch xâm lấn, ta phái ngươi đi bình loạn, khởi đầu, còn sẽ hỏi qua ngươi, có bị thương hay không, nhưng dần dần, ta cũng chết lặng, không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, ngươi mỗi lần xuất chinh trở về, ta chỉ dò hỏi tình hình trận chiến làm sao, lại không quan tâm qua thân thể của ngươi…”

“Khi đó, ngươi chưa từng cùng mẹ nói qua những thứ này, nhưng mà lấy tính tình của ngươi, để ngươi mở miệng, tất nhiên là khó hơn lên trời, cũng là mẹ quá mức không chú ý ngươi rồi”

“Nhớ tới có một lần, ngươi mang bệnh trở về, chính là quỳ gối nơi này, báo cáo với ta tình hình trận chiến…” Quốc chủ chỉ chỉ mặt đất dưới chân

“Lần đó, ta rõ ràng nghe ra bên trong thanh âm của ngươi lộ ra suy yếu, rõ ràng nghe được ngươi từng trận ho khan dồn dập, nhưng ta vẫn cứ chỉ lo xem tấu chương trong tay, thật là không có ngẩng đầu nhìn ngươi một chút… Nếu như lúc đó, ta nhìn ngươi một chút…”

“Ngày đó, ngươi nhất định rất thất vọng…” Quốc chủ khẽ thở dài, trong mắt hiện ra lệ quang

Mục Khuynh Tuyết nghe xong, trong lòng một trận ngột ngạt

Xác thực như nàng từng nói, ngày đó, chính mình báo cáo xong tình hình trận chiến, nàng cũng không từng giương mắt nhìn, chính mình cũng không biết là như thế nào bị người mang về, chỉ nhớ rõ, vừa ra đến trước cửa, chính mình còn ngốc hề hề quay đầu lại nhìn nàng, ngóng nhìn nàng có thể nhìn chính mình một chút…

Không đòi hỏi thăm hỏi một câu, dù cho một cái ánh mắt, cũng đủ rồi…

“Không… Đây không phải là một lần ngươi thất vọng nhất…” Trầm mặc một lát, quốc chủ mở miệng lần nữa

“Đừng nói nữa….” Mục Khuynh Tuyết nhìn nàng, cắn răng, mở miệng ngăn lại nàng

“Ngươi thất vọng nhất… Nên là Sương Qua Bảo lần kia…” Quốc chủ thở dài, cũng không để ý tới Mục Khuynh Tuyết

“Sương Qua Bảo lần kia, ngươi chiến bại rồi, bị thương trở về…mẹ đi trong phủ thăm ngươi, lúc nhìn thấy ngươi, vẻ mặt trêи mặt ngươi, mẹ cả đời đều không quên được…”

“Đó là kinh hỉ… Là kϊƈɦ động… Là giật mình… Là vui mừng…”

“Nhưng…Nhưng vào lúc ấy…mẹ một mực bỏ quên những thứ này…. Cũng không quản ngươi có trọng thương trêи người hay không, đối với ngươi, chính là đổ ập xuống một trận trách mắng…”

“Ta nhìn tận mắt con mắt của ngươi mất đi thần thái, nhìn tận mắt mặt ngươi nguội lạnh, nhìn ngươi phun ra một ngụm máu…. Nhìn ngươi… Quỳ sát ở trước mặt ta nói….."Thần….phụ thánh vọng…."”

“Đó nên là tuyệt vọng như thế nào a…. Thậm chí để ngươi không tiếc, kéo thân thể sắp chết, đi suốt đêm đến Sương Qua Bảo…”

“Ha ha ha… Đây nên là mẫu thân nhẫn tâm thế nào, tự tay, đem con gái của chính mình, đưa vào tuyệt lộ!”

….

“Tin chiến thắng truyền đến, ta rất vui vẻ, muốn phong thưởng ngươi, mà ngươi, chỉ là quỳ gối trước mặt của ta, giọng điệu lạnh lùng, nói một câu, "Bổn phận của thần"…”

“Khi đó… Ta mới phát hiện… Giữa ngươi và ta, đã cách một cái khoảng cách khó có thể vượt qua…”

Trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc, trong phòng, yên tĩnh….

“Quốc chủ nói xong rồi?” Mặt lộ vẻ không thiện, thân thể khẽ run, làm như đang cực lực ẩn nhẫn

“Khuynh Tuyết, những năm này, nhìn theo Thiên Hựu, thì giống y chang với ngươi năm đó…”

“Con à, là mẹ sai rồi, mẹ nhận sai với ngươi, mẹ cầu xin ngươi, cho mẹ một cơ hội bù đắp…”

“Ha… Quốc chủ có phải là đã quên cái gì” Mục Khuynh Tuyết hừ lạnh một tiếng, dù là trong lòng đã bị sâu sắc xúc động, nhưng ngoài miệng vẫn là mạnh

“Thần, cũng không từng nghe nói, trêи đời này có người mẹ nào, sẽ nhẫn tâm buộc con gái của chính mình, tự tay giết trượng phu của nàng!”

Mục Khuynh Tuyết nói đến tàn nhẫn, nhưng quốc chủ, lại là cười khổ một tiếng

“Sự kiện kia… Quả thật là một cây mồi lửa….”

“Khuynh Tuyết, không ai hiểu con gái bằng mẹ, lúc trước tâm tư của mẹ không ở trêи người ngươi, tự nhiên không thấy được, nhưng bây giờ, mẹ hiểu được rồi”

“Ngươi tự vấn lòng, người đàn ông kia, ngươi thật sự yêu hắn sao?”

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy ngẩn ra, hai tay để ở bên người không tự giác nắm chặt thành nắm đấm

“Ngươi biết rõ hắn là tướng lĩnh của địch quốc, biết rõ hắn tiếp cận ngươi, mục đích không tinh khiết, lại vẫn là ủy thân gả cho hắn, chẳng qua, là muốn giành được quan tâm của mẹ, để mẹ một lần nữa nhìn thẳng vào ngươi”

“Hừ, hoang đường!” Mục Khuynh Tuyết hãy còn mạnh miệng, nhưng biểu tình lúng túng trêи mặt từ lâu bán đứng cô

“Mẹ thừa nhận, xử lý đối với việc này, quá khích rồi, biết được việc này, ta nghĩ cũng không nghĩ, liền buộc ngươi giết hắn….”

“Đặc biệt không biết… Ngươi chiêu kiếm này chặt đứt… Cũng không phải là tơ tình cùng với nam nhân kia…”

“Mà là… Tình cảm…giữa mẹ con chúng ta…”

“Đủ rồi, ngươi đừng nói nữa!” Mục Khuynh Tuyết liền lùi mấy bước, giơ tay đánh gãy quốc chủ

Cô vốn tưởng rằng, quốc chủ nói xin lỗi, đơn giản chính là đối với việc ép buộc chính mình giết phu có điều hổ thẹn, nhưng vạn không nghĩ tới, trong lòng mình oan ức này, căn nguyên oán hận, cũng bị nàng từng cái nói ra!

“Khuynh Tuyết, sau khi sinh ra Thiên Hựu, ngươi liền nổi giận trốn đi, đi một lần, chính là 14 năm”

“Ngươi không biết nên làm sao đối mặt Thiên Hựu, không biết nên làm sao đối mặt mẫu thân, ngươi là đúng, nếu không phải là có nhớ da diết 14 năm này, nếu không phải là có 14 năm này phản tĩnh tự xem xét, có lẽ, mẹ đời này cũng sẽ không ý thức được mình rốt cuộc sai ở nơi nào…”

“Tuyết Nhi, mẹ tự biết tổn thương thấu lòng của ngươi, mẹ nói xin lỗi với ngươi, mẹ muốn bù đắp ngươi, ngươi có thể cho mẹ cơ hội này không…”

“Trừng phạt 14 năm này… Vẫn chưa thể cho ngươi ngui cơn giận này sao?”

Nhìn quốc chủ ở trước mặt mình thả xuống tư thái, ủy khúc cầu toàn, Mục Khuynh Tuyết trái tim này, chính là từng trận co rúm

Mục Khuynh Tuyết hãy còn chết không chịu nhả ra, quốc chủ tự giễu nở nụ cười, không khỏi không rơi nước mắt

Từng bước từng bước chậm rãi đi tới bên cạnh Mục Khuynh Tuyết…

“Con à, mẹ… Muốn ôm lấy ngươi…”