Khuynh Thành Tuyết

Chương 54: Phá băng




Mắt thấy Mục Khuynh Tuyết hành động như thế, Thiên Hựu giật mình, một lát không phục hồi tinh thần lại

“Tướng quân, ngươi nếu như có lý do của ngươi, liền nói ra để ta cân nhắc một chút, rồi quyết định có tiếp tục trách phạt hay không” An Lương nhìn Mục Khuynh Tuyết, khá là bất đắc dĩ

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy hung tợn trừng nàng một chút, sau đó nhìn Thiên Hựu trong lòng một mặt vẻ mặt thống khổ, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ lên

“Aiz…”

“Là ta có lỗi trước, không nên đem nó đối xử như binh lính bình thường, hơn nữa ta vẫn chưa nói cho nó biết nguyên nhân, nghĩ đến nó là hiểu lầm dụng ý của ta”

Theo tính tình của Mục Khuynh Tuyết, để cô nói câu mềm mại, đó tự nhiên là còn khó hơn lên trời, nhưng hôm nay cũng không biết là làm sao, Mục Khuynh Tuyết chỉ cảm thấy, nói mấy câu liền có thể không để Thiên Hựu thống khổ như vậy, lại có cái gì không thể nói đây?

Lời này để Thiên Hựu nghe tới, nhưng trong lòng thì nhíu chặt, hiểu lầm? Chẳng lẽ, cô không phải là bởi vì giận mình, mới đưa mình ném đi cùng ăn cùng ở với binh lính bình thường sao?

Nghĩ như thế, Thiên Hựu quay đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút, lại thấy Mục Khuynh Tuyết đang đau lòng nhìn mình, tâm trạng cũng là một trận chua xót

“Tướng quân, lý do này, không thể thành lập” An Lương lại là mặc kệ nhiều như vậy, tay phải cao cao giơ lên

Thiên Hựu cả kinh, nàng là biết rõ tính khí của An Lương, thời điểm trách phạt ai cũng không thể ngăn, người nào cản trở, nàng đánh người đó!

Nghĩ như vậy, Thiên Hựu vội kéo lại tay của Mục Khuynh Tuyết, thừa dịp trước khi An Lương một roi hạ xuống, đẩy ra Mục Khuynh Tuyết

Thiên Hựu cau mày cố nén không lên tiếng, một đôi tay nhỏ còn gắt gao ấn lại tay của Mục Khuynh Tuyết

“Ngươi! An Lương!” Mục Khuynh Tuyết nổi giận trong bụng vụt dâng lên trên

“Đừng, là ta có lỗi trước, sư phụ không đánh sai” Mắt thấy Mục Khuynh Tuyết liền muốn phát điên, Thiên Hựu vội kéo cô lắc lắc đầu

“Vút vút” Lại là hai roi, Mục Khuynh Tuyết là thật không nhìn nổi, cô tình nguyện giờ khắc này bị đánh là chính mình, cũng không nguyện lại nhìn tới Thiên Hựu bởi vì cố nén đau đớn, mà thân thể run rẩy

Mục Khuynh Tuyết ngồi xổm người xuống che chở Thiên Hựu, tay trái đặt ở trêи đùi của Thiên Hựu

“Vút bốp!” Một roi này chuẩn xác không có sai sót đánh ở trêи tay Mục Khuynh Tuyết, mà cô chỉ là nhíu nhíu mày

“Ngươi…” Thiên Hựu trong lòng nhíu chặt, đưa tay muốn đi bắt lấy tay của Mục Khuynh Tuyết, lại bị Mục Khuynh Tuyết một tay kia kéo lại

“Không cho phép động” Mục Khuynh Tuyết bá đạo mệnh lệnh Thiên Hựu, đồng thời một cái tay khác gắt gao kềm nàng, nếu không ngăn cản được An Lương, vậy thay Thiên Hựu chịu đòn không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất

“Không được, sư phụ, đừng đánh!” Trong tai nghe tiếng xé gió vèo, Thiên Hựu trái tim này lại như bị kim đâm

“Sư phụ! Là lỗi của Thiên Hựu, Thiên Hựu tự mình gánh chịu, sư phụ đừng tiếp tục đánh, chuyện này không liên quan với tướng quân a!” Thiên Hựu nói qua, nước mắt không bị khống chế rơi trêи đất

Mục Khuynh Tuyết nhìn Thiên Hựu gấp thành như vậy, trong lòng cảm động không thôi, lần đầu chủ động tựa đầu dựa vào đầu nhỏ của Thiên Hựu, nhẹ giọng cười nói, “Ngươi không an phận một chút nữa, ta đều phải đánh ngươi”

“Sư phụ…Ngừng tay đi….”

“Sư phụ… Cầu xin người đừng đánh nữa…”

Một roi một roi tuy là đánh vào trêи người Mục Khuynh Tuyết, lại làm cho Thiên Hựu đau lòng không ngớt, bị đánh nhiều như vậy, cũng không từng khóc khổ sở như vậy

Cuối cùng, An Lương ngừng tay, nhưng Thiên Hựu lại hãy còn khóc, trong lòng tràn đầy hổ thẹn, không dám quay đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết

“Đánh xong?” Mục Khuynh Tuyết tức giận hỏi một câu, giơ tay liếc nhìn, chỉ thấy trêи mu bàn tay mình ngang dọc tứ tung từng đạo từng đạo vết roi

“Thiên Hựu, lần giáo huấn này, ngươi nhớ được không?” An Lương chưa để ý tới Mục Khuynh Tuyết, mà là hỏi về phía Thiên Hựu

“Nhớ rồi… Nhớ rồi…” Thiên Hựu nức nở trả lời, điều này hiển nhiên so với mình chịu đòn còn khắc sâu ấn tượng

“Được,, vậy ngươi liền ở đây, đọc ba lần 《Hiếu Kinh 》, sau đó có thể đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi”

“Ngươi xong chưa!?” Mục Khuynh Tuyết hướng về phía An Lương chính là trợn mắt, nào ngờ người sau căn bản không để ý đến cô, quay người liền đi tới cửa

“Mục tướng quân, ta ở thư phòng chờ ngươi” Đi tới cửa, An Lương đột nhiên quay đầu lại nói một câu như vậy.

Nhưng mà ở trong nháy mắt quay đầu ra cửa, thở phào nhẹ nhõm…

May mà Thiên Hựu cản lại Mục Khuynh Tuyết, nếu không cái tên này thật sự có khả năng cùng chính mình đánh nhau… An Lương nói thầm một tiếng, cười khổ lắc lắc đầu

Mục Khuynh Tuyết sững sờ một lát, trong lòng một trận căm tức, nhưng nhiều hơn lại là dở khóc dở cười, hoá ra… Nàng đây là dạy đứa nhỏ, hay muốn dạy mình một trận?

Không biết làm sao Thiên Hựu ở bên cạnh, Mục Khuynh Tuyết không tiện phát tác, chỉ có thể trước tiên nhịn xuống cơn giận này!

“Có đau hay không?” An Lương sau khi rời đi, Mục Khuynh Tuyết lúc này mới rảnh rỗi kiểm tra thương thế của Thiên Hựu một hồi, vết thương ngược lại vẫn thật sự không có rất nặng, chỉ là từng đạo vết roi màu đỏ, chen lẫn một chút màu tím

Dù sao vết thương so với trêи ʍôиɠ, đây cũng tính là gãi ngứa thôi…

Thiên Hựu không hé răng, hãy còn cúi đầu, yên lặng rơi lệ

“Thế nào, bị quân côn đánh cũng không thấy ngươi khóc thành như vậy, vật này, so với quân côn còn đau hơn?” Mục Khuynh Tuyết cười xoa xoa đầu của Thiên Hựu, giơ tay thay nàng lau nước mắt, nhưng làm sao nước mắt này lại như không dừng được, làm sao lau cũng lau không sạch

Đánh chết Mục Khuynh Tuyết cũng không nghĩ đến, chính mình sẽ làm động tác thân mật như thế, aiz, bỏ đi

Mắt thấy nói thế nào cũng không nghe, Mục Khuynh Tuyết dứt khoác đem đầu nhỏ của Thiên Hựu ấn tới ngực mình, ôm nàng vỗ về

“Thiên Hựu, đừng khóc…”

Đây hình như là lần đầu tiên Mục Khuynh Tuyết xưng hô Thiên Hựu như vậy, không chỉ có là bản thân cô, cả Thiên Hựu cũng là sững sờ, lúc trước, không phải kêu tiểu quỷ, chính là kêu tên đầy đủ, chưa từng cảm thấy hai chữ này thân mật như thế…

“Xin lỗi…” Thiên Hựu nằm ở trong lòng Mục Khuynh Tuyết, thấp giọng mở miệng

Mục Khuynh Tuyết khẽ cười một tiếng, giơ tay sờ sờ đầu của Thiên Hựu

Ngươi có cái gì xin lỗi ta, là ta có lỗi với ngươi mới phải…

Mục Khuynh Tuyết trong lòng nghĩ như vậy, thở dài, vỗ nhẹ lưng của Thiên Hựu

Một lúc lâu, mắt thấy Thiên Hựu cảm xúc ổn định lại, Mục Khuynh Tuyết cúi người mặc quần thay Thiên Hựu, sờ sờ đầu nàng

Sư phụ của ngươi còn muốn tìm ta tính sổ đó, tự ngươi ngoan ngoãn học xong 《Hiếu Kinh 》 trở về phòng nghỉ ngơi” Dặn dò một tiếng, Mục Khuynh Tuyết đứng dậy muốn chạy, lại bị Thiên Hựu kéo lại

Mục Khuynh Tuyết sững sờ, lại thấy Thiên Hựu nhìn chằm chằm tay trái của mình, nước mắt rất không dễ dàng ngừng lại lại muốn chảy ra, “Không cho phép khóc!”

Mục Khuynh Tuyết trợn mắt, miễn cưỡng đem nước mắt của Thiên Hựu doạ trở về, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm nói mình là có bao nhiêu đáng sợ…

“Xin lỗi….”

“Ừm, ngoan ngoãn đọc sách” Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu, quay người rời khỏi

Cô thật sợ, chờ một hồi nữa, chính mình cũng phải bị Thiên Hựu cảm hoá, không yên phận rơi nước mắt…

Chờ Mục Khuynh Tuyết đi rồi, Thiên Hựu nhìn cửa một lúc lâu, trong lòng tràn đầy hổ thẹn, đương nhiên cũng không thiếu một tia ấm áp

Hãy còn sững sờ một lát, Thiên Hựu mới nhớ lại còn có một chuyện học thuộc lòng sách, vội thu thập tâm tình, “Thân thể tóc da, đều nhận từ cha mẹ, không dám tổn hại, đó là bắt đầu lòng hiếu thảo…”

Ngày xưa《Hiếu Kinh 》này cũng không ít đọc qua, nhưng hôm nay không biết làm sao, thời điểm đọc, âm dung tiếu mạo của Mục Khuynh Tuyết thì sẽ không tự giác hiện lên ở trong đầu, đặc biệt là ôn nhu vừa rồi chưa bao giờ có…

Hết chương 54