Khuynh Thành Tuyết

Chương 52: Mạnh miệng




“Thiên Hựu, ngươi có phải trêи người lại đau không, ta dìu ngươi trở lại nghỉ ngơi một chút đi.” Lạc Tuyết một mạch uống xong hoa quế lộ, quay đầu khi nhìn về phía Thiên Hựu, mới phát hiện trêи trán Thiên Hựu đã là che kín một tầng mồ hôi hột, vội vàng đứng dậy đỡ lấy Thiên Hựu

“Ừm…” Thiên Hựu nhíu chặt mày gật gật đầu, cũng không đi được hai bước, chính là một thân mồ hôi lạnh

“Hí…”

Nghe Thiên Hựu gào lên đau đớn, Lạc Tuyết trong lòng sốt sắng, bước chân không khỏi bước đến hơi lớn, nào ngờ Thiên Hựu bước đi này chưa cùng lên, làm dáng liền muốn ngã!

“Thiên Hựu!” Lạc Tuyết một tiếng thét kinh hãi, đưa tay muốn đi đỡ Thiên Hựu, nhưng không nghĩ có một đôi tay, còn nhanh hơn chính mình một bước nâng lấy Thiên Hựu

Thiên Hựu cũng là sững sờ, vốn là đã làm xong chuẩn bị té ngã, lại đột nhiên bị người ôm lấy, còn tưởng rằng là sư phụ, nhưng mà lúc này đầu vừa nhìn, lại làm cho Thiên Hựu sững sờ tại chỗ

“Mục… Mục di nương?” Lạc Tuyết cũng sợ hết hồn, nhìn chằm chằm người đến, gương mặt kinh ngạc!

“Không ngã chứ?” Lạc Tử Y cũng liền vội chạy vào trong phòng, nhìn Thiên Hựu một chút, quan tâm dò hỏi

Thấy được Lạc Tử Y vào nhà, Thiên Hựu mới phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút, lạnh cả tim

Còn tưởng rằng cô chủ động tới thăm chính mình, xem ra, lại là để mẹ nuôi bức bách mà đến!

Nghĩ như vậy, Thiên Hựu mặt lộ vẻ hơi thất vọng, đẩy ra Mục Khuynh Tuyết, đứng thẳng người

“Đa tạ tướng quân” Quay về Mục Khuynh Tuyết cúi người hành lễ, cực điểm lễ nghi!

Mục Khuynh Tuyết thấy được Thiên Hựu động tác này mí mắt giật lên, vừa muốn mở miệng liền thấy được Lạc Tử Y nháy mắt với mình, suy nghĩ một chút mới nói, “Vết thương tốt chút rồi không?”

“Tốt lắm rồi, tạ tướng quân quan tâm!” Thiên Hựu quay về Mục Khuynh Tuyết lại là thi lễ

Mục Khuynh Tuyết mấy lần duỗi tay chỉ vào nàng, Thiên Hựu hai tiếng tướng quân này thực sự là kêu cô tức giận không nơi vung!

Cả Lạc Tử Y cũng lắc đầu, thầm nói Thiên Hựu làm sao như thế! Lúc này còn gọi cái gì tướng quân, kêu tiếng mẹ không phải chuyện mất mác gì sao!

“Nghe Tử Y nói, ngươi trước đó vài ngày phát sốt?” Mục Khuynh Tuyết nhẫn nại tính tình tiếp tục dò hỏi

“Vâng, nhưng mà đã tốt rồi, làm phiền tướng quân nhớ rồi!”

“Ngươi!” Aiz, dù là tính tình tốt nữa, bị Thiên Hựu tướng quân này tướng quân kia, cũng phải tức giận, huống chi, tính tình của Mục Khuynh Tuyết cũng không tốt…

Mắt thấy chính mình muốn nổi đóa, Mục Khuynh Tuyết sợ lại tổn thương Thiên Hựu, quay người cất bước hướng về ngoài phòng mà đi

Thấy được Mục Khuynh Tuyết rời khỏi, trong lòng Thiên Hựu căng thẳng, nhưng mà cố chấp quay đầu đi chỗ khác không nhìn cô

Cuối cùng, Mục Khuynh Tuyết lại xoay chuyển trở về, từ trong lồng ngực móc ra cái yếm giơ ở trước mặt Thiên Hựu

Vừa nhìn thấy cái yếm, Thiên Hựu theo bản năng giơ tay muốn nắm, sau đó lại miễn cưỡng dừng lại

“Cho ngươi” Mục Khuynh Tuyết nhìn hành động này của nàng, tâm trạng buông lỏng

“Đây là đồ vật của tướng quân, thuộc hạ không thể lấy!” Thiên Hựu nghiêm mặt

Lần này là thật sự đem Mục Khuynh Tuyết tức ra tốt xấu rồi!

Mục Khuynh Tuyết đem cái yếm nện ở trêи người Thiên Hựu, “Ngươi! Ngươi đang ở đây giận ta đi!” Dứt lời cả đầu cũng không quay lại thì ra phòng

“Ngươi a ngươi a, thì biết mạnh miệng, bây giờ hay rồi, đem người giận chạy rồi đó! Ta xem ngươi làm sao bây giờ!” Lạc Tử Y tức phù phù đi đến bên cạnh Thiên Hựu chỉ chỉ trán của nàng

Thiên Hựu cầm cái yếm, bĩu môi, nhìn bóng lưng Mục Khuynh Tuyết rời đi, trong lòng cảm giác khó chịu

“Ngạch nương ngươi nhanh đi ngăn di nương a!” Lạc Tuyết cũng sốt ruột theo, thúc giục Lạc Tử Y ra tay

“Ta hiện tại nào dám ngăn nàng? Ngươi không thấy nàng đều phải tức giận động thủ rồi sao? Ta hiện tại đi ra ngoài, còn không phải bia ngắm sao…” Lạc Tử Y cũng là có chút kinh sợ, chỉ có thể quở trách Thiên Hựu mạnh miệng!

“Mục tướng quân xin dừng bước”

Ngay ở lúc Thiên Hựu cảm giác mình làm có chút quá đáng, hãy còn hối hận, ngoài phòng đột nhiên truyền đến thanh âm của An Lương

Thiên Hựu vui vẻ, cũng không để ý đau xót, khập khễnh chạy đến cửa hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, vừa vặn thấy được Mục Khuynh Tuyết đang muốn rời đi, bị An Lương mới từ bên ngoài trở về ngăn lại!

“Hắc!” Thiên Hựu cười hì hì, thầm nói sư phụ trở về thật là đúng lúc!

“Sư phụ!” Thiên Hựu vội đi ra ngoài hành lễ cho An Lương

An Lương cùng Mục Khuynh Tuyết nói mấy câu nói, lại là ăn bế môn canh, Mục Khuynh Tuyết này căn bản không có ý để ý chính mình, An Lương cũng là bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vừa nghiêng đầu thấy được Thiên Hựu, An Lương một đôi mắt này, lại nhìn cái yếm trong tay Thiên Hựu!

Chẳng trách, mấy ngày trước đây thời điểm ngâm thuốc cho nàng, luôn cảm thấy trêи người nàng thiếu một chút gì! Thì ra chính là cái yếm này!

An Lương nhìn một chút sắc mặt gan lợn của Mục Khuynh Tuyết, lại nhìn một chút Thiên Hựu mang theo thần sắc áy náy, đâu còn có thể không biết xảy ra chuyện gì!

Lúc này nghiêm sắc mặt, quay về Thiên Hựu lạnh giọng mở miệng, “Đi trong phòng ta chờ”

Thiên Hựu nghe vậy sững sờ, vạn không nghĩ tới sư phụ trở mặt nhanh như vậy, bên trong một câu nói này, mơ hồ có chút tức giận a!

“A…? Vâng…” Thiên Hựu chột dạ hướng về phòng ngủ của An Lương đi, một đường thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát, chỉ thấy sư phụ để cho mình đi trong phòng chờ, liền quay người không biết đi nơi nào…

“Nàng đây là ý gì?” Mục Khuynh Tuyết nhìn bóng lưng của An Lương, không hiểu hỏi Lạc Tử Y

Nhưng mà Lạc Tử Y so với cô càng khó hiểu… Mờ mịt lắc lắc đầu

“An sư phụ tức rồi!" Lạc Tuyết lại đột nhiên ở một bên nhảy ra một câu như vậy.

“Tức giận? Tại sao?” Mấy người mắt to trừng mắt nhỏ

“Mục di nương ngươi mau đi xem Thiên Hựu một chút đi, Thiên Hựu chính là mạnh miệng, mấy ngày nay, nàng nhớ ngươi! Vừa rồi nhớ ngươi cũng nhớ tới khóc rồi!” Lạc Tuyết một phát bắt được tay của Mục Khuynh Tuyết năn nỉ

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy khẽ mỉm cười, giơ tay sờ sờ đầu nhỏ của Lạc Tuyết

Tuy là bị Thiên Hựu cãi hai câu, nhất thời không khống chế được hỏa khí, nhưng lúc này mới ra phòng, Mục Khuynh Tuyết liền cũng hối hận rồi, đang suy nghĩ làm sao đi xem đứa nhỏ nữa…

“Được, nghe Tuyết nhi, di nương đây thì đi xem nó” Mục Khuynh Tuyết vỗ vỗ tay nhỏ của Lạc Tuyết, cất bước đi vào trong nhà

Trong phòng, Thiên Hựu đang tự suy nghĩ chính mình lại đã làm chuyện tốt gì chọc sư phụ tức giận, nhưng nghĩ nửa ngày, không có đầu mối chút nào

Ngay ở thời điểm Thiên Hựu gấp đến đảo quanh khắp phòng, Mục Khuynh Tuyết thảnh thơi vào phòng, nhìn Thiên Hựu sốt ruột trong này, trong lòng tất nhiên là không vui rồi!

Thế nào, thời điểm ta tức giận cũng không thấy ngươi sợ như thế, An Lương nàng, so với ta còn đáng sợ hơn hay sao?

Nghĩ như thế, Mục Khuynh Tuyết cũng không lên tiếng, đi ngang qua bên cạnh Thiên Hựu, trực tiếp đi tới bên giường nằm nghiêng xuống, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Thiên Hựu, Thiên Hựu cũng là sững sờ, quay đầu nhìn Mục Khuynh Tuyết, không biết cô đây là ý gì…

Thì ở trong phòng hai người mỗi người ôm lấy từng suy nghĩ, An Lương trở về rồi…

Hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cửa, lúc này không nhìn còn khá, vừa nhìn xuống, Thiên Hựu vội bưng cái ʍôиɠ lui về sau vài bước, cả Mục Khuynh Tuyết, vốn là lười biếng nằm ở trêи giường, giờ khắc này cũng ngồi thẳng người…

Thì ra trong tay An Lương này cầm không phải thứ khác… Chính là một cành trúc….vừa rồi nàng đi phụ cận trong rừng trúc bẻ xuống…