Khuynh Thành Tuyết

Chương 1: Mục Thiên Hựu




Thư Phòng của phủ tướng quân, Mục Thiên Hựu đang mặt vẻ lo lắng khổ đọc quyển 《Luận Ngữ 》

“Khổng Tử nói: Xảo ngôn, lệnh sắc, tiển hĩ nhân(1)”

(1): Người ưa dùng lời nói khéo hay, làm vẻ mặt hiền lành, như vậy chưa hẳn là người có lòng nhân

“Tăng Tử viết….”

Không nghĩ lúc này bên cửa sổ lại nhô lên cái đầu nhỏ

“Thiên Hựu, Thiên Hựu!” người đến õ gõ khung cửa sổ, kêu nhẹ Thiên Hựu

Thiên Hựu quay đầu nhìn, nhất thời đau đầu!

“Lạc Tuyết, không phải từng nói với ngươi, thời điểm học bài không bồi ngươi chơi sao?” Thiên Hựu tuy là trêи miệng nói như thế, lại vẫn là đứng lên mở cửa ra, nghênh đón Lạc Tuyết vào phòng

“Ai đến tìm ngươi chơi, có chuyện rất lớn muốn nói với ngươi!” Lạc Tuyết một mặt hưng phấn, vào phòng nhìn trái nhìn phải

“Ơ, An sư phụ không ở đây hả?”

“Ngươi tìm sư phụ hả? người một hồi sẽ trở lại” Thiên Hựu cười cười

An sư phụ trong miệng Lạc Tuyết, là ân sư thụ nghiệp của Thiên Hựu, An Lương. Mà Lạc Tuyết là nổi danh sợ An Lương

“Không phải không phải, nàng không ở đây thì được rồi” Lạc Tuyết yên tâm, lẫm lẫm liệt liệt hướng về trêи ghế nằm

“Nói đi, chuyện động trời gì?” Thiên Hựu mất tập trung ứng phó Lạc Tuyết, một lòng một dạ còn suy nghĩ “Khổng Tử nói….Tăng Tử nói…” Ư, dù sao chuyện động trời nữa trong miệng Lạc Tuyết, cũng lớn không bằng con thỏ nhỏ nàng nuôi nhảy núi té gãy chân

Vừa nhìn chính mình không chịu được coi trọng nên có, Lạc Tuyết gương mặt không vui, “Mục Thiên Hựu! Chuyện này là có quan hệ với ngươi!”

“Ân, chờ một chút hãy nói, để ta học bài trước” Nói xong, Thiên Hựu rung đùi đắc ý đọc Luận Ngữ

“Khổng Tử nói: Xảo ngôn, lệnh sắc, tiển hĩ nhân”

“Tiên quả nhân?” Lạc Tuyết tựa hồ nghe lạc giọng cái gì…

“Mẹ nuôi sáng sớm không có cho ngươi ăn cơm sao!?” Thiên Hựu vô cùng không biết nói gì nhìn Lạc Tuyết, vốn là sách này chính mình học không nổi, Lạc Tuyết quấy rối như thế, càng đừng muốn học!

“Khà…khà khà, Thiên Hựu ngươi đừng tức giận, ta là thật sự lòng tốt đến nói cho ngươi biết một tin tức vô cùng tốt!” Lạc Tuyết ngượng ngùng le lưỡi một cái, bước nhỏ chạy đến bên người Thiên Hựu, kéo lấy ông tay áo của nàng, một mặt dáng dấp vô tội

“Ngươi nói đi” Thiên Hựu không chịu được nhất bộ dáng này của Lạc Tuyết, đem sách để tới một bên, giơ hai tay đầu hàng

“Khà khà, ta cho ngươi biết, mẹ ngươi muốn quay về rồi!” Lạc Tuyết kϊƈɦ động dị thường, nói đến nửa câu sau, cả người đều muốn nhảy lên

Nhưng mà Thiên Hựu nghe đến cái này, vẫn cứ là mặt không hề cảm xúc, sau khi trầm tư chỉ chốc lát, đứng dậy không nói lời gì, đẩy Lạc Tuyết đi ra ngoài cửa

“Này, này Thiên Hựu, ngươi đuổi ta làm cái gì?” Lạc Tuyết không rõ nội tình, bị Thiên Hựu đẩy đến cửa

“Lý do này thời điểm ngươi nửa năm trước để ta cùng ngươi lên núi bắt thỏ dùng qua rồi, lần đó ta nhớ tới rất rõ ràng, trở về bị sư phụ thưởng 20 đại bản, ba ngày không xuống giường!”

“Này này Thiên Hựu, lần này là thật sự! Đúng là thật sự! Ngươi thì tin tưởng tin tưởng một lần đi!” Lạc Tuyết hai tay gắt gao đẩy lấy cửa, không cho Thiên Hựu đóng cửa

“Tiểu công chúa của ta, lần này đến lượt ta cầu xin ngươi, van cầu ngươi tha tiểu nhân đi, sư phụ trước khi ra cửa bàn giao ta học xong đoạn Vi Chính, hiện tại ta cả học đoạn Học Nhi này cũng không đọc xong đó!” Thiên Hựu là quyết tâm muốn đuổi đi cái tên gây họa này

“Nhưng mà….”

“Ầm” một tiếng, cửa bị đóng

“Mục Thiên Hựu! Gan ngươi rất to, lại dám đem bản công chúa cự tuyệt ở ngoài cửa!”

“Ầm ầm ầm!” Lạc Tuyết ở bên ngoài mãnh liệt đục cửa phòng

“Mục Thiên Hựu ngươi mở cửa ra cho ta!”

Thiên Hựu thì là dựa lưng vào cửa phòng, không nói một lời, mong mỏi tiểu tổ tông này chút nữa mệt thì tự mình đi

“Mục Thiên Hựu! Mục….”

“Tuyết Nhi công chúa đến rồi, làm sao không vào ngồi một chút ngồi một chút?”

Thì ở lúc này, trong viện chẳng biết lúc nào đứng một nữ tử, cười khanh khách mà nhìn Lạc Tuyết

Lạc Tuyết nghe được âm thanh này, trong nháy mắt yên tĩnh lại, chậm rãi quay người

Cô gái khuôn mặt đẹp đẽ vốn nên khiến người ta thèm nhỏ dãi này, lại không ngờ Lạc Tuyết thấy được cô gái này, lại như thấy được quỷ, hoa dung thất sắc!

“An…. An… An sư phụ…” Lạc Tuyết yếu ớt nuốt ngụm nước, An Lương thì là từ đầu đến cuối mỉm cười nhìn nàng, không hề không nhìn ra nơi nào đáng sợ

Thiên Hựu trong phòng nghe được thanh âm của An Lương, thầm nghĩ trong lòng không tốt, vạn phần không tình nguyện quay người mở cửa phòng

Nhưng mà Lạc Tuyết đang dựa vào cửa phòng, Thiên Hựu vừa mở cửa, ngược lại để cho Lạc Tuyết không còn trọng tâm, té ngã ở trong lòng Thiên Hựu

“Lạc Tuyết ngươi không sao chứ…” Mắt thấy tiểu công chúa vừa rồi còn hung hăng càn quấy giờ khắc này dường như như chim sợ cành cong, Thiên Hựu cũng là muốn cười không dám cười, một mặt bất đắc dĩ nhìn về phía An Lương

“Sư phụ”

“Ừ, đem công chúa đỡ vào phòng nghỉ ngơi chút” An Lương nhấc nhấc tay phân phó, một mặt đi vào trong nhà

Mắt thấy An Lương cách mình càng ngày càng gần, Lạc Tuyết đột nhiên lâm vào trong đoạn hồi ức không tốt đẹp nào đó, một đôi tay nhỏ không tự giác đặt ở phía sau, đột nhiên một cái giật mình

“Không không không không, không cần, ta đột nhiên nhớ tới ta đau bụng, thì không quấy rầy, ta đi trước!” Dứt lời, Lạc Tuyết không hề chú ý hình tượng, giương nanh múa vuốt liền chạy ra bên ngoài

“Này, không cần ta bồi ngươi chơi à?” Thiên Hựu cười xấu xa trêu chọc Lạc Tuyết chạy xa

Lạc Tuyết chỉ làm như không nghe, một hơi chạy ra phủ tướng quân, mới dám quay đầu lại quở trách Thiên Hựu không lương tâm, không giúp nàng

“Thiên Hựu, học Luận Ngữ thế nào rồi?”

Chuyện giữa đứa trẻ, An Lương chỉ là cười cho qua chuyện, nhưng mà bài tập của Thiên Hựu, nàng là một chút cũng không lười biếng

“Ah…vẫn….vẫn tốt….” Thiên Hựu ánh mắt có chút né tránh, không dám nhìn thẳng An Lương

Nhìn nàng dáng vẻ ấy, An Lương tự nhiên là rõ ràng trong lòng

“Được, vậy liền khảo sát đoạn Học Nhi hôm qua cho ngươi đọc thuộc lòng trước”

Thiên Hựu âm thầm thở một hơi, vẫn may vừa rồi xem lại một hồi đoạn Học Nhi, hẳn là không có vấn đề gì lớn đâu….

“Tử viết: Quân tử, bất trọng tắc bất uy”

“Tử viết: Quân tử, bất trọng tắc bất uy, học tắc bất cố. Chủ trung tín. Vô hữu bất như kỷ giả; Quá tắc vật đạn cải(2)” Thiên Hựu thoáng suy tư, đối đáp trôi chảy

(2) Quân tử thiếu thái độ trang trọng thì không uy nghiêm; học cũng không củng cố được kết quả. Quân tử lấy chữ tín và trung làm chủ. Không kết bạn với người không giống mình. Có sai lầm không ngại sửa chữa.

“Ân, Tử viết: Đạo thiên thừa chi quốc”

“Tử viết: Đạo thiên thừa chi quốc, kính sự nhi tín, tiết dụng nhi, ái nhân, sử dân dĩ thời(3)” Thiên Hựu âm thầm vui mừng, quả nhiên lâm trận mới mài gươm vẫn có chút tác dụng!

(3) Lãnh đạo quốc gia có nghìn cỗ xe, phải giữ điều tín mọi việc, tiết kiệm chi tiêu, yêu mến dân, sử dụng sức dân theo thời gian thích hợp

“Ân, trở lại. Tử viết: Xảo ngôn, lệnh sắc”

“Tử viết: Xảo ngôn, lệnh sắc, tiên quả nhân” Lời vừa ra khỏi miệng, Thiên Hựu hận không thể cắn đi đầu lưỡi của mình, ảo não vỗ vỗ trán, đều do Lạc Tuyết!

“Khụ…” Cả An Lương cũng không khống chế được, một tiếng cười khẽ

“Phi! Tử viết: Xảo ngôn, lệnh sắc, tiên hĩ nhân”

“Học bài cái bụng ngươi cũng đói rồi?” An Lương hiếm thấy trêu ghẹo nói

Thiên Hựu thì là gương mặt thẹn thùng

“Tiếp tục. Tử viết: Phi kỳ quỷ nhi tế chi(4)*”

(4) Không phải tổ tiên mình mà cúng tế

Xong rồi! Đây là nội dung của đoạn Vi Chính, câu này mơ hồ nhớ được, nhưng lại nhớ không chân thực

“Tử viết: Phi kỳ quỷ nhi tế chi..ah….ân….” Thiên Hựu một bên lẩm bẩm, một bên ở trong phòng tản bộ bước chân cố gắng nghĩ lại, nhưng mà đồ vật trong đầu không có lại như thế nào nghĩ tới?

Lại đợi chốc lát, Thiên Hựu vẫn cứ không có đáp

“Tử viết: như thị kì sở dĩ(5) “

(5) Như thị kì sở dĩ: Nhìn kỹ cách người làm

“Ah…ah…”

An Lương thay đổi đề mục hỏi dò, nhưng mà kết quả vẫn không lý tưởng, Thiên Hựu ấp úng nửa ngày, vẫn không có đáp lại

An Lương có chút không vui hắng giọng một cái, Thiên Hựu liếc trộm nàng một chút, lại vội vã cúi đầu

“Tử viết: Vi chính dĩ đức(6)”

(6) Cầm quyền phải có đức

“Sư phụ con sai rồi, đoạn Vi Chính, con… con còn chưa…còn chưa học…” Mắt thấy An Lương sắc mặt càng ngày càng khó coi, Thiên Hựu dứt khoác nhận sai, mong mỏi xử lý một cách khoan hồng

An Lương hừ lạnh một tiếng, không có thời gian để ý

Thiên Hựu thì lại ngoan ngoãn quỳ trêи mặt đất, nhưng mà là như có gai ở sau lưng

Một lúc lâu, An Lương thở dài. “Đi đóng cửa lại”

Thiên Hựu một cái giật mình, vạn phần không tình nguyện đứng dậy đóng cửa lại, chờ thời điểm nàng quay người trở về phòng, An Lương chẳng biết lúc nào đã ở trước bàn đọc sách đứng chắp tay, chờ đợi cái gì

Hết chương 1