Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 99: Trong Động (2)




Hai gốc yêu thực song sinh kia mới sinh linh trí, sau khi cây Bỉ Ngạn màu đen mà Phong Thần ký khế ước xuất hiện, chúng lại bắt đầu điên cuồng chủ động công kích hắn.

Ngu Thanh Thiển nhanh chóng ném một quang cầu màu lục về phía những người bị thương, đây là một loại dị năng trị liệu cấp hai của nàng, có tác dụng trị liệu quần thể.

Chẳng qua là nàng vẫn chưa bao giờ sử dụng dị năng này, song hiện tại cũng không phải là thời điểm để bận tâm đến chuyện đó.

Phong Thần dùng hai tay kết ấn, ngay sau đó từ giữa nhụy hoa của đóa Bỉ Ngạn màu đen phun ra những vòng tròn màu đen.

Vòng tròn màu đen tiếp xúc vào chỗ nào trên bộ rễ của yêu thực kia, chỗ đó lập tức cũng sẽ bị nhiễm hắc quang.

Hai tay chàng không ngừng biến ảo, vòng tròn màu đen luân chuyển tạo thành lưỡi dao hình trăng non gào thét mà phóng ra, thẳng tắp bay đến khuôn mặt khổng lồ của hai gốc yêu thực.

Chẳng qua hai gốc thực vật song sinh có thể tăng lên đến cấp bậc này, cũng phải dùng vô số tinh hạch ma thú cùng yêu thực, kinh nghiệm chiến đấu hết sức phong phú.

Một đen một đỏ, những dây mây giống như mặt nạ trong nháy mắt bảo vệ hai khuôn mặt, lưỡi dao không cách nào vượt qua lớp mặt nạ tiếp xúc với bên trong.

Chẳng qua, hắc quang đang không ngừng ăn mòn đám dây mây đang quấn chặt hai gốc yêu thực.

"Gào Gào!!" Tiếng thét chói tai đầy thê lương quẩn quanh trong sơn động.

Hắc quang ăn mòn hết dây mây biến thành những giọt hắc thủy rơi xuống mặt đất.

Trên mặt nạ của gốc yêu thực màu đen lộ ra một đôi mắt to ánh lên vẻ tham lam, gốc yêu thực màu đỏ thì vươn một cái xúc tu trong suốt ra, chạm vào đóa Cửu Thải Ma Liên.

Thế là đóa Cửu Thải Ma Liên ngừng lại quá trình nở rộ, mọi lực lượng hiện có như là bị hút đi.

Mà thân thể của gốc yêu thực màu đen bắt đầu bành trướng, cành lá dài rộng không ngừng kéo dài đung đưa trong nước, mang theo một luồng sóng âm quanh quẩn trong sơn động.

"Không tốt, bọn họ có thể hấp thu lực lượng của Cửu Thải Ma Liên sử dụng sóng âm để công kích." Gã nam tử với diện mạo thô kệch điên cuồng gào to: "Mọi người mau chóng ổn định ngũ giác."

Song lời nhắc nhở của hắn vẫn chậm một bước, cũng có thể nói là lực lượng của Cửu Thải Ma Liên mà yêu thực màu đen kia hấp thu quá mạnh.

Sáu người không hẹn mà cùng ngồi xổm xuống ôm đầu, đôi mắt đỏ ngầu, điên cuồng gào thét, tựa như là gặp ma.

Tinh thần lực của Ngu Thanh Thiển mạnh hơn sáu người kia rất nhiều, cho nên cũng không bị công kích sóng âm ảnh hưởng.

Tinh thần lực của Phong Thần cũng mạnh một cách phi thường, hắn vẫn lạnh lùng chiến đấu như cũ, năng lượng ở đan điền càng tùy ý lan tỏa đến kinh lạc của tứ chi.

Lưỡi dao màu đen bay ra, ở giữa không trung nhập lại với nhau thành hình trăng khuyết uy lực mười phần chém ra.

Trong nháy mắt, trăng khuyết màu đen đánh vào chiếc mặt nạ bao phủ trên khuôn mặt của gốc yêu thực màu đỏ.

"Răng rắc!" Mặt nạ phát ra một tiếng giòn vang, nứt ra thành một khe hở.

Ngu Thanh Thiển biết Phong Thần đang sử dụng một loại bí thuật đặc biệt, hơn nữa còn là loại bí thuật thần bí nào đó làm tiêu hao lực lượng.

Nếu còn tiếp tục như vậy, độc tố trong cơ thể của hắn sẽ nhân cơ hội, tùy ý xâm nhập vào máu vào kinh mạch của hắn, chỉ sợ là sẽ ảnh hưởng đến tâm mạch, chẳng khác nào đang tự sát.

Nàng không thể để chuyện như vậy phát sinh, sự khát máu hung tàn trong đáy lòng lại một lần nữa trào dâng, hai mắt nàng phủ kín một màu đỏ tươi quỷ quái kỳ dị.

Lúc này sáu người kia đã bị sóng âm công kích mất đi khả năng khống chế cơ thể, vì vậy cũng không phát hiện ra sự biến hóa của nàng.

Ngu Thanh Thiển niệm chú ngữ, nửa quỳ trên mặt đất, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa bùn lầy dưới đáy động.

Ngay sau đó, một luồng lực lượng vô hình hóa thành một bàn tay trong suốt chạm vào đóa Cửu Thải Ma Liên đang nở rộ kia.

Lúc dáng vẻ hung tàn của Ngu Thanh Thiển hiện ra, Phong Thần lập tức phát hiện ra điểm khác thường.

Hắn vừa nghiêng mặt qua nhìn liền thấy nàng nửa quỳ trên mặt đất, hai mắt phiếm hào quang đỏ tươi, nhìn có vẻ vô cùng bí hiểm.

Hắn ngây ngốc biết bản thân không kịp ngăn cản, quay lại nhìn về phía hai gốc thực vật, trong đôi mắt lóe lên cái nhìn rét lạnh.