Ngu Thanh Thiển nhìn Hoàng Kim sâm nằm trong bụi táo gai, liền đào gốc rễ lên đặt trong một cái hộp.
Hạt giống của bụi táo gai có độc cũng bị Ngu Thanh Thiển thu nhặt toàn bộ, sau đó ném Ma Hoàng thảo vào lùm táo gai đó, để cho nó hấp thu toàn bộ độc tố, không lãng phí chút nào.
Ngu Thanh Thiển đi tới trước mặt bụi yêu thực từ một con Kim Ô bị đông cứng toàn thân tê dại đã biến trở về một bụi Kim Phượng hoa, thấy nó không ngừng run run.
"Sao rồi? Còn muốn mổ ăn ta nữa không?" Ánh mắt Ngu Thanh Thiển nhàn nhạt nhìn Kim Phượng hoa làm bộ đáng thương, giọng nói lạnh lùng.
Kim Phượng hoa run lên, hai con mắt ti hí của nó có chút hoảng sợ nhìn Ngu Thanh Thiển, cảm thấy nữ tử này quá đáng sợ.
Nó xưng vương xưng bá ở khu vực này nhiều năm như vậy, cho dù có đệ tử Thánh viện tới đây cũng không dám trêu chọc nó. Đừng nói là bắt nó, càng không thể nói tìm được Hoàng Kim sâm mà nó giấu trong bụi táo gai. Lần này thật là lỗ nặng rồi.
"Chi chi!" Mấy tiếng kêu mềm mại vang lên từ miệng Kim Phượng hoa, đại biểu nó yếu thế.
Nó không biết nhân loại này muốn làm gì với nó, nhưng nó thật sự sợ. Lưới lớn như vậy khiến nó không thể động đậy, yêu thực hệ băng kia khiến nó rất khó chịu, mỗi một khắc với nó đều là đau khổ, muốn chết cũng không chết được.
"Sớm một chút ngoan như vậy không phải tốt sao." Ngu Thanh Thiển khẽ cười một tiếng: "Cũng không phải chịu nhiều khổ như vậy."
"Bây giờ nhận ta làm chủ, ngươi phục không?" Cho tới bây giờ Ngu Thanh Thiển đều không cưỡng ép bất kỳ một bụi yêu thực nào khế ước với nàng.
"Chi chi!" Âm thanh ủy khuất truyền ra từ chỗ Kim Phượng hoa, một lát sau mới yếu ớt gật đầu đồng ý.
Cổ Diễm ở trong không gian tiểu tháp liếc mắt, làm vậy cũng được hả?
Loại yêu thực như Kim Phượng hoa này Cổ Diễm đã từng gặp qua, nhưng nó vô cùng kiên cường, không ngờ mới bị hành hạ mấy cái như vậy đã nhận chủ, thật là một đứa hèn nhát.
"Kim Phượng hoa này cũng quá nhát rồi, mới có thế đã khuất phục, ngươi muốn khế ước thật sao?"
Ngu Thanh Thiển im lặng nói: "Kim Phượng hoa thích nhiệt, sợ nhất giá rét, ta để cho khí băng hàn chui vào trong cơ thể nó ăn mòn, đối phó nó như vậy, so với muốn mạng nó còn khó chịu hơn ngàn lần, đương nhiên nó phải biết lựa chọn như thế nào mới là sáng suốt nhất."
Các loại huyết mạch của bụi Kim Phượng hoa này đã gần tới cấp Hoàng, linh trí rất cao, thậm chí có thể nói là có chút thông minh vặt, còn có cả bản lãnh xu cát tị hung (theo lợi tránh hại) như con người.
Cổ Diễm suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, hành hạ như vậy so với để cho Kim Phượng hoa tự hủy hoại hoặc là đánh nó càng khó chịu hơn. Học trò bảo bối của mình quả nhiên rất biến thái.
"Ngươi mặc cho hai người kia dòm ngó lâu như vậy?" Sau đó ánh mắt hắn tùy ý quét qua sơn động tương đối bí ẩn cách đó không xa, có ý ám chỉ nói.
Ngu Thanh Thiển không thèm để ý cười cười: "Để cho bọn họ biết được thủ đoạn của ta cũng không phải không thể, nói không chừng tẹo nữa còn có một khoản mua bán."
"..." Bây giờ Cổ Diễm coi như biết, từ khi bọn họ bước chân vào cái vùng đất nóng bức này, Ngu Thanh Thiển đã tính kế cả Kim Phượng hoa và hai người kia rồi.
Một giọt máu tươi rơi lên Kim Phượng hoa, một luồng kim quang bay vào mi tâm Ngu Thanh Thiển, sau đó tiến vào trong tiểu tháp.
Lưới lớn do thực vật trống không dưới sự khống chế của Ngu Thanh Thiển trong nháy mắt tản ra, tự mình trở về chỗ cũ, yêu thực màu băng lam thì tự mình dời nhà, muốn đi tới nơi băng lãnh sinh tồn.
Kim Phượng hoa vừa tiến vào tiểu tháp khôi phục một ít yêu lực lại huyễn hóa thành hình dạng Kim Ô, so với hình dạng vốn có, nó cảm thấy Kim Ô càng có khí phách hơn.
Cặp mắt ti hí của nó ngạo nghễ liếc nhìn con hắc mãng đang co rúc trong xó xỉnh kia, nó rất thông minh, lúc này đã kịp phản ứng bản thân bị chủ nhân tính kế rồi.
"Chi chi!" Cặp mắt Kim Ô nhìn về phía hắc mãng lộ ra hung quang, kêu mấy tiếng, giống như là uy hiếp và đe dọa.
Hắc mãng rụt người một cái, nó biết là những yêu thực lợi hại hơn nó cũng không thể chạy thoát khỏi ma chưởng của chủ nhân mà.