Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 147: Ta càng ngày càng thích ngươi rồi đó, bệnh mỹ nhân




Ngu Thanh Thiển cũng từng nghe đến bảy Linh Thực thế gia đứng đầu, bọn họ tuyệt đối là một trong những thế lực lớn mạnh nhất đại lục trung ương. 

Nếu người phụ nữ kia thật sự là người thuộc bảy Linh Thực thế gia, Ngu Thanh Thiển nghiền ngẫm cười, đáy mắt toát lên vẻ hứng thú cực độ. Thử thách này quả thật đủ khó, thế nhưng nàng sẽ không từ bỏ. 

Ngu Thanh Thiển lấy một chiếc vòng màu bạc bên trên còn có hoa văn phát sáng ra từ trong ngực áo, không hề lưu luyến mà đưa cho Phong Thần: “Đây là tín vật mà bà ta để lại.” 

Phong Thần nhận lấy xem qua một lượt, phát hiện ra chiếc vòng này là một linh khí phòng ngự cực mạnh thì hơi kinh ngạc. 

Nếu người phụ nữ kia đã muốn cắt đứt mối quan hệ với cha con Ngu Thanh Thiển thì tại sao còn để lại tín vật này chứ? 

“Có lẽ bà ta cũng có chút tình cảm với cha của ngươi, nếu không sẽ không để lại bất kỳ manh mối nào để chúng ta có thể tìm ra mình.” Phong Thần suy nghĩ rồi nói. 

Cấp bậc của linh khí này rất cao, là được thợ rèn cấp bậc đại sư luyện thành, hơn nữa còn khắc đầy thực văn phòng ngự nên vô cùng quý giá. 

Hoàng tộc bình thường hoặc người của bảy gia tộc lớn nhất tuyệt đối không thể sở hữu, chỉ có nhân tài thân phận không tầm thường mới có thể có được. Bắt đầu điều tra từ chiếc vòng này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. 

Ngu Thanh Thiển cười mỉa mai: “Thế thì đã sao? Tình cảm vốn là một con dao hai lưỡi mà. Bà ta lợi dụng tình cảm để tính kế làm tổn thương cha ta, đây chính là hậu quả.” 

Thứ tình cảm bị tiêm nhiễm bởi mưu toan và lợi dụng thì không thể được coi là tình yêu. Cho dù trong lòng có nỗi khổ tâm cũng không xứng đáng được tha thứ. 

Phong Thần gật đầu: “Nếu là ta, ta tuyệt đối cũng sẽ trả thù bà ta.” 

“Không biết cái người tên Nhiễm nhi kia là ai mà có thể khiến cho người phụ nữ độc ác máu lạnh kia khổ tâm bày mưu tính kế như vậy?” Ngu Thanh Thiển không hề sinh lòng đố kị với người tên Nhiễm nhi kia, vì dù sao nàng cũng chẳng hề có chút tình cảm nào đáng nói với người mẹ trên danh nghĩa này, có điều đôi khi nàng vẫn sẽ hơi tò mò người đó là ai. 

Phong Thần soát lại một lượt tin tức về bảy Linh Thực thế gia lớn nhất trong đầu, sau đó lại liên tưởng tới hai từ “Nhiễm nhi” này, đột nhiên có một suy đoán. 

“Ta sẽ bắt đầu từ Nhiễm nhi và chiếc vòng tay này, ắt hẳn sẽ điều tra ra tin tức mà ngươi cần nhanh thôi.” 

Ngu Thanh Thiển dựa vào lòng Phong Thần, ngẫm nghĩ một lúc rồi cười hỏi: “Bệnh mỹ nhân, ngươi biết rõ ta có thể hấp thu được độc tố trong người ngươi. Vì sao hơn mười năm nay chưa từng đến Cẩm Vương phủ chữa bệnh tiếp?” 

Đây là vấn đề nàng vẫn luôn thắc mắc. 

Phong Thần không thích nói dối. Nếu Ngu Thanh Thiển đã hỏi tới, chàng sẽ nói sự thật: “Trước tiên là không muốn năng lực đặc biệt của ngươi bị lộ ra ngoài, tiếp đến là do ta vẫn luôn cảm thấy, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.” 

Độc trong người chàng chẳng phải là điều gì bí mật, nếu như bị áp chế không còn phát tác, năng lực đặc biệt của Ngu Thanh Thiển nhất định sẽ bị những kẻ có lòng bới móc phát hiện ra, hắn không dám mạo hiểm. 

Dù sao khi ấy bọn họ đều quá yếu ớt, có lẽ chàng không thể bảo vệ được Ngu Thanh Thiển. Thế nhưng bây giờ thì khác. 

“Quả Huyễn Linh tặng đến Cảnh Vương phủ mỗi năm thật ra đều là quà của ngươi phải không.” Ngu Thanh Thiển nghe thấy câu trả lời của Phong Thần, trái tim lạnh lẽo cũng dần trở nên ấm áp. Nàng biết sâu bên trong chàng trai lạnh lùng này thật ra đang ẩn giấu một trái tim chân thành. 

Nếu đổi thành người khác thì một năm quấn quýt bên nhau có đáng là gì, chỉ e là đã sai người bắt trói mình về để hấp thu áp chế độc tố cho hắn từ lâu rồi. 

Phong Thần cũng không phủ định, cười khẽ: “Không phải ngươi rất thích ăn sao?” 

Quả Huyễn Linh có vị ngọt lại nhiều nước, còn có công dụng điều dưỡng cơ thể, vô cùng quý giá. 

Năm đó sau khi phụ hoàng phái người đưa đến Cẩm Vương phủ, Ngu Thanh Thiển đã vô cùng yêu thích và vẫn luôn nhớ đến nó. Vì vậy mỗi năm chỉ cần quả Huyễn Linh vừa chín là chàng sẽ sai người dùng danh nghĩa hoàng thất đem tặng, làm như cảm tạ ơn chữa trị của Ngu Cảnh nhưng thật ra là muốn cho ai đó đỡ thèm. 

Trong lòng Ngu Thanh Thiển trào dâng một tình cảm nào đó không thể miêu tả bằng lời. Bệnh mỹ nhân thế này bảo nàng phải buông tay thế nào đây. 

“Ta phát hiện mình càng ngày càng thích ngươi đó, bệnh mỹ nhân.” Ngu Thanh Thiển ngẩng đầu hôn lên gò má Phong Thần một cái, nét mặt rạng rỡ. 

Thân thể đang ôm lấy Ngu Thanh Thiển của Phong Thần đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng như trước, thế nhưng nhịp đập đang tăng tốc của con tim lại cho thấy lúc này chàng không hề bình tĩnh chút nào.