Khí chất Ngu Thanh Thiển thanh tao thoát tục, mang theo tự tin vinh quang đi tới trước bàn, càng lộ ra đôi mắt trong trẻo lanh lợi xuất chúng.
"Đây là bút vẽ mới, mỗi em một cây." Tư Đồ Lạc cũng khá yêu thích kiểu cách biểu hiện thản nhiên như lúc này của Ngu Thanh Thiển.
Cũng là lần đầu tiên hắn gặp được kiểu người nội tâm chín chắn như là Ngu Thanh Thiển vậy, tâm trí của tiểu cô nương bất phàm.
"Cảm ơn!"
Ngu Thanh Thiển nhận lấy bút vẽ, tập trung tinh thần lực trên ở ngòi bút, cúi đầu nhìn kỹ bản vẽ thực văn một lần.
Giơ bút lên, không chút do dự nào bắt đầu vẽ phác thảo từng đường hoa văn một, không có một vệt lem luốc dơ bẩn nào.
Ngu Thanh Thiển cầm bút vẽ, hoa văn trên da ma thú hiện lên từng chút từng chút một, toàn bộ quá trình đều lưu loát sinh động, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Không ít nam sinh cảm thán, Ngu Thanh Thiển giống như mỹ nhân vẽ thực văn vậy, thực sự đẹp mắt hơn nhiều so với Tư Đồ Lạc.
Gần nửa canh giờ, trong tay Ngu Thanh Thiển xuất hiện nhiều hơn một luồng linh lực màu xanh biếc tác dụng trên ngòi bút và da ma thú, làm phong ấn bảo tồn sau cùng.
Lưu loát thanh nhã hoàn thành một động tác cuối cùng, trên khối da ma thú kia dưới ngòi bút của Ngu Thanh Thiển lóe ra một lớp ánh sáng màu trắng.
Qua một hồi lâu, mới có người khen ngợi: "Hay quá, nàng quả nhiên thật sự làm được rồi."
Lúc này mọi người đang mê mẩn xem quá trình vẽ của Ngu Thanh Thiển mới hồi phục tinh thần lại, ánh mắt nhìn nàng đều tràn đầy rung động.
Tư Đồ Lạc cầm thực văn do Ngu Thanh Thiển vẽ lên, kiểm tra một lần, ánh mắt và sắc mặt lúc đầu bình tĩnh không thay đổi đột nhiên bị giật mình kinh ngạc, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
"Ngu Thanh Thiển vẽ bản vẽ thực văn đạt tiêu chuẩn." Hắn tươi cười tuyên bố.
Đẳng cấp Thực Văn Sư của ông lão mặc áo trắng rất cao, lão liếc mắt liền nhìn ra bức họa thực văn của Ngu Thanh Thiển và trên bản vẽ có một điểm hơi khác biệt.
Hắn tiến lên phía trước từ bản vẽ thực văn trong tay Tư Đồ Lạc đưa qua, sau khi xem xong, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Cái bản vẽ thực văn này là cảm hứng nhất thời của hắn vẽ ra để làm khảo nghiệm thực văn nhập môn, cho nên ngoại trừ anh trai của hắn và Tư Đồ Lạc biết ra, những người khác đều không có khả năng xem qua.Năng khiếu của nha đầu chết tiệt này thực sự là quá xuất chúng!
Mà Ngu Thanh Thiển chẳng những vẽ toàn bộ ra, lại còn tận lực bổ sung hoàn chỉnh chỗ hoa văn thiếu hụt mà hắn cố tình để sót lại.
Chuyện như vậy, nhiều năm như vậy hắn chỉ từng gặp qua trên người Phong Thần, mà Ngu Thanh Thiển là người yêu nghiệt thứ hai có tài năng bẩm sinh như tiểu tử kia lão đã gặp qua.
"Không sai, tiểu nha đầu vượt qua khảo nghiệm." Ông lão mặc áo trắng cười hơi nghiêm chỉnh nhìn Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển mỉm cười, không nói gì.
"Tiểu tử kia, ngươi đi thử một chút." Ông lão mặc áo trắng ngoắc ngoắc tay gọi Hỏa Ly Nhã: "Ngươi có hai lần cơ hội, nếu như hai lần không vẽ được, đồng nghĩa ngươi cũng muốn bị loại."
Hỏa Ly Nhã bĩu môi: "Vì sao Ngu Thanh Thiển thì có một cơ hội, em lại có hai lần? Lão đây là khinh thường em sao?"
"Không phải là khinh thường ngươi, hơn nữa chính ngươi mới vừa nói là một cơ hội thì không công bằng, lão phu là cho ngươi công bằng thêm một lần cơ hội nữa." Ông lão mặc áo trắng sờ sờ râu mép.
Hỏa Ly Nhã cũng không do dự, đi lên trước từ Tư Đồ Lạc trong tay nhận một cây bút vẽ mới tinh, sau đó cúi đầu kiểm tra tỉ mỉ bản vẽ thực văn một lần.
Một lát sau, hắn tập trung tinh thần bắt đầu dùng bút vẽ phác thảo từng nét từng nét một.
Qua nửa canh giờ sau, trên tấm da ma thú lóe ra một lớp ánh sáng trắng nhàn nhạt, chứng minh Hỏa Ly Nhã cũng vẽ một lần duy nhất thì đã thành công.
Hỏa Ly Nhã đặt bút xuống, nhíu nhíu mày với ông lão mặc áo trắng, cười nói: "Thế nào? Em không kém hơn nàng ta đâu."
Hắn nói "nàng" đương nhiên là ám chỉ Ngu Thanh Thiển.
Ông lão mặc áo trắng cười khúc khích một tiếng, tình cảm của tiểu tử thúi này vẫn chưa hết hi vọng đâu.