Khuynh Thành Tuyết Rộng Hơn

Chương 70: Khiêu khích




Hôm sau trời vừa sáng, trời chưa sáng

Các thị nữ dồn dập thức dậy, quét tước sân trước ngôi nhà chính, nhóm lửa làm cơm

Trong chuồng ngựa, hai tên tiểu thị nữ ngáp cho con ngựa ăn

“Ngươi nói, cũng thật là lạ, mấy ngày nay làm sao có nhiều người như vậy tìm đến tướng quân? Trong phủ xưa nay không từng náo nhiệt như thế”

“Không phải vậy sao, bất quá ta nghe nói, mấy người kia ngày hôm qua đến phủ, không phải người hiền lành gì, hình như, là sứ thần của Dực quốc”

“Dực quốc?”

“Vậy cũng kì quái, nếu là người của Dực quốc, rướng quân làm sao có thể để họ vào phủ chứ?”

“Không biết, nhưng mà nhìn qua, hai người kia tựa hồ cùng An đại nhân là quen biết cũ? Tối hôm qua ta thấy các nàng trò chuyện với nhau đến đêm khuya đó”

“Không phải chứ? Ta tối hôm qua lúc đi tiểu đêm, thấy được An đại nhân đứng trước cửa phòng tướng quân a”

“Đứng ở trước cửa phòng tướng quân?”

“Đúng, sẽ không sai, ta còn tưởng rằng là ta hoa mắt, nhìn đến nửa ngày đó, chính là An đại nhân, đứng ở trước cửa phòng của tướng quân, đứng có một lúc, hình như đang ngẩn người? Cũng không biết đang suy nghĩ gì, một bộ dáng vẻ hồn vía lên mây”

“A? Còn có việc này?”

“Ôi nhưng mà, ngươi có cảm giác hay không, tướng quân cùng An đại nhân lần này sau khi trở về, hình như quan hệ lại tiến một bước, ta thấy, không bao lâu nữa, hai người bọn họ thì… Khà khà…”

“Xuỵt ngươi nhỏ giọng một chút…”

Hai người đang líu ra líu ríu trêu đùa Mục Khuynh Tuyết, thình lình nghe ngoài sân một trận tiếng huyên náo, lắng nghe một lỗ tai như thế, mơ hồ là có người ở trong phủ sinh sự!?

Liếc mắt nhìn nhau, vội chạy hướng về ngoài

Tiền viện, một đám hầu gái nghe tiếng tới rồi, thì ra lại là Hách Ngạn đem người, mạnh mẽ xông vào phủ tướng quân!

Không để ý các thị nữ ngăn cản, tùy ý kêu gào

“An Lương!”

“Phản tướng An Lương, còn chưa cút ra đây, theo ta về nước nhận lấy cái chết!”

Cái tên này từ khi bắt đầu vào cửa, tiếng kêu la trong miệng liền không ngừng lại, một đường xông đến sảnh trước, mới bị các thị nữ chạy tới ngăn cản

“Đứng lại, các ngươi là người nào, làm sao dám tự tiện xông vào phủ tướng quân!”

Hách Ngạn nghe vậy, một tiếng cười nhạo, nhìn trái phải một chút

“An Lương a An Lương, ngươi đi theo địch phản quốc, còn ở phủ đệ của địch tướng? Ha! Ngươi thật đúng là con gái tốt An soái dạy dỗ a!”

Ngữ khí càng hung ác, liếc nhìn hầu gái ngăn trở trước mặt, khoát tay chặn lại liền đẩy ngã trêи mặt đất, sau đó không nói lời gì cứng ngắc xông đến

Các thị nữ tiến lên cản trở, nhưng mà các nàng tay trói gà không chặt, lại không phải đối thủ của một đám tùy tùng

“Dừng tay” Một tiếng quát mắng có chút khàn khàn

Mọi người dồn dập quay đầu nhìn lại, chỉ thấy An Lương một mặt vẻ mỏi mệt, vẻ mặt hốt hoảng đi ra

“Ngươi cuối cùng chịu hiện thân rồi” Hách Ngạn vung vung tay để tùy tùng lui ra, tiến lên một bước, đánh giá An Lương

“Hách Ngạn, ngươi đây là ý gì” Cúi người đem các thị nữ ngã trêи mặt đất lần lượt từng người nâng dậy

Hách Ngạn liếc nàng một chút, một mặt châm chọc

“An Lương, đừng ở chỗ này hư tình giả ý”

Giơ tay chỉ chỉ một đám hầu gái kia

“Thế nhân đều nói An gia thiếu soái ngươi nhân nghĩa dày rộng, nhưng dưới cái nhìn của ta, quả thực hoang đường”

“Ngươi đối với tướng sĩ quân Vương ta, nếu tồn nửa điểm nhân nghĩa, liền không nên tư thông với địch phản quốc, khiến quân ta ở Bắc cảnh chiến trường nhiều lần gặp khó, buồn cười tướng sĩ An gia ngươi trước khi chết, tâm tâm niệm niệm nếu như thiếu soái vẫn còn!”

“Ha ha ha ha…” Hách nNgạn ngửa mặt lên trời cười to

An Lương nghe vậy, sắc mặt càng khó coi

“An Lương tuy…tuy phản bội nước nhà, nhưng đối với binh lực bố phòng của quân ta, quân cơ phải bí mật, chưa bao giờ đề cập qua nữa câu!”

“Nga! Vậy ý của ngươi là nói, ta đường đường Vương sư, đánh không lại đám quân lính mất chỉ huy của Ngu quân kia sao? An Lương, ngươi mới ở Ngu quốc mấy năm? Cứ như vậy không thể chờ đợi được nữa thay tân chủ nói chuyện? Hả?”

“Ta…”

“Trời vừa sáng, là quạ nơi nào tới ồn ào? Làm sao cũng không ai đưa nó đuổi ra ngoài?” Mục Khuynh Tuyết xa xôi từ hậu viện đi tới, móc móc lỗ tai, dư quang quét Hách Ngạn một chút, căn bản không thèm nhìn nàng

“Tướng quân tướng quân, các nàng cũng không biết là người nào, mạnh mẽ xông vào phủ, còn đả thương chúng ta!” Các thị nữ vừa nhìn Mục Khuynh Tuyết đến, vội cáo trạng

Mục Khuynh Tuyết nghe vậy trợn mắt, một bước lớn vượt đến trước mặt Hách Ngạn

“Ngươi là thứ gì, cũng dám ở phủ tướng quân ta ngang ngược?”

Hách Ngạn hơi biến sắc mặt, sửa lại áo bào một chút

“Bản quan là…”

“Cút ra ngoài” nào biết Mục Khuynh Tuyết căn bản không muốn nghe nàng phí lời, càng là trực tiếp hạ lệnh trục khách

Hách Ngạn run lên một lát, “Mục tướng quân, bản quan là phụng mệnh Vương ta đến hoà đàm, ta khuyên ngươi, đối với ta tôn kính chút, nếu không, đợi ta về nước, bẩm báo với vương ta, thiết kỵ Vương sư ta…”

“Dực quốc ngươi nếu còn có tướng lĩnh nổi danh, liền khai chiến được rồi, Mục Khuynh Tuyết ta, bất cứ lúc nào xin đợi”

“Ngươi! ” Chỉ chỉ Mục Khuynh Tuyết, hận hận vẩy vẩy tay áo

Một lát, khẽ cười một tiếng

“Mục Tướng quân, ta thừa nhận, nước ta hiện nay cũng xác thực không người có thể ngang hàng cùng ngươi, nhưng, quân tử báo thù, mười năm không muộn, sau mười năm…”

“Sau mười năm, còn có ta!”

Mọi người nghe tiếng, quay đầu nhìn lại

Chỉ thấy Thiên Hựu áo tơ trắng hồng bào, một mặt nghiêm nghị, đâm đầu đi tới

“Mười năm sau, mẫu thân không chiến được, còn có ta. Ta chết trận, còn có hậu nhân của ta!”

“Chỉ cần tướng sĩ Ngu quân ta đến hơi thở cuối cùng, liền chắc chắn sẽ không cho phép người dị tộc bọn ngươi, đạp lên thổ địa Ngu quốc ta!”

Đừng nói là Hách Ngạn, ngay cả đám người Mục Khuynh Tuyết là sững sờ tại chỗ, một lát, quay đầu nhìn An Lương, đắc ý nhíu nhíu mày, dường như đang nói, xem đi, con gái vẫn là giống ta!

“Ngươi? Ngươi là con nhóc con nhảy ra từ đâu!”

Hách Ngạn cười nhạo, Thiên Hựu lại là mặt không biến sắc, cả mí mắt cũng không nhấc một cái

“Nếu như ngươi nói, ngày khác Dực quân phạm ranh giới ta nữa, như vậy đến lúc đó, tục danh của Mục Thiên Hựu ta, cũng sẽ giống như mẫu thân ta, vang vọng các góc Dực quốc ngươi!”

“Ngươi…”

Một lát, Hách Ngạn cười khẽ, ngẩng đầu nhìn An Lương

“Không nghĩ tới địch tướng che chở ngươi như vậy, như vậy xem ra, ngươi cũng sẽ không lưu ý hai nước có thể trăm năm giao hảo không rồi!”

Mục Khuynh Tuyết cười lạnh một tiếng, “Bản tướng quân vẫn là câu nói kia, ngươi nếu muốn chiến, tháp tùng đến cùng”

“Còn không tiễn khách? Chờ lưu nàng ăn điểm tâm hay sao?”

Mục Khuynh Tuyết đây là vừa nhìn thấy Hách Ngạn, liền cảm thấy được buồn bực, một chút thời gian như thế, đã hai lần hạ lệnh trục khách rồi.

Vuốt đầu nhỏ của nữ nhi, đầy mắt mừng rỡ dẫn nàng đi đến nội viện

“Sư phụ, đi thôi” Thiên Hựu xoay người lại bắt chuyện một tiếng, đã thấy sư phụ mím chặt môi, tay bên người nắm thành quyền, đốt ngón tay mơ hồ trở nên trắng, vội kéo lại Mục Khuynh Tuyết

“Sư phụ, người làm sao vậy?”

Mục Khuynh Tuyết quay đầu lại liếc mắt nhìn, trong lòng không nguyên do cao ngất một trận

“An Lương?”

“Hách Ngạn…”

Hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn về phía Hách Ngạn

“Lấy một mình An Lương, đổi hai nước trăm năm giao hảo, là thật sao?”

“Kim khẩu Vương thượng, tự không nói giả” Hách Ngạn cười đắc ý

An Lương trầm ngâm phút chốc, gật gật đầu

“An Lương, ngươi đây là ý gì?” Mục Khuynh Tuyết vội mở miệng

An Lương nhìn nàng một cái, lại là không để ý tới, quay đầu nhìn về phía Hách Ngạn

“Dung ta một ngày suy nghĩ, ngày mai cho ngươi trả lời chắc chắn”

Hết chương 70