Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 82: Hoa thực




Bốn người càng đi vào bên trong, nhiệt độ càng cao, một hồ nước liền hiện lên trong mắt, trong hồ từng đóa hoa sen thi nhau nở rộ, ở trong khí trời này cũng có thể coi là kỳ cảnh. Chỉ thấy Thích Dao đang cầm một chút thức ăn cho cá, chậm rãi cho cá chép trong hồ ăn.

Trường Nhạc đi về phía trước: "Đã biết ngươi sẽ lười nhác, ta còn phải tự mình đi mời người."

Miệng Thích Dao từ trước đến nay không buông tha cho người khác nói: "Rõ ràng là người khó ngồi yên tại chỗ, cũng không cần phải đi mời, ta đã nói hôm nay là sinh thần của ngươi, Tuyết nhi nhất định sẽ tới, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ mang thêm hai người chứ." Nói xong dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Bàng Lạc Vũ cùng Bàng Lạc Băng.

"Hôm nay là ta tới trễ, Dao tỷ tỷ thực sự muốn phạt ta sao?" Bàng Lạc Tuyết nói.

Thích Ngọc nhìn nàng một cái nói: "Đây là đương nhiên, hôm nay ngươi có tránh không thoát được."

Bàng Lạc Vũ nói: "Khí hậu ở phủ Vinh Thân Vương thật là ấm áp, hoa sen ở đây cũng nở sớm hơn."

Thích Ngọc nhìn Bàng Lạc Tuyết, lại quay đầu nhìn Bàng Lạc Vũ một chút nói: "Không, không, đây là vì cách bố trí của con người, không phải là tự nhiên."

Lúc này ngay cả Bàng Lạc Tuyết cũng tò mò: "Ý tỷ là gì vậy?"

Thích Ngọc nhìn gương mặt hồng thấu của Trường Nhạc hàm xúc nói: "Đây là lễ vật sinh thần mà Bàng công tử tặng cho Trường Nhạc."

"Ca ca?" Bàng Lạc Tuyết ngạc nhiên.

Thích Dao gật đầu: "Ừ, Bàng công tử mua chuộc người làm trong phủ, được Vinh Thân vương cho phép, đem một hồ ôn tuyền trong phủ dẫn đến nơi này, liền khiến cho nước trong hồ này ấm lên, hoa này tất nhiên cũng sẽ nở, cũng không phải là ta nói, ca ca ngươi cũng quá có lòng, Trường Nhạc thích nhất đúng là hoa sen này."

Bàng Lạc Tuyết gật đầu nói: "Ca ca quả thật là suy nghĩ khéo léo. Nếu nói vậy phần lễ vật này của ta Trường Nhạc cũng sẽ thích."

Mặt Trường Nhạc đỏ đến rỉ máu, mình quả thật rất thích phần lễ vật của Bàng công tử này, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Là cái gì, nếu ta không thích, cần phải tăng trừng phạt gấp bội nha."

Bàng Lạc Tuyết nhìn Tử Quyên một cái, Tử Quyên lấy ra một hộp gấm, chỉ thấy đó là một cây chiết phiến (quạt giấy) bạch ngọc, khung đỡ được làm từ ngọc bích, cầm trong tay có cảm giác lành lạnh đủ để Trường Nhạc cảm thấy thoải mái, hai đóa hoa sen rũ xuống quạt, bên cạnh lại dùng ngọc bích điêu khắc thành hình lá sen, ở cùng một chỗ tạo ra âm thanh đinh đang, nghe rất êm tai. Trường Nhạc mở chiết phiến ra, chỉ thấy trên quạt vẽ một mỹ nhân hồng y, đứng bên hồ cầm một cây quạt trong thích ý nhìn hoa sen trong hồ, trái lại xuất thần. Trường Nhạc nhận ra mỹ nhân trong này đúng là mình, trong lòng cao hứng nói: "Tuyết nhi thật sự là có lòng, phần lễ vật này ta rất thích. Chẳng qua làm sao ngươi biết được cảnh sắc nơi này, hôm nay còn là lần đầu tiên Tuyết nhi tới đây."

Bàng Lạc Tuyết cười xấu xa nói: "Phía trên này đương nhiên là người tặng hoa hôm nay vẽ. Ca ca tốt nơi đó của ta có bản lĩnh đã gặp là không quên được a."

Trường Nhạc đỏ mặt, nói: "Ngươi a, lại bắt nạt ta."

Thích Dao nói: "Mới vừa rồi các ngươi không có ở đây, nữ đầu bếp bưng lên cho ta rất nhiều thức ăn từ hoa sen. Ta thấy yến tiệc dù sao cũng còn lâu, không bằng chúng ta đi thiện phòng(phòng bếp) tự mình làm một chút thức ăn, tự mình vui vẻ trước."

"Hoa sen này còn có thể ăn?" Bàng Lạc Băng kinh ngạc.

"Đây là tất nhiên. Tam tiểu thư có thể xem."

Năm người cùng nhau đi theo Trường Nhạc công chúa đến thiện phòng.

Trường Nhạc cùng Thích Dao đi vào trước.

Bàng Lạc Tuyết đứng bên cửa. Hoa tai trân châu to bằng hạt gạo bên tai, làn da trắng nõn như ngọc càng tươi tắn nổi bật, trên mặt ánh lên nụ cười ấm áp, hai lúm đồng tiền trên má thoạt nhìn vô cùng tinh xảo khả ái.

Trường Nhạc cùng Thích Ngọc ngoắc ngoắc tay với nàng: "Ngươi đứng kia làm gì? Cẩn thận sặc phải khói. Mau tới đây."

Bàng Lạc Tuyết chạy tới, tò mò nhìn nàng: "Ngươi đang muốn làm cái gì a?"

Thích Ngọc đưa tay ra, đem bột mì quét lên mặt nàng, cười nói: "Ngươi đoán ta muốn làm gì nào?"

Bàng Lạc Tuyết bụm mặt, con ngươi đảo một vòng: "Các ngươi nhất định là muốn làm bánh ngọt!"

Thấy Thích Ngọc cười một tiếng, lập tức nói tiếp: "Bất quá nhìn khí lực của ngươi, căn bản là không thể làm tốt, còn không bằng để cho nữ đầu bếp làm thì hơn."

Trường Nhạc cùng Thích Dao cũng biết nàng đang nói sự thật, lại không muốn cứ buông tha như vậy, thích thú nói: "Chúng ta cũng muốn tự làm, nhưng lại sợ làm không tốt thì lãng phí."

Nữ đầu bếp ở một bên cười nói: "Công chúa, Quận chúa, tiểu thư cứ việc yên tâm, nếu làm không tốt, nô tỳ lại giúp cũng không muộn."

Trường Nhạc lúc này mới yên lòng, một bên vừa nhào bột mì một bên vừa nói chuyện phiếm với Bàng Lạc Tuyết.

Thấy mặt bánh đã được, Trường Nhạc mới để cho nữ đầu bếp cầm đi hấp. Nhìn hoa sen còn dư lại trước mặt, không khỏi đau đầu: "Nơi này vẫn còn nhiều như vậy, phải làm sao đây."

Bàng Lạc Tuyết cùng Thích Ngọc cũng không đi vào phòng bếp, hai mắt lại càng xấu xa. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy một tia bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Nữ đầu bếp đem bánh ngọt hấp trên lò, quay lại liền thấy các vị tiểu thư vô cùng rối rắm đứng tại chỗ, không khỏi cười: "Nếu tiểu thư muốn làm một bữa sen yến, không bằng dùng toàn bộ hoa sen mà làm."

Ánh mắt Trường Nhạc sáng lên: "Hoa sen trừ bánh ngọt ra còn có thể làm cái gì nữa? Ngươi dạy ta, tự ta làm."

Thích Dao tích cực hưởng ứng: "Ta cũng muốn giúp."

Chủ tử có lệnh, nữ đầu bếp cũng không tiện tự mình động tay, chỉ đành phải ở bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng chỉ điểm đôi câu: "Hoa sen ngoại trừ làm bánh ngọt còn có thể làm cháo, nhưng cơm canh đã có người làm, nếu tiểu thư không ngại cũng có thể làm những thứ khác."

Nàng không muốn cắt ngang sở thích của hai người, tiếp tục nói: "Hoa sen có thể được dùng làm gà thái hoa sen, hoa sen chần mềm. Về gà hoa sen này, chính là đem thịt ức gà cộng thêm muối rượu nhẹ và bột trộn đều."

Thích Dao nhìn xung quanh, thấy nữ đầu bếp đã cắt xong thịt ức gà, trực tiếp lấy tới dùng, chuẩn bị xong mới nhìn nữ đầu bếp: "Tiếp theo thì sao?"

Nữ đầu bếp nói tiếp: "Chọn một chút hoa sen non, rửa sạch rồi xé thành nhiều miếng." Đợi Thích Dao làm xong mới nói tiếp: "Lần này cho dầu vào, cẩn thận một chút, đừng nóng quá."

Thích Dao cẩn thận đổ dầu vào, thấy trên mặt dầu toát ra khói nhẹ, lúc này mới bỏ gà đã cắt vào, xào đến lúc trắng, liền bỏ hoa sen vào dầu, sau đó vớt ra. Tiếp theo lại cho một ít nước nóng vào trong nồi, hành lá cắt nhỏ, nước gừng, nêm gia vị, dùng một ít bột súng, thêm vào gà thái hoa sen.

Cuối cùng sau một quá trình tự làm việc Thích Dao là người luyện võ giúp mọi người nhấc nồi lên, mở nắp nồi ra. Nàng nhìn thành quả lao động của mình, nhất thời cười híp mắt: "Xem ra ta làm rất tốt."

Bàng Lạc Tuyết che miệng cười: "Nhìn ngươi đắc ý cười, thật đúng là một chút cũng không khiêm tốn." Lại mở to mắt nhìn chằm chằm nàng: "Ta cũng muốn thử một chút."

Thích Dao vừa mới làm xong một món ăn, lúc này tâm tình rất tốt, tất nhiên sẽ không thể không đồng ý, thập phần lưu loát nhường lại vị trí cho nàng. Nữ đầu bếp vốn muốn lên giúp một tay, lại bị Bàng Lạc Tuyết ngăn lại, liền lui về phía sau một chút, chẳng qua khoảng cách cũng không xa lắm.

Suy cho cùng là vẫn sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Bàng Lạc Tuyết cau mày suy nghĩ một chút, lại nhìn gà thái hoa sen mà Thích Dao làm được một chút, ánh sáng chợt lóe trong đầu. Lấy hoa sen tươi phủ một lớp bột mì bên ngoài cánh hoa, lại cho trứng gà cùng nước gà vào chung một chỗ, làm thành dạng sền sệt. Đổ vào trong cánh hoa sen. Lại đem chiên lên.

Thích Dao nhìn nàng làm đến nghiêm túc, trên trán đã đổ mồ hôi, liền cầm khăn lau thay nàng. Cười nói: "Ngươi thế nhưng lại nghiêm túc, cũng khiến cho một thân đầy dầu mỡ, đáng tiếc cho xiêm áo trên người."

Bàng Lạc Tuyết cười híp mắt, cũng không để ý nàng. Chọn một vài hoa sen chiên đã chiên tốt bày vào trong dĩa, rắc một ít đường bột lên.

"Được rồi." Vừa nói xong, đem hoa sen còn dư lại bỏ vào trong dĩa khác, cũng không đụng đến những thứ đồ khác.

Thích Dao cũng Trường Nhạc tiến tới nhìn, hoa sen được bột mì cùng trứng gà bao quanh thành từng miếng, phần ngoài chiên vàng trong vẫn thấy hồng. Giòn xốp tươi ngon. Rắc một ít đường bột lên dĩa càng làm màu sắc tươi tắn hơn, thoạt nhìn rất đẹp mắt.

Nữ đầu bếp ở một bên thấy thế liền vui vẻ: "Hai vị cô nương, các ngươi còn muốn làm tiếp không?"

Nàng tính toán trong lòng. Chuyện tiểu thư xuống bếp này, lúc về có thể phải báo cho Vương gia một chút. Đến lúc đó tâm tình của Vương gia tốt, nói không chừng còn có thể được thưởng tiền đây.

Trường Nhạc nghi ngờ liếc nhìn nàng một cái: "Còn có thể làm thứ gì khác sao?"

Nữ đầu bếp cười nói: "Đương nhiên rồi, Công chúa cùng Quận chúa còn muốn làm cái gì nữa?"

Thích Ngọc gật gật đầu nói: "Nếu đã làm, không bằng làm nhiều hơn một chút." Nắm tay lại đi đến bàn.

Nữ đầu bếp thập phần để tâm tiểu chủ tử cố tình bộc lộ tài năng trước mặt, Trường Nhạc ra hiệu cho nữ đầu bếp, đem nhân đậu vốn định lấy ra làm nhân bánh ngọt phân thành từng phần nhỏ, trên mỗi cánh hoa sen để một ít nhân ở giữa, gói lại kỹ càng.

Tiếp theo bỏ bột mì vào trong tô, bỏ trứng gà cùng nước sạch vào quấy thành hồ. Đợi sau khi dầu nóng, để nha hoàn nhóm lửa chỉnh lửa nhỏ, đem gói hoa sen đã gói bỏ vào trong tô bột mì để phủ đầy hồ, dùng đũa gắp vào trong chảo chiên, đợi đến lúc nổi lên hết thì vớt lên. Chờ tới khi chiên xong toàn bộ lại chỉnh lửa vừa, đợi dầu nóng tới sáu phần nhiệt, lại đem hoa sen đã chiên qua bỏ vào chiên lại, vừa chiên vừa lấy muỗng lật, chiên đến khi thấy miếng hoa sen chuyển sang màu vàng nhạt thì vớt ra, rưới mật ong, rắc đường hoa quế lên.

Bàng Lạc Tuyết ngây ngốc nhìn động tác thành thục của Trường Nhạc, mắt tỏa ra ánh sáng. Thích Dao liếc nàng một cái, cười nói: "Nước miếng cũng chảy xuống rồi."

"Không nghĩ tới Công chúa lại khéo tay như vậy." Bàng Lạc Tuyết tán dương.

Bàng Lạc Tuyết lau miệng, mới biết Thích Dao đang gạt nàng, ngay lập tức bổ sang cù nàng: " Ai bảo ngươi lừa ta."

Thích Dao cuống quít né tránh, chạy ra hướng ngoài phòng, vừa chạy vừa cười khanh khách: "Ngươi chính là không đuổi kịp ta."

Hai người náo loạn trong sân một trận, mới theo nha hoàn Trường Nhạc an bài trở về phòng thay quần áo. Một thân dầu mỡ, trên y phục còn dính bột mì, không đổi không được.

Sau khi hai người tắm rửa thay y phục, chỉ thấy Vương gia phái người bảo các nàng đến tiền sảnh, Trường Nhạc công chúa cùng gọi Bàng Lạc Tuyết cùng Thích Dao đi đến tiền sảnh.

Bàng Lạc Tuyết nhìn trong mắt ca ca mình chỉ có Trường Nhạc công chúa cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, Lâm Thanh ngược lại nhìn Thích Dao đến không rời mắt.

Vương gia nhìn các nàng cùng nhau mà đến, cười nói: "Ta lại nghe nói các ngươi hôm nay tự mình xuống bếp."

Trường Nhạc đắc ý nhếch miệng: "Vâng, phụ vương, người nhanh nếm thử một chút, đây là ta tự mình làm." Vừa nói vừa hết sức chủ động chia thức ăn cho Vương gia.

Vương gia trong ngày thường rất ít khi hưởng thụ đến loại đãi ngộ này, lúc này hết sức cao hứng: "Ngươi đúng là khó có được lúc ân cần như vậy, chẳng lẽ là muốn đòi thưởng sao?"

Trường Nhạc liếc hắn một cái: "Phụ hoàng sao lại nói vậy, ngài vào triều khổ cực, nữ nhi chỉ vì phụ vương mà làm chút chuyện trong khả năng." Lại thay Thích Dao cũng Bàng Lạc Tuyết tranh công: "Hai vị muội muội hôm nay cũng làm, ta sem cũng rất đẹp mắt, phụ vương cũng nhanh nếm thử một chút."

Vừa nói xong, đột nhiên nhớ tới việc mình bỏ quên những người khác, khuôn mặt nhất thời đỏ lên, đổi phương hướng: "Bàng cô nương, Bàng gia công tử, Lâm công tử, các ngươi cũng nếm thử một chút, không cần khách khí."

Bàng Sách cười nói: "Nghe nói hôm nay các ngươi sử dụng hoa sen làm món ăn, mới lạ như vậy, ta cũng nên nếm thử một chút."

Vương gia cũng khen không dứt miệng: "Hương thơm của hoa sen, vị ngọt tươi mát. Hoa sen chiên này màu sắc thanh nhã, trong trắng có hồng, ăn vào thơm ngon giòn xốp, rất ngon miệng." Bàng Lạc Tuyết cười nói: "Trên sách có nói, ăn hoa sen có thể thanh trừ chất độc, dưỡng tâm an thần. Mặc dù không biết có phải thần kì như vậy hay không, ngược lại nhẹ nhàng khoan khái ngon miệng là thật."

Trong lúc tất cả mọi người đối với cách ăn hoa sen này lại càng thêm tán thưởng, bên trong nhà đột nhiên lại vang lên một âm thanh không hài hòa, khiến tất cả mọi người đều ngừng lại: "Hoa sen đang yên đẹp tại sao lại muốn hái xuống đây? Cứ như vậy mà thưởng thức không tốt sao? Hoa sen đang tốt lại đi nấu, khiến chúng không thể... tỏa hương thơm được nữa, chẳng phải là quá mức tàn nhẫn sao?"

Mọi người quay đầu lại thấy người vừa nói chuyện là Bàng Lạc Vũ đang ngồi an tĩnh, nhíu mày.

Nụ cười của Trường Nhạc công chúa cứng ngắc ở trên mặt, bất quá cũng không nói lời nào, chẳng qua là cúi đầu nhìn trong chén cơm, trong mắt lóe lên một tia chán ghét thật sâu.

Hiển nhiên, nàng nghe được người nói chuyện là ai, lại không muốn cùng người so đo.

Dù gì nàng cũng là chủ nhà không phải sao?

Những người khác cũng nhướng mày, bất quá cũng không nói gì.

Chỉ có Thích Dao ngẩng đầu lên, cười khanh khách nhìn người ngồi ở đối diện, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Thời kì nở hoa của hoa sen không dài, luôn có một ngày sẽ héo tàn. Để cho nó trong thời gian có hạn mà phát huy công dụng lớn nhất của mình, cũng không phải là rất tốt sao?"

Bàng Lạc Vũ nhíu mày, môi nhếch lên một tia cười lạnh. Nàng nhìn Thích Dao, không vui nói: "Chẳng lẽ đem hoa sen có thể thưởng thức đi nấu, còn là một cái công lớn sao? Nếu ngươi nói giá trị của hoa sen là bị chúng ta lấy đi ăn, mà không phải cứ mặc nó đến thời điểm thích hợp sẽ tự động lụi tàn. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi rất tàn nhẫn sao?"

Bàng Lạc Tuyết cười khẽ, tránh vấn đề của nàng, hỏi ngược lại: "Lạc Vũ tỷ tỷ, ta nhớ ngươi rất thích ăn bánh ngọt thì phải."

Trong nháy mắt Bàng Lạc Vũ có chút kinh ngạc, không hiểu Bàng Lạc Tuyết muốn nhắc tới chuyện này làm gì. Nhưng nàng ta rất nhanh phục hồi tinh thần, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Vậy thì sao?"

Bàng Lạc Tuyết cười híp mắt nói: "Theo ta được biết, đào hoa cao, quế hoa cao đều làm từ hoa đấy."

Lời còn dư lại nàng còn chưa nói hết, nhưng Bàng Lạc Vũ đã hiểu được ý của nàng. Không nghĩ đến Bàng Lạc Tuyết luôn luôn nghe lời vào thời khắc này sẽ phản bác nàng, gương mặt nổi cáu nhất thời đỏ lên: "Đào hoa cao quế hoa cao đều là hoa đã qua kỳ mới..."

"Không có hoa qua kỳ, ngươi nói không được tính." Thích Dao vẫn là một bộ dáng cười lạnh như cũ, khóe mắt nhướng lên nhìn về phía trước, trên vẻ mặt thoạt nhìn hết sức châm chọc.

"Theo như tỷ tỷ nói, nếu đều là hoa, thì cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Nếu không người ta còn tưởng rằng, tỷ tỷ nhân từ vô song là giả vờ đấy." Bàng Lạc Băng chọc vào một miệng.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng một cái, suy nghĩ của tiểu nha đầu này không đơn giản a...