Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 391: Kịch tính đảo ngược (ý là nội dung vở kịch xoay ngược lại)




Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Nhị hoàng tử đắc ý nhìn Bàng Lạc Tuyết: "Ta đã nói rồi mà, làm sao hài tử này có khả năng là nhi tử của Thương hoàng hậu được cơ chứ?"

Hoàng đế nhìn Tiểu Tứ Tử, sắc mặt cũng dần đen lại, chẳng lẽ hắn thật sự không phải là nhi tử ruột thịt của chính mình sao?

"Các ngươi làm vậy là có ý gì?"

Bàng Lạc Tuyết cười cợt: "Bệ hạ, hắn thật sự chính là nhi tử của Thương hoàng hậu. Điều này Thương Dực có thể làm chứng và đồng thời hài tử này chính là nhi tử duy nhất của ngài."

Nhị hoàng tử tức giận nói: "Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó, ta mới chính là hoàng tử Bắc Yến quốc này."

Bàng Lạc Tuyết mỉm cười nói: "Hay là bệ hạ tự mình thử nghiệm?"

"To gan, bệ hạ sao có thể bị tổn thương thân thể được?" Nhị hoàng tử giận dữ hét lên.

Bàng Lạc Tuyết nhìn chằm chằm Hoàng đế Bắc Yến: "Tâu bệ hạ, đây cũng là tương lai của Bắc Yến, ngài cảm thấy thế nào?"

Hoàng đế Bắc Yến trầm tư cả nửa ngày, cuối cùng cũng lên tiếng: "Người đâu, mang hai bát nước đến đây."

"Vâng."

Chỉ trong chốc lát liền có người đem hai bát nước để trên bàn.

"Phụ hoàng!" Nhị hoàng tử sốt ruột nói: "Phụ hoàng, ta là nhi tử ruột thịt của ngài."

Lại nói, từ khi xảy ra chuyện của Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,đại hoàng tử, hoàng đế Bắc Yến luôn luôn hành xử thận trọng.

"Thái y đến kiểm tra nước." Hoàng đế lại trầm giọng nói cũng không có phản ứng gì về lời nói của nhị hoàng tử, mãi đến tận khi thái y đã kiểm tra xong và để hai chén nước ở ngoài. Cuối cùng thái y dâng bát nước lên cho hoàng đế Bắc Yến để hắn dùng ngân châm đâm vào tay mình, nhỏ ra hai giọt huyết vào trong hai bát.

Tiểu Tứ tử nhỏ một giọt vào, dòng máu của hai người rất nhanh hòa quyện lại với nhau.

Hoàng đế Bắc Yến thực sự rất kinh ngạc nhìn Tiểu Tứ Tử, hài tử này chính là của hắn. Vậy còn nhị hoàng tử?

Nhị hoàng tử cũng không ngốc, hắn không dám đưa tay ra nữa.

"Sao vậy? Hay là nhị hoàng tử đang hoảng sợ?" Bạch Quân Nhược chế nhạo nói.

Đến lúc này, hoàng đế tự mình cầm tay hắn nhỏ một giọt huyết, kỳ lạ chính là máu của cả hai lại không hòa vào nhau.

Hoàng đế nhìn chằm chằm nước trong chén.

Bàng Lạc Tuyết nhếch khóe miệng mỉa mai nói: "Chắc hoàng đế Bắc Yến sẽ không cho là chúng ta có năng lực mua được nhiều vị thái y Bắc Yến như vậy chứ?"

Sắc mặt hoàng đế âm trầm, nhị hoàng tử nhìn hoàng đế, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, thứ gì cũng đều không thể nghe lọt tai. 

Bàng Lạc Tuyết buồn cười, hiện tại sắc mặt của hoàng đế như là đang nuốt phải con ruồi. Bát nước này không có vấn đề cũng liền có thể chứng minh được đại hoàng tử đúng là nhi tử của chính mình, mà nhị hoàng tử lại không phải.

Hoàng đế đứng lên, lảo đảo lại lần nữa rồi ngồi lại chỗ đó.

Nhị hoàng tử quỳ trên mặt đất thốt lên: "Phụ........ hoàng, phụ hoàng."

Nhị hoàng tử lắp bắp nói.

Hoàng đế Bắc Yến nhìn Tiểu Tứ tử lại nhìn nhị hoàng tử nói: "Người đâu, giam nhị hoàng tử vào thiên lao, không có lệnh của trẫm thì không được thả hắn ra."

Nhị hoàng tử đen mặt, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

"Bệ hạ, nhị hoàng tử đã bị hôn mê bất tỉnh."

Hoàng đế cũng cảm thấy căng thẳng thể hiện sự quan tâm nhưng đến khi nhìn hai bát nước ngay trước mặt mình, nhớ lại đại hoàng tử thống khổ thế nào thì đột nhiên hoàng đế cũng hoài nghi rằng do chính nhị hoàng tử đã ra tay nên vung tay nói: "Kéo hắn xuống."

"Bệ hạ, trắc phi của đại hoàng tử cầu kiến." Công công nhìn hoàng đế bẩm tấu. Vốn là hắn cũng không muốn vào bẩm báo nhưng trắc phi cầm đao khống chế cổ của hắn, còn nói rằng đại hoàng tử bị oan uổng, trong bụng cũng đã có hài tử của điện hạ. Vì vậy, hắn cũng bất đắc dĩ đành vào bẩm báo.

"Cho nàng vào."

Bàng Lạc Tuyết ôm Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử nhìn hoàng đế, ánh mắt cẩn thận e dè từng li từng tí khiến người thương yêu.

Hoàng đế nhìn chằm chằm nhi  tử mình. Hắn nhớ đứa nhi tử này khi vừa chào đời, hắn cũng rất yêu thương nên cuối cùng sắc mặt hòa hoãn nói: "Ngoan, đến đây với phụ hoàng."

Tiểu Tứ Tử tránh né trốn phía sau Bàng Lạc Tuyết, không chịu đi ra.

Bàng Lạc Tuyết vỗ về hắn, ra hiệu bảo hắn không cần sợ hãi: “Người này chính là phụ hoàng của đệ, đệ đến chào một câu đi."

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn cữu cữu (cậu) mình một chút, lại được hắn nhẹ nhàng gật gù.

Chân ngắn của Tiểu Tứ Tử bắt đầu dần bước về phía trước hướng về phía hoàng đế, lại ngẩng đầu nhìn hắn. Bàng LạcDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Tuyết hơi gật đầu, mà khuôn mặt Tiểu Tứ tử thấp thoáng ẩn hiện vài nét giống hoàng đế, nhất là cặp mắt, giống đến từng chi tiết.

Hoàng đế nhìn khuôn mặt của Tiểu Tứ Tử, đứa bé này thực sự giống mình y đúc. Hoàng đế ngồi xổm xuống ôm Tiểu Tứ Tử: "Hạo nhi, phụ hoàng rất muốn ôm ngươi."

Thương Dực xem thường hừ lạnh: "Lúc trước Hoàng đế không phân tốt xấu lại đẩy tỷ tỷ ta đày vào lãnh cung. Tỷ tỷ ta ôm nỗi hận mà chết, lúc đó sao ngài không nghĩ đến nhi tử này đi?"

Hoàng đế Bắc Yến cau mày. Cũng phải, lúc trước là do hắn kết tội cả gia tộc Thương gia nhưng lúc đó hắn có chứng cứ xác thực, bây giờ hắn mới biết....

"Ngươi là nhi tử của Thương gia."

Hoàng đế nhìn Thương Dực, không ngờ Thương gia vẫn còn sót lại một nhi tử văn võ song toàn, bây giờ cũng đã lớn như thế này.

Thương Dực lạnh lùng nhìn hoàng đế, sắc mặt cũng không được tốt: "Bây giờ ngài có hai nhi tử, đại hoàng tử mới chính là nhi tử ruột thịt của ngài. Thế nhưng ngài lại dung túng một nhi tử hoang để giết chết nhi tử ruột thịt của chính mình. Ngài quả thực là hồ đồ."

"To gan."

Bạch Quân Nhược  vỗ tay nói: "Thương Dực nói không sai, Hoàng đế của cả một quốc gia lại làm ra một chuyện như thế."

Hoàng đế Bắc Yến lúng túng, Tiểu Tứ Tử quay về phía Bạch Quân Nhược nói: "Bạch ca ca, không cho ngươi nói như vậy với phụ hoàng."

Bàng Lạc Tuyết  cười khẽ, kéo tay Bạch Quân Nhược.

Thời điểm Kỳ Nguyệt  đi vào trong đại điện chính là lúc hoàng đế đang ôm Tiểu Tứ Tử nhẹ giọng nói chuyện.

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng."

Ánh mắt Kỳ Nguyệt đỏ chót, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.

Hoàng đế thở dài nói: "Đứng lên đi."

"Vâng, đa tạ phụ hoàng."

Kỳ Nguyệt  đứng lên hành lễ: "Phụ hoàng, đại hoàng tử là vô tội."

Hoàng đế gật gù "Ta biết rồi."

Kỳ Nguyệt với hai hàng nước mắt chảy ròng ròng nói: "Đại hoàng tử đáng thương bị người hại chết, một nhà thần thiếp cũng đều bị nhị hoàng tử hại chết. Nếu không phải lúc đó đại hoàng tử biết trước đưa thần thiếp ra ngoài, chắc là thần thiếp cũng lành ít dữ nhiều."

Kỳ Nguyệt khóc lóc thê thảm, trong đại sảnh đều vang lên tiếng khóc thảm thương của nàng.

"Yên tâm đi, trẫm sẽ giao hắn cho ngươi. Người đâu, đưa nàng trở về."

Kỳ Nguyệt thê thảm chào hành lễ với hắn: "Đa tạ phụ hoàng."

Hoàng đế gật gù.

Hoàng đế Bắc Yến nhìn mọi người, lại nhận ra hiện giờ mình cũng chỉ còn mỗi một nhi tử. Từ chuyện lần trước đến nay, hắn cũng không thể chấp nhận lại có thêm một cái chết của nhi tử nào nữa. 

"Hạo nhi ở lại trong cung đi."Hoàng đế nói.

Bàng Lạc Tuyết lắc đầu, Bạch Quân Nhược  cười lạnh: "Muội muội ta đã có ước hẹn cùng Thương hoàng hậu rằng nhất định phải bảo vệ thật tốt tên tiểu tử này. Lúc này trong hoàng cung cũng còn nhiều quý phi, nếu họ muốn gây rối với hắn thì tôn nghiêm của Hải quốc chúng ta xem như cũng không còn."

Tiểu Tứ Tử vừa nghe muốn để hắn lại chỗ này thì cũng mau mau giãy giụa. Hoàng đế vừa đặt hắn xuống đất thì hắn cũng ba chân bốn cẳng chạy về phía Thương Dực trốn phía sau không muốn đi ra.

Hoàng đế bắt đầu lo lắng: "Hạo nhi, ở lại đây với phụ hoàng có được không?"

Tiểu Tứ Tử dùng y phục của Thương Dực che đầu mình lại không muốn thò ra ngoài.

Bàng Lạc Tuyết bước đến ôm lấy hắn: "Bệ hạ, chờ ngài điều tra xong rồi hãy nói tiếp. Chúng ta ở ngay tại Thương phủ, hiện tại ta thực sự không yên lòng để tiểu tử này ở lại nơi này nhưng vì hắn là nhi tử của ngài nên trước sau gì ta cũng phải chấp nhận. Thế nhưng giờ khắc đó chưa đến, ta nói như vậy chắc ngài cũng biết mình nên làm gì cho phải. "

Khuôn mặt hoàng đế âm trầm "Nếu trẫm nhất quyết muốn lưu hắn lại đây?"

Bạch Quân Nhược  cười cợt: "Vậy sẽ phải xem quý quốc đã chuẩn bị cho việc diệt quốc xong chưa?"

"Chúng ta xin cáo lui."

Bạch Quân Nhược dẫn người ra ngoài, Tiểu Tứ Tử nằm nhoài trên bả vai Thương Dực quay về phía hoàng đế vung tay.

Hoàng đế cũng theo bản năng đưa tay ra vẫy chào.

"Người đâu, điều tra cho rõ chuyện của đại hoàng tử."

Hoàng đế nhìn đám người thuộc hạ lui xuống, thầm nghĩ Hạo nhi chính là nhi tử của hắn mà hiện tại hắn lại không thể giữ lại trong hoàng cung. Hiện giờ hắn chỉ còn cách san bằng những rào cản ở trước mặt mình. 

Hết chương 391.