Edit: Sóc Là Ta -
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Vũ nằm trên đất thì đưa tay điểm huyệt nàng. Lúc này Bàng Lạc Vũ cũng sợ hãi, cả người đều bắt đầu run rẩy.
"Ngươi cũng sợ sao? Nữ nhân Bàng gia các người thực sự rất lợi hại."
Tấn vương cầm chủy thủ trong tay, ngồi xổm xuống trước mặt Bàng Lạc Vũ.
Nữ nhân này chính là sự sỉ nhục của cả đời hắn, đã không biết xấu hổ lại còn cố tình mang thêm một đứa con hoang muốn giành tước vị của hắn.
"Ôi!" Tấn vương sờ sờ chân của mình.
"Độc dược của Bàng Lạc Tuyết thực sự rất lợi hại."
Bàng Lạc Vũ sợ hãi trợn to hai mắt.
Tấn vương thoả mãn gật gù.
.............................................................................................................................................................................
Bàng Lạc Tuyết bưng chén thuốc đứng bên cạnh hầu hạ Dương thị.
Bàng Sách và công chúa Trường Nhạc cũng đứng một bên cẩn thận hầu hạ Dương thị. Gần đây, trong phủ xảy ra rất nhiều chuyện nên bệnh nhức đầu của Dương thị lại phát tác. Bàng Lạc Tuyết và công chúa Trường Nhạc không thể làm gì khác hơn là chăm chỉ bên cạnh hầu hạ cho nàng.
"Mấy hài tử này, gần đây cũng có nhiều chuyện xảy ra nên các con phải biết tự chăm sóc cho chính mình. Xem kìa, Trường Nhạc đã gầy nhiều như vậy, nếu như Vinh thân vương nhìnDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, thấy, có lẽ nhất định trách ta."
Trường Nhạc ngượng ngùng cười nói: "Mẫu thân, đây là dược do Tuyết Nhi tự mình đưa đến. Mẫu thân xem gần đây con cũng mập ra, mà thân thể mẫu thân sớm khoẻ lại thì chúng con mới yên tâm được."
"Ôi, ta cũng hy vọng chúng ta sẽ vượt qua được những ngày tháng khó khăn này."
Bàng Lạc Tuyết đứng bên cạnh cũng không nói tiếng nào.
Dương thị nhìn nữ nhi của mình, cảm thấy nàng quá độc lập lẫn ngoan cường.
"Tuyết Nhi, khi nào con trở về phủ Dự Vương?” Dương thị hỏi.
Bàng Lạc Tuyết nhún vai nói: "Chẳng lẽ mẫu thân không vừa ý nữ nhi nên muốn đuổi con đi sao?"
"Đương nhiên là không phải. Nương còn ước gì cả đời con luôn ở bên cạnh ta nhưng Tuyết nhi đã gả đi rồi thì phải nên hạnh phúc bên phu gia, nếu không sẽ có nhiều lời dèm pha.” Dương thị lo lắng nói.
"Không sao mà, con đã bàn luận chuyện này với Vương gia rồi. Thân thể nương không tốt nên con dự định sẽ để người ở trong biệt viện dưỡng thương một thời gian ngắn, dù sao cũng tốt hơn là ở đây nhìn thấy cảnh mà đau lòng." Bàng Lạc Tuyết nói.
"Tất cả đều nghe lời con đi."
Bàng Lạc Tuyết gật gù, cũng dặn dò Dương thị nghỉ ngơi sớm, sau đó dẫn phu thê Bàng Sách ra khỏi phòng.
"Tuyết Nhi, muội đang tính toán điều gì?"
"Ừm, muội dự định để huynh tẩu đi theo mẫu thân." Bàng Lạc Tuyết nói.
"Việc này sao có thể được, nơi này là nhà của chúng ta."
"Thế nhưng phụ thân chúng ta chính là bị hoàng thượng hại chết." Bàng Lạc Tuyết đỏ mắt nói.
Bàng Sách vỗ đầu Bàng Lạc Tuyết: "Huynh biết rồi, huynh đang sai người đi điều tra tìm chứng cứ."
Trường Nhạc nhìn Bàng Lạc Tuyết nhỏ giọng nói: "Tuyết Nhi, tỷ có thể dẫn phụ thân tỷ đi không?"
Trường Nhạc biết chuyện này là trái với luân thường đạo lý. Mình đã gả tới Bàng gia thì tại sao còn có thể muốn dẫn theo phụ thân mình đi cùng?
Bàng Lạc Tuyết cười nói: "Ca ca nhất định phải phụng dưỡng Vinh thân vương thật tốt."
Bàng Sách kéo tay Trường Nhạc nói: "Dĩ nhiên là được rồi, phụ vương nhất định phải cùng đi với chúng ta."
"Ừm." Trường Nhạc hài lòng tựa vào lồng ngực Bàng Sách.
"Chuyện này giao cho huynh tẩu làm đó, càng nhanh càng tốt."
Mấy ngày sau, Bàng Sách vào triều bẩm báo rằng thân thể mẫu thân không tốt, nếu ở trong kinh thành khó tránh khỏi xúc cảnh sinh tình. Vì thế, hắn dự định đưa mẫu thân về vùng ngoại ô dưỡng thương một thời gian ngắn.
Hoàng đế suy nghĩ một chút cũng đáp ứng ngay, thuận tiện đem vương vị truyền cho Bàng Sách. Mặt ngoài Bàng Sách tỏ vẻ lo sợ, mặt mày tái mét khiến hoàng đế rất hài lòng. Một người nam nhân mà lại nhát gan đến nỗi không dám nhận tước vị do chính hắn ban.
Vừa lúc Vinh thân vương cũng nhàn rỗi, bình thường sẽ không đi lên thiết triều. Nhân lúc hoàng đế lơ là, bọn họ đã rời khỏi Đông Tần.
Dự Vương Phủ
Triệu Chính Dương nhìn hưu thư trên tay mình, trên bề mặt giấy đã viết quá rõ ràng. Nàng chính là nữ nhân hắn yêu tha thiết mà giờ lại thật sự vô tình ban cho hắn một phong hưu thư.
"Vương gia, Vương Phi nói không muốn trở về. Mấy ngày nay thân thể phu nhân không khỏe nên Vương Phi đang định dẫn phu nhân đi đến biệt viện vùng ngoại ô thêm mấy ngày. Vì thế, mấy ngày nay phủ Bàng Quốc Công đều đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc." Bơi nhỏ giọng nói.
"Phái người đưa một ít đồ bổ sang đó. Chuyện ta sai ngươi điều tra đã xong chưa?" Triệu Chính Dương lạnh giọng hỏi.
"Vương gia, tốt hơn hết là ngài không nên biết."
Triệu Chính Dương mới vừa muốn nổi giận thì hoàng hậu phái người đến cho triệu hắn nên hắn cũng không có thời gian nghe Bơi nói.
Bơi thở ra một hơi, thở dài nói: "Nếu để cho Vương gia biết chuyện đã xảy ra, ngài ấy nhất định sẽ nổi giận."
Hắn lắc đầu rồi đi thẳng ra ngoài.
Trên căn bản Bàng gia giống như đang mất hút, tuy Bàng Sách đã nhận vương vị do hoàng đế ban tặng thế nhưng hắn cũng không làm gì. Còn Bàng Lạc Tuyết cũng không dẫn Dương thị đi đâu mà xa mà đưa nàng đến một nơi có thiên nhiên trong lành. Ở trong nơi thâm sơn cùng cốc này, từ lâu Bàng Lạc Tuyết đã ra giá cao mua lại, cho xây dựng giống như một phiên bản thu nhỏ của phủ Bàng Quốc Công.
Vốn Bàng Lạc Tuyết còn lo lắng Dương thị sẽ phản đối nhưng Dương thị cũng không nói gì. Đường xa xăm cách trở, Bàng Lạc Tuyết vẫn lo lắng Dương thị không chịu được nhưng Dương thị cũng chẳng hề nói một câu. Có nhiều khi Bàng Lạc Tuyết vẫn ở bên cạnh hỏi nương có mệt hay không, có muốn nghỉ ngơi hay không nhưng Dương thị đều phản đối. Nàng cảm thụ được lòng Bàng Lạc Tuyết đã quyết tâm muốn rời đi.
Lần này Thích Dao không đi theo vì Bàng Lạc Tuyết đã yêu cầu nàng ở lại kinh thành để trông chừng Tấn vương.
Lại nói, vào lúc đó Tấn vương cầm chủy thủ giết,Bàng Lạc Vũ, nói chính xác hơn hắn đã dùng cách tàn nhẫn nhất để giết hại nàng. Hắn đã giết Bàng Lạc Vũ lẫn hài tử còn nằm trong bụng nàng, hắn không thể để cho một hài tử hoang kế thừa vương vị Tấn vương của hắn.
Thích Dao dùng bồ câu đưa thư nói cho Bàng Lạc Tuyết biết chuyện này nhưng Bàng Lạc Tuyết đang đứng đờ ra dưới một gốc cây mai nhìn nụ hoa óng ánh đọng lại vài giọt sương mai.
Kiếp trước, hài tử của mình bị Bàng Lạc Vũ hại chết, bây giờ nàng khiến cho người nam nhân ả ta yêu nhất giết con trai của nàng, cũng như giết ả rồi. Ân oán giữa nàng và Bàng Lạc Vũ cũng coi như kết thúc.
"Tiểu thư, lâu chủ hỏi nàng khi nào trở lại?"
Bàng Lạc Tuyết quay đầu lại nói: "Cũng đến lúc nên quay về rồi."
Bàng Lạc Tuyết khoác y phục trên người.
"Lâu chủ cũng nói, Tấn vương cũng đã chết rồi, theo ý của lâu chủ thì nên lột da róc thịt trước."
"Ừm, đúng là tiện nghi cho hắn, có điều nếu hắn đã chết thì cũng tốt. Những vong hồn bị hắn hại chết tại địa phủ cũng sẽ không tha cho hắn."
"Chuẩn bị xong chưa? Các ngươi nói với phu nhân rằng ta đến kinh thành đón tỷ tỷ Dao."
"Vâng."
Bàng Sách từ phía sau đi ra, vừa nãy hắn ngồi tiếp công chúa Trường Nhạc và Vinh thân vương ăn cơm. Hắn vốn lo lắng cho Vinh thân vương vì quen ở Vương Phủ rồi, sẽ không quen ở một nơi như thế này nhưng hắn lo xa rồi. Mỗi ngày Vinh thân vương uống trà thưởng thức đàn tranh, đúng là càng sống càng trẻ ra.
"Muội dự định trở về sao? Nơi đó có gì tốt, nếu như có thể ẩn cư ở đây thì quả thật rất hạnh phúc." Bàng Sách nói.
"Dễ dàng như vậy sao? Có điều huynh cứ yên tâm, chẳng mấy chốc sẽ an bình thôi." Bàng Lạc Tuyết bẻ một cành hoa mai.
"Vào mùa đông lạnh, mẫu thân yêu nhất hoa mai, lúc đó ca ca phải hái vài bông đưa tới cho mẫu thân."
"Ai, được rồi, lần này huynh cùng đi với muội."
"Không cần, huynh ở đây thì muội mới yên tâm. Dù sao thân thể mẫu thân không khoẻ, có huynh ở đây cũng còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Ngoài ra, phía trước cánh rừng còn cần ca ca sắp xếp, muội không hi vọng có a miêu (mèo hoang) a cẩu (chó hoang) chạy vào đây."
"Huynh hiểu rồi, muội yên tâm, huynh sẽ làm thật gọn gàng."
Bàng Lạc Tuyết nhìn hoa Hồng Mai trên tay mình thầm nghĩ chết như vậy cũng quá nhẹ nhàng.
Hết chương 353