Edit: Sóc Là Ta -
Bảy ngày
Có người trải qua vui mừng có người ưu sầu khôn tả.
Mấy ngày nay Tấn vương đều trong phòng say sưa luyến ái với Tam di nương. Bàng Lạc Băng ở lại phủ Bàng Quốc Công không có tự do, mỗi ngày đều dùng cơm canh đạm bạc, sao kinh niệm Phật, ra vào đều có Tử Quyên trông chừng.
Bàng Lạc Băng vốn không hài lòng với việc mình làm gì cũng có người giám sát nhưng phát hiện Bàng Lạc Tuyết cũng dùng cơm canh đạm bạc giống mình như vậy. Thậm chí mỗi ngày nàng đều chăm chú tụng kinh, sao chép kinh.
Bảy ngày qua đi.
Đưa tang Bàng Quốc Công thì cũng là lúc lão phu nhân tự nhiên cũng muốn vùi vào trong mộ tổ. Mấy ngày nay Bàng Lạc Tuyết đều hờ hững bận rộn, người chết không thể sống lại, còn người sống vẫn phải tiếp tục trải qua đời sống khắc nghiệt trên thế gian này, không những thế nàng còn phải trơ mắt nhìn thân nhân của mình chết đi. Cuối cùng, nàng vẫn chưa thấy rõ kiếp trước mình khát vọng tình thân ấm áp, tin tưởng vào những người được gọi là người tốt, còn mình lại bị rơi vào kết cục bi thảm gì đây. Dù sao, đời này, bọn họ đều phải chết.
Ngày đưa tang của Bàng Quốc Công cũng đến, không khí ở phủ Bàng Quốc Công bị bao trùm một mảnh thê lương, tang tóc.
Khắp nơi trong phủ toàn là đèn lồng làm bằng tơ lụa màu trắng.
Bàng Lạc Tuyết, Bàng Sách còn có công chúa Trường Nhạc, Bàng Lạc Băng đều mặc đồ tang quỳ gối trước quan tài của Bàng Quốc Công cùng lão phu nhân, cũng thầm yên lặng đốt giấy tiền vàng bạc.
"Nhị tiểu thư, đã đến giờ lành, chúng ta nên đi thôi." Quản gia nhỏ giọng nói.
"Ừm." Bàng Lạc Tuyết gật gù.
Quản gia nhìn ra bên ngoài hô "Khởi kiệu."
Trong phủ, thê thiếp cùng nha hoàn cũng bắt đầu gào khóc.
Đoàn ca xướng cũng bắt đầu khảy đàn, giấy tiền vàng bạc bay đầy trời, tiếng khóc ai oán thê lương. Cả đám người đều mặc bộ đồ tang bằng vải bố màu trắng, chín lộng một chụp, lấy cảnh hiếu nghĩa làm chủ đạo.
Mãi đến tận khi Bàng Quốc Công được mai táng trong mộ tổ Bàng gia, Bàng Lạc Tuyết mới lấy ra chiếc đàn cổ, nhẹ nhàng biểu diễn khúc "Ngày hạ, đêm đông. Sau khi trăm tuổi, quy với cư! Đông đêm, Hạ ngày. Sau khi trăm tuổi. Quy với thất!"
"Hạ ngày, đông đêm. Sau khi trăm Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,tuổi, quy với cư! Đông đêm, Hạ ngày. Sau khi trăm tuổi, quy với thất!"
"Hạ ngày, đông đêm. Sau khi trăm tuổi, quy với cư! Đông đêm. Hạ ngày. Sau khi trăm tuổi. Quy với thất!"
.......................
Tất cả mọi người trong phủ Bàng Quốc Công, Dương thị cùng mấy người di nương đứng trước cổng chào hỏi khách khứa. Linh vị của Bàng Quốc Công và lão phu nhân cũng được bày ra ở phía trên.
Hầu như tất cả quan chức trong Đông Tần quốc đều đến tham dự nhưng cuối cùng Bàng Lạc Tuyết vẫn không gặp được Triệu Chính Dương.
Tiểu Tứ tử cũng một thân đồ tang, đôi mắt đỏ hồng vì khóc như chú thỏ con đáng yêu. Vốn là Bàng Quốc Công rất thương yêu hắn, cây kiếm gỗ mà hắn đang cầm trên tay chính là thứ mà Bàng Quốc Công tự mình điêu khắc tặng hắn.
Thương Dực ở bên cạnh nhìn tên tiểu tử này, lại thấy cũng có người của Bắc Yến quốc đến tham dự. Xem ra tang lễ lần này cũng ít nhiều bị truyền ra ngoài.
Triệu Chính Dương nhìn tiểu tử kia khóc đến thương tâm, nhìn dáng vẻ hắn ra như vậy, Triệu Chính Dương cũng rất đau lòng. Mới vừa muốn bước đến an ủi vài câu, đôi mắt lóe lên, liền phát hiện hai cây phi tiêu trực diện nhắm thẳng Tiểu Tứ tử bắn tới.
"Cẩn thận."
Triệu Chính Dương tiến lên nắm phi tiêu, Thương Dực cũng sợ hãi đến nỗi chảy mồ hôi lạnh.
"Không sao chứ, Tiểu Tứ tử?" Triệu Chính Dương nhìn vẻ mặt Tiểu Tứ tử si ngốc thì lo lắng nói.
"Không, ta không có chuyện gì." Tiểu Tứ tử nhỏ giọng nói một câu.
"Ngày hôm nay khách khứa tụ tập ở đây rất đông, hãy dẫn hắn vào trong thôi, sai hộ vệ trông chừng hắn thật cẩn thận." Thương Dực nhìn thủ hạ mình nói.
Triệu Chính Dương nhìn phương hướng phi tiêu bắn tới thì khuôn mặt hắn bỗng trở nên đăm chiêu.
"Đa tạ!" Thương Dực vẫn thành thật nói.
"Không có chuyện gì, chính là hai tên thị vệ vừa nãy kia."
Triệu Chính Dương nói xong thì cũng phóng hai cây phi tiêu về phía hai người kia, bắp chân hai tên kia cũng bị dính phi tiêu, máu chảy ròng ròng.
Thương Dực giận dữ nhìn hai tên thị vệ, mà hai tên kia vừa nhìn thấy tình cảnh không ổn đã nghĩ muốn trốn. Thế nhưng bọn chúng cũng rất nhanh bị thị vệ phủ Bàng Quốc Công bắt lại.
Vừa lúc Bàng Lạc Tuyết trở lại nhìn thấy cảnh này thì đương nhiên nàng cũng gặp được Triệu Chính Dương. Dù nói thế nào, nàng và hắn vốn là tiểu phu thê vừa mới trải qua tân hôn nhưng lúc này nhìn hai người như đang cách nhau một ngọn núi lớn.
"Thương Dực, xảy ra chuyện gì?"
"Nhị tiểu thư, chuyện là có người muốn giết Tiểu Tứ tử nhưng may nhờ có Dự Vương gia nên Tiểu Tứ tử mới tránh được một kiếp."
"Ừm, ta biết rồi, chắc tiểu tử đang cảm thấy hoảng sợ lắm đây. Huynh đi xem hắn thế nào."
"Vâng."
Thương Dực liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết gật đầu một cái. Nói thật, vừa nãy lòng hắn cũng bị doạ sợ. Cũng may nhờ có Triệu Chính Dương cơ mưu túc trí lại hành động nhanh nhẹn, nếu không hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi. Nói cách khác, người bên Bắc Yến quốc đã biết được chuyện của Tiểu Tứ tử rồi.
"Bái kiến Vương gia."
Bàng Lạc Tuyết cũng chỉ thuận tiện mở miệng nói vậy thôi, sau đó cũng không nói lời nào.
"Vương Phi, nàng đã bỏ đi nhiều ngày rồi, hôm nay cũng là thời điểm nên trở về rồi."
Triệu Chính Dương biết, đối với người nữ nhân Bàng Lạc Tuyết này, hắn chỉ có thể dùng phương thức ngọt ngào khuyên Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,bảo, còn ngoài ra cũng không còn cách nào khác. Từ trong xương cốt, nàng vốn quật cường, nên nếu hắn cường bạo nàng thì cũng chỉ vô dụng.
"Tâu Vương gia, Vương Phủ vốn không phải nơi ta muốn ở. Bên cạnh đó, các ngươi lại thuộc hoàng gia, mà cả đời ta hận nhất chính là hoàng gia. Nếu Vương gia đến phúng viếng, vậy thì nếu xong rồi thì mời đi, còn không Vương gia cứ trở về đi. Vương gia rảnh rỗi có thể viết phong hưu thư cho ta, nếu Vương gia cảm thấy không tiện, ta cũng sẽ tự mình viết."
"Bàng Lạc Tuyết, ta sẽ không viết hưu thư." Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết chau mày.
"Vậy thì ta sẽ chờ Vương gia viết hưu thư cho ta." Bàng Lạc Tuyết nói xong rồi bước đi cũng không quay đầu lại.
Triệu Chính Dương nhìn bóng dáng yêu kiều thoáng qua của Bàng Lạc Tuyết, chính mình không hiểu đã làm sai chuyện gì. Trong lòng có cảm giác từng trận đau đớn bao phủ lấy thân thể mình.
Bàng Lạc Tuyết ôm trong lòng những nỗi buồn phiền trở lại Lạc Tuyết các của mình.
"Tiểu thư, người không sao chứ?" Liên Diệp cùng Liên Ngẫu hỏi.
"Không có chuyện gì, các ngươi đi tới phía trước chờ ta."
"Tỷ chắc hẳn cũng rất đau lòng đi."
Bàng Lạc Tuyết cũng nhẹ nhàng vuốt ngực mình.
"Thế nhưng dù yêu hay không yêu thì hai chúng ta đã không thể ở bên nhau được nữa. còn đối với Hoàng hậu nương nương, dù cho ta không cần tính mạng của ngươi nhưng ngươi cũng đừng hòng ta giúp ngươi lần nào nữa cả. Còn tên cẩu Hoàng đế kia, ta nhất định khiến ngươi không được chết tử tế."
Trong đôi mắt Bàng Lạc Tuyết bỗng phiếm hồng, nước mắt theo hai bên chực trào tuôn ra.
Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Tuyết trở lại, vốn tưởng rằng chắc nàng cũng không có chuyện gì nhưng thật lạ là Bàng Lạc Tuyết cứ ở bên trong phòng, một hồi lâu mới bước ra. Nàng nhìn Bàng Lạc Băng ôn nhu nói: "Hôm nay ta đúng là không gặp Tấn vương gia cùng Tam phu nhân."
Bàng Lạc Băng lúng túng, mấy ngày nay nàng đều hoàn toàn tách biệt với thế gian, cũng không liên hệ gì với Tấn vương. Nương nàng rất yêu Bàng Quốc Công, đáng lẽ ra ngày hôm nay phải có mặt ở đây mới đúng.
"Tiểu thư, nghe nói Tấn vương bị giam ở trong phủ, bệ hạ tự mình đưa ra ý chỉ." Liên Diệp nói.
"Cái gì?" Bàng Lạc Băng nhìn Liên Diệp hỏi.
"Tam tiểu thư, nghe nói Vương gia bị bệ hạ nhốt vào trong phủ. Nếu không có ý chỉ của hoàng đế thì Vương gia không được đi ra ngoài." Liên Diệp nhỏ giọng nói.
"Chuyện khi nào?"
Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Nhị tỷ tỷ, ngày mai ta nghĩ sẽ trở về Tấn vương phủ trước. Ta thực sự không yên lòng."
"Ừm, vậy đi đi."
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu, che giấu tâm tình trong đôi mắt mình.
Hết chương 344.