Khi Tấn vương bị bắt đi thì tam di nương vẫn còn run cầm cập ngồi trên mặt đất.
"Vương Phi, không hay rồi, Vương gia bị bắt đi rồi."
Tiểu Ngọc nghe ngóng được tình hình thì cũng mau chóng chạy tới tìm Bàng Lạc Băng.
Bàng Lạc Băng đang ngồi trên giường cũng tỏ vẻ không hài lòng nên cau mày nói: "Lớn tiếng cái gì? Còn ra thể thống gì nữa. Nói mau, Vương gia làm sao? Ngài bị ai bắt đi?"
Tiểu Ngọc rụt rè, chỉ nhìn chằm chắm vào tam tiểu thư lòng dạ ác độc này mà không dám nói một lời.
"Nói mau!"
"Vâng, thưa Vương Phi, nghe nói là Vương gia bị Đức công công – thân tín bên cạnh hoàng thượng bắt đi."
Bàng Lạc Băng cau mày: "Mau gọi quản gia đến đây, nhanh lên một chút!"
Thời điểm quản gia thở hổn hển chạy tới thì cũng vừa lúc Bàng Lạc Băng đã sớm chỉnh trang xong y phục. Nàng nhìn khuôn mặt quản gia u sầu như miếng thịt nằm trên thớt thì khóe mắt nhếch lên, hơi co giật.
Quản gia không dám giấu diếm, cũng vội vàng đem chuyện đã xảy ra nói với Bàng Lạc Băng.
Bàng Lạc Băng phất tay một cái, lần này nương thực sự đã hại chết vương gia rồi. Đáng lý ra nàng không nên để nương chạy lung tung.
Thời điểm Bàng Lạc Băng trở lại chỗ ở của Tam phu nhân thì cũng là lúc Tam phu nhân đang ở trong sân, hàm răng vẫn run rẩy lạnh băng đánh vào nhau, tay cầm một chén trà.
"Nương sao vậy?" Bàng Lạc Băng bước tới nói.
Tam di nương ngẩng đầu nhìn nữ nhi mình, nước mắt trực trào rơi xuống: "Nữ nhi, nữ nhi, có người chết, có người chết, thật là khủng khiếp. Khắp nơi trong phòng đều là máu, máu tràn cả ra đất……A…." Tam di nương ôm đầu nói.
Bàng Lạc Băng không hài lòng khi thấy biểu hiện của di nương như vậy. Đối với vương gia, những thứ này đều là
die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. việc nhỏ, thậm chí trên khắp vũ trụ này còn có một tộc người chuyên ăn thịt người nữa cơ mà.
Sắc mặt Tam phu nhân cũng không được tốt, cũng không chịu trở về phòng. Vì thế Bàng Lạc Băng chỉ đành sai người quét tước ở bên ngoài thôi.
"Thưa Vương Phi, vậy phải làm sao bây giờ? Vương gia đã bị bắt đi rồi."
"Chuyện này nhất định không phải Vương gia làm, ngươi đi với ta đến Bàng Quốc công phủ. Ta sẽ đi cầu khẩn nhị tỷ tỷ xem sao."
"Tuân lệnh Vương phi."
Bàng Lạc Băng một đường ngồi trên xe ngựa, nếu không xảy ra tình huống đặc biệt như thế này, nàng cũng không muốn trở về.
"Vương Phi giá lâm." Tiểu Ngọc đưa tay vịn chân Bàng Lạc Băng để đỡ nàng xuống ngựa.
"Khụ khụ, hãy vào trong bẩm báo rằng trắc phi Tấn vương đến bái kiến." Tiểu Ngọc nói.
Quản gia phủ Bàng Quốc Công lạnh lùng liếc mắt nhìn, người này một khi đã thành phượng hoàng thì bỗng cao ngạo khác thường, không còn xem ai ra gì nữa.
"Nô tỳ bái kiến tam tiểu thư!" Tử Tước nói.
"To gan! Hãy gọi ta là trắc phi Tấn vương." Ngón tay nhỏ nhắn thon gọn của Bàng Lạc Băng đang giơ lên hạ xuống trông thật kiểu cách.
Tử Tước nhìn Bàng Lạc Băng toàn thân y phục màu đỏ thì nói: "Nhị tiểu thư đã có dặn rồi, nếu là tam tiểu thư thì cứ mời tam tiểu thư trở về đi."
Bàng Lạc Băng cũng không ngờ lại có sự việc này xảy ra nên khóe miệng giật giật. Nhưng vì Vương gia nên nàng nhịn, thật sự nàng chẳng muốn trở về nơi này một chút nào cả.
"Nhị tỷ tỷ đâu?" Giọng điệu Bàng Lạc Băng tuy bình thản nhưng nghe ra có chút kiêu ngạo.
"Nhị tiểu thư và đại công tử đang ở linh đường."
"Ừm, dẫn ta tới đó, ta tìm nhị tỷ tỷ có việc."
Trong linh đường điện, Bàng Lạc Tuyết đang quỳ trên một chiếc bồ đoàn diện(*) tụng kinh cầu phúc.
(*) là một dụng cụ để toạ thiền, thường được dồn bằng bông gòn và bọc bằng một lớp vải xanh dương đậm. Toạ bồ đoàn có hình vuông, với kích thước mà một người ngồi thiền trong tư thế vừa đủ ngồi và để hai đùi gối lên.
"Nhị tiểu thư, tam tiểu thư đến rồi!"
Bàng Lạc Tuyết mở mắt ra: "Ồ? Nàng ta đã trở về sao."
"Nhị tỷ tỷ!" Bàng Lạc Băng thay đổi thái độ cứng rắn ban đầu, làm ra bộ dáng nũng nịu trước mặt Bàng Lạc Tuyết nói.
"Trở về rồi sao?" Khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết cũng không có vẻ gì vui vẻ
"Vâng, Băng Nhi đã trở về."
Bàng Lạc Băng cũng không thể đoán biết được suy nghĩ trong lòng Bàng Lạc Tuyết nên nàng cũng không dám nói lời nào.
"Khó có lúc Băng Nhi có thể về được.” Bàng Lạc Tuyết dừng một lúc lại lên tiếng: "Băng Nhi cũng thật hiếu tâm, lại đây bái kiến linh cữu của phụ thân và tổ mẫu đi thôi."
Bàng Lạc Băng nhìn Tử Tước lấy bồ đoàn để trước mặt mình.
Nàng quỳ gối trên bồ đoàn không nói câu nào, cầm kinh thư yên lặng đọc.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn, lại nhắm mắt đọc theo.
Mà lúc này bên trong hoàng cung, Tấn vương quỳ trên mặt đất, hoàng đế nghe Đức công công bẩm báo, ánh mắt sắc bén nhìn Tấn vương. Tâm tư nhi tử này thực sự độc ác, không chỉ giết Vương công công còn chuẩn bị mặt nạ da người, giữ nhi tử như vậy bên cạnh cũng có nghĩa không biết lúc nào hắn sẽ lấy mạng mình đây.
"Phụ hoàng, nhi thần oan uổng." Tấn vương ủy khuất nói.
"Oan uổng? Đây chính là cái ngươi gọi là oan uổng, ngươi thật đúng là nhi tử tốt của trẫm, xem ra trẫm đúng là coi thường ngươi." Hoàng đế cười lạnh nói.
Tấn vương quỳ gối bên chân hoàng đế nói: "Nhi thần cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết một Vương công công khoẻ mạnh như thế lại vì sao mà chết."
Hoàng đế nhìn Tấn vương nói: "Hôm qua Vương công công xuất cung đến truyền thánh chỉ, trở về lại chết. Tấn vương, ngươi thấy sao?"
Tấn vương chớp mắt một cái nói: "Khẳng định là người kia lòng mang bất mãn, mới ra tay giết Vương công công."
Tấn vương cố nắm lấy tất cả cơ hội có thể khiến hắn thoát tội.
Đức công công quay về nói nhỏ bên tai hoàng đế: "Hoàng thượng, vừa nãy có người đến báo, nói là đêm qua Vương công công trở về đi hướng phủ Tấn vương, cũng không có hồi cung."
Hoàng đế mạnh mẽ vỗ mạnh lên bàn, Tấn vương sợ hết hồn, chỉ có cảm giác cổ mình lạnh buốt.