Edit: Sóc Là Ta -
Bạch Chỉ biểu lộ tình cảm đơn phương trong lòng mình khiến Triệu Chính Dương khiếp sợ. Thế nhưng một giây sau hắn liền bình tĩnh lại, suy nghĩ sở dĩ Chu ma ma thị uy với Bàng Lạc Tuyết chính là vì nha đầu này.
"Được rồi!" Triệu Chính Dương nhìn Chu ma ma với ánh mắt ghét bỏ.
"Vương gia, ngài là Vương gia, lẽ nào ngài không cảm thấy tính khí của Vương Phi quá mức bướng bỉnh. Vương gia, tương lai ngài phải lập trắc phi, mà nha đầu Bạch Chỉ này lại luôn trung thành tuyệt đối với Vương gia thì tại sao Vương gia không chấp nhận nàng?"
Nhược Phương cô cô cười cợt: "Chu ma ma, ta thấy ngươi thực sự là một lão hồ đồ rồi. Vương Phi chính là dưỡng nhi của Hoàng hậu nương nương. Ngươi làm như thế, không sợ chọc giận Hoàng hậu nương nương sao?"
"Cô cô, lão nô chỉ là muốn giáo dục Vương Phi hiểu quy củ trong phủ thôi." Chu ma ma cúi đầu nói.
"Ha ha, ngươi là gì mà dám chỉ thị cho chủ nhân mình. Hiện tại Vương Phi cũng không muốn trở về Vương phủ rồi, lần này ngươi hài lòng chưa?"
Chu ma ma cúi đầu, trong lòng không cam nói: "Vương Phi không muốn trở về là bởi vì Vương Phi không hiểu chuyện. Một phi tử như vậy mà Vương gia lại vẫn muốn nhường nhịn thì sau này mọi người cũng sẽ đồn thổi rằng Vương phi kiêu căng."
Giờ phút này Triệu Chính Dương bỗng thức tỉnh.
"Tất cả đừng nói gì nữa, lập tức đuổi Bạch Chỉ ra khỏi phủ, đời này cũng không cho trở về. Còn Chu ma ma, lần sau nếu ngươi dám bất kính đối với vương phi, bản vương cũng sẽ không bảo vệ được ngươi."
"Quên đi, Vương gia, ý của hoàng hậu nương nương là hãy đem Bạch Chỉ và Chu ma ma tiến cung. Bên cạnh hoàng hậu cũng vừa thiếu một nha đầu biết võ công, còn có Chu ma ma đã lớn tuổi, ở lại phủ này cũng không thể giúp được gì nên hoàng hậu nương nương muốn cho Chu ma ma tiến cung để hưởng cuộc sống thanh nhàn." Nhược Phương mới quay về phía hạ nhân.
Thế nhưng, Triệu Chính Dương nói: "Chu ma ma có thể đi nhưng Bạch Chỉ phải bị đuổi ra ngoài."
"Tại sao, Vương gia, van cầu ngài đừng đuổi nô tỳ đi. Đừng mà." Bạch Chỉ quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy ròng.
"Vương gia, đây đều là chủ ý của ta, không liên quan đến Bạch Chỉ. Vương gia đừng đuổi nàng đi."
"Tâm ý ta đã quyết. Bơi, ngươi xem đó mà làm thôi." Nói xong, Triệu Chính Dương xoay người rời đi.
"Vương gia." Bạch Chỉ thê thảm hét lớn.
"Bây giờ người có thể giúp đỡ các ngươi,đã đi rồi, các ngươi còn có lời gì muốn nói?" Nhược Phương cô cô nói với người phía sau.
Trên khuôn mặt Chu ma ma bắt đầu lộ ra tia sợ hãi, lão rất rõ thủ đoạn tàn độc của người hoàng hậu nương nương này.
"Cô cô, cô cô, đều là do lão nô sai, đều là lão nô sai. Nếu không vì lão nô thì vương Phi cũng sẽ không tức giận, ngàn sai vạn sai đều là ta, cô cô đừng trừng phạt Bạch Chỉ."
Chu ma ma nhìn Nhược Phương nhưng Nhược Phương đã nhận mệnh lệnh của hoàng hậu nương nương từ sớm. Cũng vì Bàng Lạc Tuyết đã đóng vai trò quá quan trọng trong lòng đối với nhi tử nàng nên lần này bất luận thế nào nàng nhất quyết không để bọn nô tỳ hạ đẳng làm ảnh hưởng đến hôn sự của nó.
"Dẫn người đi."
"Tuân lệnh cô cô."
Bơi cau mày nhìn Chu ma ma: "Cô cô, dù gì Chu ma ma cũng chính là nhũ mẫu của Vương gia."
"Bơi, trách nhiệm của ngươi chính là chăm sóc tốt Vương gia, giữ lại nha đầu này cũng sẽ chỉ gây họa, chi bằng…."
"Cô cô, đừng."
Chu ma ma nhìn ánh mắt của Nhược Phương cô cô liền biết nàng sẽ không buông tha Bạch Chỉ. Lão nhìn Bơi nói: "Bơi, Bạch Chỉ và ngươi cùng nhau lớn lên. Nàng không có làm chuyện bậy, đều là lão nô sai, lão nô tình nguyện lấy cái chết để tạ tội."
Nói xong Chu ma ma không để ý người khác mà mạnh mẽ lao vào Trụ Tử (cây cột) đi đời nhà ma.
"Lão nương" Bạch Chỉ như phát điên cứ lao về phía Chu ma ma.
Nhược Phương cô cô cũng kinh ngạc nhìn nàng một cái, bên trong đôi mắt hoàn toàn là sự ngạc nhiên.
"Ngươi cũng nên biết mình phải trả giá thế nào cho hành động của mình. Vương gia cứu ngươi không phải muốn ngươi gây phiền phức cho hắn." Nhược Phương cũng mặc kệ Bạch Chỉ khóc nức nở nói.
"Người đâu, kéo thi thể xuống."
"Không, không được kéo, không được kéo. Cô cô van cầu ngươi, van cầu ngươi."
"Ai, nha đầu này, tình cảm có thể mang cho ngươi cái gì, lần này ngươi còn chưa nhìn rõ sao?" Nhược Phương nói.
"Ta yêu mến Vương gia lẽ nào là sai lầm rồi sao? Ta không cầu danh phận, chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh Vương gia mà thôi, chỉ thế mà thôi."
Nhược Phương nhếch khóe miệng "Vậy ngươi xem rốt cuộc tình cảm của ngươi mang đến cái gì? Vương gia có quan tâm đến ngươi dù chỉ một chút hay không? Nếu như hắn không muốn ngươi ở bên cạnh hắn thì ngươi làm sao? Vương gia yêu mến Vương Phi, hai người thiên tân vạn khổ mới đi tới ngày đó, ngươi cho rằng người như ngươi có được không? Vương gia sẽ muốn sủng ái ngươi sao? Ngươi yêu hắn cũng chính là hại hắn đấy."
"Cô cô, ta phải làm như thế nào?"
Hiện tại Bạch Chỉ chỉ cảm thấy bối rối, thầm nghĩ mình làm tất cả những thứ này đều là sai, Vương gia căn bản không thích nàng, sự tồn tại của nàng đều chỉ liên lụy Vương gia, liên lụy lão nương. Tỷ tỷ nói đúng, nàng mới là kẻ cầm đầu.
"A!" Bạch Chỉ ngước mặt lên trời đột nhiên kêu to, sau đó đột nhiên té xỉu xuống đất.
"Cô cô, ngươi làm như vậy cũng quá tàn nhẫn." Bơi nói.
"Tàn nhẫn sao? Chuyện bọn họ làm là chuyện tốt đẹp sao?"
"Vậy làm gì với Bạch Chỉ đây?" Bơi hỏi.
"Còn cần ta dạy ngươi sao? Đưa nàng đến nông trường tự sinh tự diệt, thuận tiện đem Chu ma ma chôn cất. Chuyện ngày hôm nay ai cũng không cho phép nói ra, bằng không, Hoàng hậu nương, nương đều sẽ không bỏ qua." Nhược Phương cô cô uy hiếp nói.
"Cô cô yên tâm."
Phủ Bàng Quốc Công
Bàng Lạc Tuyết cầm ngân châm trong tay, cả người đờ ra. Nàng đã sai người cẩn thận tìm cánh tay của Bàng Quốc Công, trên cánh tay lúc ẩn lúc hiện một điểm màu đen. Bàng Lạc Tuyết nhìn một chút, cảm thấy nơi này đặc biệt lạ lùng.
"Tuyết Nhi, lão phu nhân không xong rồi, ngươi mau đi xem một chút đi."
Bàng Lạc Tuyết thả ngân châm xuống, nhìn người đến báo tin là công chúa Trường Nhạc. Mấy ngày nay không gặp, công chúa Trường Nhạc gầy đi trông thấy, nhìn thật tiều tụy, xem ra cũng mấy đêm rồi không ngủ.
"Sao vậy trưởng tức, sao vậy? Sắc mặt thật không tốt."
Trường Nhạc lắc đầu một cái, kéo tay Bàng Lạc Tuyết đi: "Mau đi, lão phu nhân đột nhiên không khoẻ, thái y cũng lắc đầu rồi."
Bàng Lạc Tuyết sợ hết hồn, bỏ ngân châm hạ xuống bên cạnh cánh tay Bàng Quốc Công. Còn Trường Nhạc nhìn trên bàn, chỉ cau mày nhìn, trông vật này thật quen thuộc.
Hà Hương viên
Từ rất xa cũng nghe được tiếng khóc lóc thảm thiết của nha hoàn truyền tới.
"Tuyết Nhi, sao trong lòng ta có dự cảm xấu?" Trường Nhạc lạnh giọng nói.
"Đi thôi!" Bàng Lạc Tuyết nói.
Quả nhiên mới vừa bước vào thì liền thấy thái y thu dọn đồ đạc, còn Bàng Sách đang ngồi than thở.
"Sao rồi?" Trường Nhạc hỏi.
Bàng Sách đỏ mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, giọng trầm hẳn xuống: “Tuyết Nhi, tổ mẫu đi rồi."
Bàng Lạc Tuyết đỏ mắt lên gật đầu, vốn là lão phu nhân phải sống đến đại thọ tám mươi tuổi mới đi. Mà hiện tại mình mới vừa gả ra không bao lâu, Bàng Quốc Công và lão phu nhân đều đi rồi. Bàng Lạc Tuyết cúi đầu nhìn xuống tay mình, dường như trên bàn tay dính đầy máu tươi.
Nàng sống lại vốn là sai quy luật tự nhiên cho nên mới có nhiều chuyện như vậy xảy ra. Hiện tại báo ứng xuất hiện trên thân nhân của mình. Tất cả đều là lỗi của nàng.