Bên trong tân phòng, hai người cởi từng món xiêm y ra, vứt trên mặt đất, xuân sắc kiều diễm, Tấn vương say rượu nên không hề biết rằng nữ nhân mình đang ôm không phải là nữ nhân trong tưởng tượng của hắn...
Bên ngoài phòng, tân khách vẫn uống rượu như trước, tới đêm, khi tân khách còn chưa rời đi, bỗng nhiên, một tiếng gầm vang lên từ trong viện, tất cả mọi người đều cả kinh, trong lòng âm thầm suy đoán, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, gia đinh của vương phủ lập tức chạy theo hướng âm thanh truyền tới, xác định được thanh âm kia phát ra từ tân phòng.
Tân khách trong đại sảnh cũng đều đi theo, Bàng Lạc Tuyết cũng tới xem kịch vui, nàng đang chờ chuyện này xảy ra! Triệu Chính Dương nhìn thoáng qua nàng, ánh mắt hai người giao nhau, cùng với tân khách cùng tới phòng tân hôn.
Bên trong tân phòng, Tấn vương đã tỉnh rượu, đứng ở trước cửa sổ, lúng túng mặc xiêm y vào, khó tin nhìn nữ nhân trần truồng đang nằm trên giường, hắn đã tỉnh rượu được phân nửa, tức giận quát lên: "Ngươi là ai?"
Bàng Lạc Băng che thân thể trần truồng của chính mình lại, gương mặt ủy ủy khuất khuất nói: "Vương gia, thiếp là Băng nhi."
Bàng Lạc Băng điềm đạm đáng yêu đáp, đầu vai trần truồng lộ ra bên ngoài chăn, gương mặt ửng hồng như vừa hoan ái.
Băng nhi? Bàng Lạc Băng? Đương nhiên Tấn vương biết nàng là Bàng Lạc Băng, nhưng mấu chốt là...
"Vì sao ngươi lại ở đây?" Tấn vương nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến nữ nhân mình vừa ôm là Bàng Lạc Băng, hắn lại có cảm giác bực bội như vừa đạp phải phân chó: "Nói, tại sao ngươi lại ở đây?"
Bàng Lạc Băng thấy hắn gầm lên giận dữ lại càng hoảng sợ, sự ghét bỏ trên mặt Tấn vương giống như là một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trái tim của nàng, nàng cắn môi, Bàng Lạc Băng tìm cách giải thích, trầm giọng cất lời: "Vương gia, vừa rồi Băng nhi thấy người uống say, nên đã mang cho người chén trà giải rượu, không ngờ Vương gia lại ôm lấy ta đưa tới nơi này, hiện tại Băng nhi, Băng nhi đã là người của người rồi..."
Hôm nay Bàng Lạc Băng cũng mặc một bộ y phục đỏ thẫm, mặt trên thêu phượng hoàng, nhìn qua rất giống trang phục tân nương của Bàng Lạc Vũ, thế nhưng nhìn kỹ thì cũng không phải, hơn nữa vừa rồi quản gia đã xử lý xong y phục của nàng, thay bằng một bộ y phục màu sắc bình thường. Như vậy chính là do Tấn vương hồ đồ.
"Câm miệng!" Sự tức giận của Tấn vương càng tăng lên: "Rõ ràng vương phi của bổn vương không phải là ngươi!"
Không phải hắn muốn kết hôn với Bàng Lạc Vũ sao? Bàng Lạc Vũ đâu? Vì sao Bàng Lạc Băng lại ở chỗ này? Chết tiệt, tuy nữ nhân hắn muốn nhất là Bàng Lạc Tuyết, thế nhưng nghĩ đến lão phu nhân, hắn đành nhẫn nhịn.
"Vương gia, Vương gia." Bàng Lạc Băng thận trọng kêu lên: "Nếu như vương gia cảm thấy khó xử, ta sẽ rời đi ngay."
Nước mắt Bàng Lạc Băng lăn dài trên mặt, thế nhưng nàng biết, sắp tới còn có một vở kịch hay đang chờ.
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Băng, lại nhìn vệt máu trên chăn, nhíu mày, không thể để cho người khác biết chuyện này được, lúc này việc duy nhất có thể làm chính là khiến Bàng Lạc Băng câm miệng. Đợi đến khi hắn trở thành Hoàng Đế, hắn tùy tiện cho nàng một vị trí là được.
"Nói, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Tấn vương tiến lên, kéo một cánh tay của Bàng Lạc Băng, kéo nàng xuống giường, cả người Bàng Lạc Băng vô lực, vì động tác thô bạo của hắn mà nặng nề ngã từ trên giường xuống đất.
Bả vai trần truồng, trên người chỉ còn lại cái yếm và tiết khố, trên da thịt vẫn còn những dấu vết Tấn vương vừa lưu lại, khăn lụa trắng trên giường còn in vệt máu của Bàng Lạc Băng. Tất cả đối với Bàng Lạc Băng mà nói, đều chói mắt như vậy.
"A..." Bàng Lạc Băng bị đau, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, tay của hắn đã hung hăng nắm lấy cằm của nàng. Khuôn mặt bị bóp chặt, Bàng Lạc Băng giương mắt chống lại ánh mắt bén nhọn của Tấn vương, đúng là cực kỳ đáng sợ, giống như muốn ăn thịt nàng vậy.
"Tam tiểu thư, vừa rồi là do bản vương uống nhiều nên nhầm ngươi với đại tỷ của ngươi. Ngươi nên biết rằng hôm nay là ngày đại hôn của ta và đại tỷ tỷ của ngươi, tốt nhất là ngươi không nên để cho người khác biết, bằng không..."
"Bằng không sẽ như thế nào?"
"Ha! Tam tiểu thư còn chưa cập kê đã lên giường cùng nam nhân, như vậy là tốt sao, nếu việc này truyền đi sẽ làm hỏng thanh danh của ngươi."
Tấn vương uy hiếp nói.
Bàng Lạc Băng nhặt y phục dưới đất lên, từ từ mặc vào, lúc nàng đang cài nút áo lại, trong sân đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Bàng Lạc Băng nhếch miệng, việc nên tới thì vẫn phải tới.
"Vương gia, có chuyện gì xảy ra sao?" quản gia ở bên ngoài hỏi.
"Cút! Bản vương không gọi ngươi, không được vào!"
Tấn vương hét to.
"Tam tiểu thư, ngươi nhanh lên một chút, mặc y phục tử tế rồi đi ra ngoài đi, sau này bản vương sẽ cưới ngươi làm thiếp, hiện tại vương phi của ta chỉ có thể là Bàng Lạc Vũ."
Tấn vương lạnh lùng nói.
"Vâng, Băng nhi hiểu, Vương gia, ta nguyện ý chờ."
Bàng Lạc Băng không phải là kẻ ngốc, nàng cũng biết lấy lui làm tiến.
"Ngươi yên tâm, có thời gian ta sẽ đi thăm ngươi, nhưng nhất định không thể để cho người khác biết chuyện này, ngươi thông minh hơn tỷ tỷ ngươi, chỉ là hiện tại nữ nhân bản vương cần chính là người có thể giúp ta, hiểu không?"
"Vâng, Băng nhi có thể hỏi Vương gia một chuyện không?"
Bàng Lạc Băng ngẩng đầu, tóc tai rối bời.
"Ngươi muốn hỏi gì?"
Tấn vương quay đầu.
"Vương gia có yêu Băng nhi không?"
Tấn vương nhíu mày, yêu? Việc này hắn chưa từng nghĩ tới, chẳng qua việc này đã mang đến cho hắn quá nhiều chuyện rồi.
"Đương nhiên là yêu." Tấn vương thâm tình, chân thành nói.
Bàng Lạc Băng cười cười: "Băng nhi cũng yêu Vương gia."
Bàng Lạc Băng thận trọng đứng lên, thế nhưng giữa hai chân đau nhức, khiến nàng va vào cạnh bàn, đau kêu thành tiếng.
Đúng lúc này cửa mở.
Bàng Lạc Tuyết vừa thay trang phục nữ tử, nhìn người trong phòng, kinh ngạc kêu lên: "Băng nhi."
Bàng Lạc Băng vừa nói xong, nhào vào lòng Tấn vương, ôm thật chặt.
Lúc này tân khách phía ngoài đã vây kín gian phòng.
"Không phải Tấn vương cưới Đại tiểu thư sao? Tại sao Tam tiểu thư lại ở đây? Tấn vương thật tham lam. Đây chính là tội khi quân đó!"
"Đúng vậy, đúng vậy, Tam tiểu thư còn nhỏ như vậy, thì ra Vương gia tốt là như thế này sao?"
"Nam nhân mà, ngươi còn không hiểu sao?"
Bên ngoài, tân khách trò chuyện khí thế ngất trời.
Bàng Lạc Băng ôm chặt thân thể Tấn vương, Tấn vương giật mình: "Cút ra ngoài, đều cút ra ngoài cho bản vương, cút ra ngoài."
Tấn vương hét to hơn.
Thế nhưng không ai nguyện ý đi ra ngoài.
Vẻ mặt Bàng Quốc Công âm trầm nhìn tam nữ nhi của mình trong ngực Tấn vương, lạnh lùng nói: "Tấn vương, người nên cho ta một lời công đạo, đúng chứ?"
Ai ngờ Bàng Quốc Công vừa mới dứt lời, Bàng Lạc Băng liền quỳ xuống khóc thút thít nói: "Phụ thân, Vương gia không cố ý, là nữ nhi yêu Vương gia thật lòng."
Bàng Lạc Băng không ngốc như vậy, làm thiếp sao? Hắn nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy sao, Vương phi của hắn chỉ có thể là nàng, để xem lần này Bàng Lạc Vũ sẽ chết như thế nào. Tuy rằng nàng cũng không muốn, nhưng nàng vẫn sai Tiểu Ngọc cho những nam nhân kia uống rất nhiều xuân dược. Tốt nhất là để Bàng Lạc Vũ chết ở trên giường, nàng muốn Bàng Lạc Vũ chết cũng không yên, để Bàng Lạc Vũ không thể đoạt vị trí này của nàng nữa.
Mặc dù Bàng Lạc Băng đang cầu xin, thế nhưng trong mắt nàng không có một chút xấu hổ nào, trong mắt nàng chỉ có sự ngoan độc, lạnh lùng.