Bàng Quốc Công nhìn Dương thị.
Lúc này Dương thị vỗ tay thì ngay lập tức Tử Tước bước lên phía trước nói: "Người đâu, cho mời di nương Thu Nguyệt."
"Phu nhân, đây là..." Bàng Quốc Công không rõ hỏi.
"Lão gia bình tĩnh đừng nóng, sau đó lão gia sẽ hiểu rõ ràng là vì sao muội lại làm vậy. Các muội muội cũng ngồi xuống đi, chúng ta vừa ăn vừa chờ, còn đại tiểu thư và nhị phu nhân vẫn quỳ ở đó đi."
Dương thị nói xong thì đỡ Bàng Quốc Công ngồi cùng mình trên bàn cơm. Bàng Lạc Tuyết và Bàng Lạc Băng liếc mắt nhìn nhau, mỗi người gắp từng món ăn vào chén cho Đại phu nhân.
"Các con ăn đi, nữ nhi ngoan." Đại phu nhân hiền lành nói.
Đại phu nhân cũng tự mình múc một chén canh, đứng lên nói: "Lão gia, đây là canh ngân hạnh(*), mời lão gia nếm thử."
(*) Ngân hạnh có thân cao to, cây đơn tính, lá hình quạt, hạt hình bầu dục. Nhân quả ăn được, có thể làm vị thuốc thường rất tốt đối với thân thể.
Bàng Quốc Công nhận lấy chén canh và nếm thử một miếng, nói: "Phu nhân thật có lòng."
Dương thị mỉm cười ôn nhã.
Bàng Lạc Vũ nhìn chung quanh thấy mọi người đều ăn uống, còn mình và mẫu thân phải quỳ bên cạnh. Nàng cắn môi, lại nhìn mọi người trong phòng, cảm thấy toàn là những người độc ác. Nàng thề sẽ luôn nhớ tới ngày hôm nay, hôm nay bị những người này khuất nhục thì, sớm muộn nàng đều sẽ trả cho họ từng chút từng chút một.
Chờ đến lúc mọi người ăn gần xong thì Tử Tước đứng bên cạnh nói: " Thưa lão gia, thưa phu nhân, đã mang di nương Thu Nguyệt đến."
Quả nhiên phía sau Tử Tước là mấy người thị vệ đang khiêng di nương Thu Nguyệt vào, mơ hồ có thể nghe thấy một mùi mục nát và thối rữa hôi hám.
"Thu Nguyệt, nàng sao vậy?" Bàng Quốc Công đẩy Dương thị ra bước đến nắm tay Thu Nguyệt hỏi.
Lúc này miệng Thu Nguyệt không thể nói gì, hai mắt kinh sợ đến nỗi chỉ còn thấy trước mắt chỉ là khoảng trống vô định, con ngươi đen sì như lỗ thủng khiến người khác nhìn thấy cũng cảm thấy khiếp sợ. Khuôn mặt vốn kiều mị mà giờ phút này bị lấp đầy bởi những vết thương nhìn thật thương tâm. Y phục bằng gấm phía dưới tuy là quần áo mới, trang điểm cùng son phấn nhưng thực chất mùi thịt thối bốc lên lan tỏa khắp phòng khiến người khác ngửi thấy mà ghê rợn.
"Lão gia, ngài xem, muội đã nói rốt cuộc những hạ nhân kia đâu có chăm sóc tốt cho Thu Nguyệt. Lão gia nhìn xem, vết thương của muội muội đều chuyển biến rất xấu. Đừng nói là trên người mà sợ rằng…." Dương thị bước lên nói.
Bàng Quốc Công gật gù, phẫn nộ nói: "Các ngươi chăm sóc di nương Thu Nguyệt thế nào mà khiến nàng trở thành như thế này đây?"
Đại phu nhân phất tay một cái, ý bảo để thị vệ lui xuống. Sau đó, nàng quay sang Bàng Sách nói: "Sách nhi, con cũng đi ra ngoài đi."
Bàng Sách nhìn một vòng, đều không thấy ai có phản ứng gì nên hắn sờ sờ mũi mình. Chuyện của nữ nhân, hắn vẫn không nên tham dự thì hơn.
"Vậy nhi tử cáo lui.” Bàng Sách nói.
Hiện tại trong phòng chỉ còn lại nữ nhân. Dương thị bước lên nói: "Lão gia, đã nhiều năm như vậy, thiếp thân cũng muốn ngoài ấm trong êm nên định cho Thu Nguyệt muội muội một danh phận." Dương thị bi thương nói.
Tròng mắt Bàng Quốc Công có chút ướt át, nói: "Phu nhân, nàng thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Ừm." Đại phu nhân gật gù."Đã nhiều năm như vậy, muội cũng nghĩ lão gia cũng có điểm khúc mắc này trong lòng."
"Được rồi, vậy hãy cho Thu Nguyệt một danh phận di nương trong phủ này đi. Vấn đề còn lại là tìm một ngày tốt để cử hành nghi lễ nạp thiếp." Bàng Quốc Công mới vừa nói xong thì bỗng...
"Phụt!" Thu Nguyệt đang nằm đó đột nhiên phun một ngụm máu đen ra đầy mặt đất..
"Thu Nguyệt!" Bàng Quốc Công hô to.
"Rốt cuộc nàng ấy bị làm sao vậy?" Tứ phu nhân đứng lên, bước tới nhưng vừa ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc từ người Thu Nguyệt bốc lên thì không nhịn được muốn buồn nôn.
Dương thị nhìn dòng máu đen từ miệng Thu Nguyệt chảy ra, khóe miệng mỉm cười. Hừ, cứ cho là ngươi có thể có được danh phận thiếp thân trong phủ này đi, nhưng ngươi cũng không có cách nào chấp hành lễ nạp thiếp được. Một thứ thiếp thân không ra ngô ra khoai, danh không chính thân không thuận, để ta xem ngươi làm sao nhận được cái danh vị này đây?
"Lão gia, thiếp biết xảy ra chuyện gì rồi." Đại phu nhân nói.
Bàng Quốc Công ngẩng đầu lên nhìn Dương Thị với vẻ mặt phẫn nộ nói: "Nói đi, là ai?"
Dương thị lo lắng nói: "Lão gia, ngày hôm nay ta trừng phạt Nhị muội muội cũng chính là vì chuyện này. Nếu không phải vì còn chấp niệm thì ta cũng sẽ đích thân quản giáo nghiêm khắc với thứ thiếp thân này."
Bàng Quốc Công trừng mắt hung hãn nhìn nhị phu nhân nói: "Là nàng sao?"
Nhị phu nhân trừng lớn hai mắt, nói: "Lão gia, không phải, không phải thiếp, không phải thiếp. Thiếp thân cũng không biết tại sao phu nhân muốn nói xấu mình."
Dương thị nhìn nhị phu nhân không cam lòng, nói: "Người đâu, dẫn người vào cho ta."
"Vâng, phu nhân."
Chỉ chốc lát sau, Tử Tước dẫn tới một lão mụ và một đại phu.
"Bái kiến lão gia, bái kiến phu nhân."
"Đứng lên đi." Bàng Quốc Công nói.
"Ngươi tới đây xem một chút." Bàng Quốc Công sốt ruột gọi đại phu lại gần.
Đại phu gật gù, nói: "Để lão hủ bắt mạch cho di nương trước."
Đại phu cau mày, chắp tay nói với Bàng Quốc Công: "Bẩm Quốc công gia, độc trong người phu nhân đã lan tới huyết dịch, chảy vào lục phủ ngũ tạng rồi nên hiện tại đã hết cách cứu chữa."
Bàng Quốc Công há hốc mồm, nhìn Thu Nguyệt nằm trên giường, khóe miệng còn vương máu đen ngòm, nhìn thật chói mắt.
"Đại phu, nàng trúng độc đã bao lâu rồi?"
Đại phu dùng ngân châm lấy máu đen, ngẫm nghĩ nói: "Căn cứ vào tầm quan sát của lão phu thì phu nhân đã trúng độc cũng hơn một tháng rồi."
"Hơn một tháng rồi sao?" Bàng Quốc Công lẩm bẩm nói.
Đột nhiên ở nơi xa xa có người tiến đến tát cho nhị phu nhân một cái, mạnh đến nỗi khiến khuôn mặt nàng lệch sang một bên, nói: "Tiện nhân, xem ngươi làm ra chuyện tốt gì đây."
"Phụ thân, tại sao người có thể đối xử như vậy với nương chứ? Đại phu chỉ nói là Thu Nguyệt trúng độc hơn một tháng thì dựa vào cái gì phụ thân lại cho rằng do nương làm." Bàng Lạc Vũ la lớn.
"Câm miệng!" Đại phu nhân tiến lên cho Bàng Lạc Vũ một cái tát.
Tuy Dương thị ít lời nhưng hành động rất mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói: "Vốn muốn để cho ngươi có một tấm gương noi theo, bây giờ lại dám cả gan phản kháng với ta đấy chứ."
"Mẫu thân, xin bớt giận." Bàng Lạc Băng bước đến đỡ Dương thị.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng ân cần, chỉ khẽ mỉm cười, cũng không nói lời nào.
"Đại tỷ tỷ, mẫu thân chỉ muốn tốt cho tỷ mà thôi. Tại sao tỷ có thể cư nhiên phản kháng mẫu thân? Phụ thân vẫn còn ở đây mà."
."Câm miệng!"
Bàng Lạc Vũ nghiến răng nghiến lợi, nói: "Bàng Lạc Băng, đừng tưởng rằng ta không biết thứ tiện nhân như ngươi đang nghĩ gì? Có điều là nếu ngươi nghĩ muốn thay thế ta thì dễ dàng thế sao? Nói cho ngươi biết, là đồ vật của Bàng Lạc Vũ ta thì ta cũng sẽ nhất quyết không nhường bước. Bàng Lạc Băng ngươi đừng có mơ."
"Đại tỷ tỷ, tỷ thực sự là hiểu lầm rồi." Bàng Lạc Băng oan ức nhìn Bàng Quốc Công.
Bàng Quốc Công lại bước đến cho Bàng Lạc Vũ thêm một cái tát nữa, chỉ vào hai người đang quỳ dưới đất kia, run rẩy nói: "Hay, hay, được, mẫu tử các người thực sự muốn náo loạn đây mà. Xem ra phủ Bàng Quốc Công này đã không thể dung túng cho các ngươi nữa rồi."
"Lão gia."
"Phụ thân. "
Nhị phu nhân và Bàng Lạc Vũ như suy sụp, bọn họ không muốn bị trục xuất khỏi phủ Bàng Quốc Công. Nàng vẫn chưa làm được quý phi, vẫn chưa hoàn thành giấc mộng bá chủ của mình mà.
"Lão gia, nếu đại phu nhân nói thiếp làm tổn thương Thu Nguyệt, vậy hãy để phu nhân đưa ra chứng cứ, bằng không các thiếp thân ở đây sẽ không phục. Tất cả người trong phủ Bàng Quốc Công đều biết, lúc trước đại công tử..."
"Câm miệng!" Dương thị lại đánh một cái tát vào mặt nhị phu nhân. Nhị phu nhân hung tợn trừng mắt nhìn đại phu nhân.
Chuyện này chính là vết sẹo lớn trong lòng Dương thị, ai chạm đến sẽ phải trả giá thật lớn.
"Quốc công gia, lão mụ này chính là người hầu hạ bên cạnh Thu Nguyệt bấy lâu nay. Một tháng trước, trong viện chỉ có Nhị muội muội đến thăm Thu Nguyệt mà thôi." Dương thị chỉ vào lão mụ nói.