Khi Bàng Lạc Tuyết trở về thì nàng bị đại phu nhân mắng một trận, lại bị phu nhân ép ăn không ít. Sau đó Dương thị mới bằng lòng buông tha cho Bàng Lạc Tuyết.
Giữa đêm, Bàng Lạc Tuyết ngồi trước bàn trang điểm, tóc dần dần đen trở lại không còn lẫn những sợi tóc bạc trắng thiếu sức sống như trước kia nữa. Liên Diệp đứng bên cạnh cầm lược thoa dầu Mẫu Đan lên tóc nàng, nhẹ nhàng chải tóc cho Bàng Lạc Tuyết.
"Hình như muội đang có tâm sự?"
Thích Dao ngồi trên bệ cửa sổ, lẳng lặng nhìn Bàng Lạc Tuyết, sau đó mở miệng.
Bàng Lạc Tuyết thở dài. Hôm nay thiên tai thật sự đã xảy ra, thế sự vô thường, vậy mới nói hoàng cung quả là nơi đáng sợ nhất.
"Không phải sao?" Thích Dao trịnh trọng gật gù.
Thích Dao như nghĩ đến điều gì, quay về phía Bàng Lạc Tuyết nói: "Tuyết Nhi, muội đã đoán biết trước về thiên tai lần này phải không?"
Thích Dao bình tĩnh nhìn Bàng Lạc Tuyết, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy đây cũng chỉ là một tiểu cô nương nhỏ nhắn, tay chân yếu mềm mà thôi.
Bàng Lạc Tuyết kéo cằm, đang thưởng thức nhìn đôi vòng ngọc trên bàn.
"Tỷ nói xem?" Nói xong, đôi mắt đẹp của nàng khẽ chớp mấy cái.
"Rõ ràng muội nhỏ tuổi hơn tỷ nhưng muội có thể nghĩ đến những việc mà tỷ không dám nghĩ. Vì lẽ đó, tỷ thật sự có lúc hoài nghi, muội có phải là một linh hồn chín chắn mà ẩn náu trong thân thể nhỏ bé này hay không?" Thích Dao bất đắc dĩ nói.
Nụ cười Bàng Lạc Tuyết như ngừng lại, nàng ngẩn ra một hồi nhưng cũng lập tức khôi phục lại nụ cười vừa nãy, lạnh nhạt nói: "Cũng có thể là tỷ nói đúng, hoặc là thật ra chỉ có lớp da mịn màng nên tỷ ngỡ còn nhỏ nhưng thật ra bên trong thì rất già rồi."
"Bịa đặt, nếu vậy chắc muội đã thành tinh từ lâu rồi."
Thích Dao làm ra vẻ bị doạ sợ sệt. Sau đó, nàng cúi đầu nhìn vòng tay của Bàng Lạc Tuyết, kinh ngạc nói: "Tuyết Nhi, đây chẳng phải là bộ vòng huyết phách mà hoàng hậu nương nương tặng cho muội sao? Tỷ chưa thấy muội đeo qua bao giờ, sao giờ lại lấy ra?"
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu, nhìn chiếc vòng ngọc của mình, đó thật sự là chiếc vòng hoàng hậu tặng nàng.
Bàng Lạc Tuyết đưa lên nhìn kỹ một hồi nói: "Tỷ nhìn xem, rõ ràng chỉ là chiếc vòng quý thôi mà có biết bao nhiêu chết vì nó đấy."
"Lão hoàng đế Đông Tần cũng thật là hồ đồ. Rõ ràng công chúa Vũ Dương rắp tâm hại người mà lão lại cứ một mực lưu luyến đến nỗi đầu óc mê muội. Lại nói, trước kia còn có Nghi quý phi độc ác, tàn nhẫn; rồi đến Vương Nhược Diêu vừa lạnh lùng vừa ngoan độc, mỗi lần nhìn thấy muội, hận đến nỗi không lột da róc thịt được muội thôi."
Thích Dao bên cạnh vừa oán giận vừa nói.
Bàng Lạc Tuyết lắc đầu một cái, nói: "Để tránh đêm dài lắm mộng, nếu họ muốn đấu thì muội cũng sẽ đấu với họ."
"Nhìn xem chỉ có muội là tốt bụng, còn bọn họ hận vì không được ăn thịt muội đấy chứ."
Thích Dao cũng không ưa nhìn dáng vẻ dửng dưng cùng thái độ thong thả của Bàng Lạc Tuyết.
"Tỷ cứ yên tâm, những việc này muội chỉ để ở trong lòng thôi. À, đúng rồi, tỷ có nhận thấy rằng từ sau khi sư phụ muội đột nhập vào cung đến giờ như trở thành người khác vậy?" Bàng Lạc Tuyết cau mày hỏi Thích dao.
Thích Dao suy nghĩ một chút, nói: "Tỷ cũng không biết công chúa Vũ Dương đã nói gì với hắn. Dáng vẻ lúc rời khỏi đây rất kỳ lạ, chắc sư huynh có việc gạt chúng ta."
Bàng Lạc Tuyết gật đầu.
Thích Dao tiện tay đưa vòng ngọc màu lục phách lên ngắm nhìn, dưới ánh đèn mờ ảo, hai chiếc vòng ngọc hoà lẫn vào nhau, đẹp không sao tả xiết.
"Tuyết Nhi, muội nhìn xem." Thích Dao chỉ vào đôi vòng ngọc dưới ánh nến mờ ảo.
Bàng Lạc Tuyết cúi đầu đúng lúc nhìn thấy Thích Dao đang ngồi đối diện mình, ánh mắt của hai người giao nhau, có cảm giác thật vui vẻ, thật thoải mái trong lòng. Riêng chỉ có một điều khiến Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao kinh ngạc chính là đôi vòng ngọc khi hoà lẫn vào nhau lại tạo thành một ánh sáng lung linh huyền ảo đến như vậy. Lúc này hai nàng có cảm giác đất trời cũng đang hoà hợp lung linh dưới ánh sáng huyền diệu vô thường này.
"Xem ra, điều lão hoàng đế Đông Tần đang lo sợ là đúng, nhưng hắn cũng chỉ có kiến thức nông cạn mà thôi. Hắn cho rằng bên trong có bản đồ kho báu đấy chứ. Thật là ý trời." Bàng Lạc Tuyết nói.
Thích Dao ngẩng đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết một chút, cẩn thận nói: "Tuyết Nhi chẳng lẽ đây chính là bản đồ kho báu?"
Bàng Lạc Tuyết nhìn khắp nơi trên bản đồ, gật gù: "Không sai được, Hoàng hậu nương nương đã từng nói, bảo tàng của nhà họ Nam Cung là vô giá, dù là hoàng thất cũng phải kiêng kỵ. Khi nàng gả cho hoàng thượng, chiếc vòng này cũng hiển nhiên trở thành của hồi môn của nàng, chắc hoàng đế cũng đang lo sợ đây."
"Tuyết Nhi, nhưng muội xem vì sao lão lại sợ như vậy? Hay là lão muốn nắm giữ toàn bộ kho báu sao?"Thích Dao thong thả nói.
Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ một chút về dáng dấp bức người của lão hoàng đế Đông Tần kia. Thật khó có thể tin được hắn lại là phụ thân của Triệu Chính Dương.
"Liên Diệp, Liên Ngẫu, các ngươi lại đây." Bàng Lạc Tuyết kêu.
Liên Diệp đang cầm sổ sách, chạy tới gần nói: "Tỷ tỷ, sao muộn như vậy còn chưa ngủ?"
"Các ngươi đi lấy Dạ Minh Châu tới đây, sau đó nhớ tắt nến."
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Liên Diệp nói: "Sao các ngươi còn chưa ngủ, muộn như vậy lại ở đây làm gì?"
Liên Diệp giơ sổ sách nói: "Vì tỷ tỷ bị thương nên muội và Liên Ngẫu phải xem lại sổ sách. Nhưng không ngờ không biết vì sao sổ sách ngày càng nhiều nên làm không xuể. Nếu không còn gì sai bảo thì muội xin phép đi lấy đồ cho tiểu thư"
Bàng Lạc Tuyết mới vừa muốn nói gì thì Thích Dao ngắt lời nói: "Được rồi, hai nha đầu này cũng mệt nhọc rồi. Ngày mai chúng ta sẽ xem."
"Ừm, nhờ có các muội giúp đỡ, nếu không ta không biết giải quyết thế nào với đống sổ sách này đây?" Bàng Lạc Tuyết áy náy nói.
"Được rồi, nếu biết chúng ta khổ cực thì người cũng mau tới đây giúp một tay đi, đừng ở nhà lười biếng."
"Nhìn các ngươi khổ cực như vậy, ta cảm thấy rất đau lòng. Như vậy đi, hôm nay ta sẽ xử lý chuyện bản đồ, đây chính là bảo tàng vô giá mà ai cũng muốn sở hữu. Ta cũng rất tò mò xem trong đó có gì mà phải khiến hoàng đế kiêng kỵ." Trong mắt Bàng Lạc Tuyết lóe lên ánh sáng trong suốt.
Thích Dao liếc mắt nhìn ra đường nói: "Không có gì, tỷ sẽ đến giúp muội."
Liên Diệp và Liên Ngẫu cũng đem không ít Dạ Minh Châu đưa cho Bàng Lạc Tuyết.
Thấy trời cũng đã khuya, Bàng Lạc Tuyết khuyên Liên Diệp và Liên Ngẫu đi ngủ sớm. Dù hai nàng không muốn nhưng nét mặt uể oải đã thể hiện trên khuôn mặt hai nàng.
"Đi ngủ hết cho ta, nếu không ta sẽ tức giận." Bàng Lạc Tuyết trừng mắt khiến hai nàng sợ hãi.
Liên Diệp và Liên Ngẫu liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng tuân lệnh của Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hai người đi ra ngoài thì nàng mới dọn sạch bàn mình, sau đó trải một tấm khăn sạch sẽ lên trên. Còn Thích Dao cầm hai cái vòng tay cũng đột nhiên phát hiện sự huyền bí trong đó.
Cặp vòng tay có khắc hình ảnh nam tử hán trông thật huyền bí. Nhà Nam Cung vốn có huyết thống hoàng tộc nhưng bởi vì sa sút nên lúc đó đem rất nhiều Kim Ngân cất vào một chỗ. Thời gian trôi qua không ngờ nơi này lại trở thành một kho báu khiến ai ai cũng mơ ước.