Công chúa Vũ Dương nói xong, Sở Mộc Dương sửng sốt.
"Mẫu hậu sao? Vũ Dương, muội nói bậy gì vậy?"
Sở Mộc Dương mở to hai mắt không tin hỏi lại.
Vũ Dương cười lạnh: "Thái tử ca ca, Vũ Dương biết huynh sẽ không tin, có điều Vũ Dương không lừa huynh, chính mẫu hậu sai muội giết Bàng Lạc Tuyết. Muội không hiểu rõ lý do vì sao nhưng chắc huynh cũng hiểu tính khí của mẫu hậu, chỉ cần nghĩ muốn giết thì sẽ giết ngay."
Sở Mộc Dương hồn bay phách lạc ngồi bên cạnh bàn "Tại sao là mẫu hậu?"
Vũ Dương lấy ra một tờ giấy từ trong y phục mình ra, trên giấy viết rất cụ thể rằng: nhất định phải khiến Bàng Lạc Tuyết chết, nếu không Vũ Dương sẽ phải chịu trừng phạt thích đáng.
Sở Mộc Dương nhìn chữ viết trên giấy, sao hắn lại không nhận ra chữ viết này chứ? Chữ viết chính xác là của mẫu thân hắn, hoàng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,hậu Nam Chiếu quốc viết ra.
"Tại sao mẫu thân lại muốn giết Tuyết Nhi? Bàng Lạc Tuyết căn bản cũng không có trêu chọc đến nàng mà." Sở Mộc Dương vẫn chưa tin.
Vũ Dương thở dài một hơi: "Thái tử ca ca, sao huynh lại ngây thơ thế? Khi mẫu hậu muốn một người nào đó phải chết thì nàng cần gì lý do. Từ trước đến giờ, nàng nói cái nào thì chính là cái ấy."
Vũ Dương giống như đang nhớ lại những ký ức đã qua. Sau đó lại cúi người rót cho Sở Mộc Dương một chén trà nóng.
Sở Mộc Dương uống một hớp, trong lòng mới cảm thấy thoải mái đôi chút.
"Thái tử ca ca, huynh biết không? Mẫu hậu nói rồi, nếu như lần này Bàng Lạc Tuyết không chết thì như vậy ta phải bị trừng phạt nghiêm khắc nhất. Chẳng lẽ thái tử ca ca muốn nhìn Vũ Dương bị phạt sao?"
Vũ Dương mím môi, cười lạnh nhìn Sở Mộc Dương.
"Huyết sâu độc kia có phải là do muội bỏ vào?" Sở Mộc Dương nói.
Cả người Vũ Dương đông cứng, vẻ mặt có chút không tự nhiên, nàng cầm khăn che miệng bất giác nói: "Đó là phương án thứ hai, huynh cũng biết Bàng Lạc Tuyết không tầm thường mà muội cũng biết thái tử ca ca nhất định sẽ có cách cứu nàng. Chỉ duy nhất có một điều khiến muội bất ngờ chính là ngay cả đến hoàng thất Hải Quốc cũng có ý với nàng.”
"Vũ Dương, đừng nói như thế, ta biết muội cũng đang muốn khống chế Bàng Lạc Tuyết, có đúng hay không?" Sở Mộc Dương mới vừa rồi còn đang chìm đắm suy nghĩ về chiếu chỉ của hoàng hậu Nam Chiếu quốc mà cảm thấy khiếp sợ thì giờ đây hắn bỗng nhận ra ý đồ của công chúa Vũ Dương.
Sở Mộc Dương không phải là kẻ ngu si, hắn tỉnh táo phát hiện có một số việc không đúng. Nếu như mẫu hậu muốn tính mạng của Bàng Lạc Tuyết thì tại sao Vũ Dương lại nhất mực phải phóng huyết sâu độc vào người Bàng Lạc Tuyết? Chỉ có một mục đích duy nhất, nàng muốn khống chế Bàng Lạc Tuyết.
Vũ Dương nhìn ánh mắt của Sở Mộc Dương, trong lòng cảm thấy hồi hộp, quả thật thái tử này không dễ gạt.
"Vũ Dương, huynh khuyên muội hãy thành thật nói ra sự thật. Nếu huynh nói với mẫu hậu chuyện này, chắc muội cũng biết tội tự ý hành động sẽ bị hình phạt gì rồi chứ?"
Sở Mộc Dương nói xong, Vũ Dương ngồi thẳng lên nhìn hắn.
"Vũ Dương, muội suy nghĩ kỹ đi. Huynh thực sự không hiểu, tại sao muội phải ép mình gả đến Đông Tần quốc này? Phụ hoàng đã tìm nhiều trang thanh niên tuấn kiệt cho muội. Vậy mà muội lại không chịu cứ khăng khăng đến đây. Đến Đông Tần quốc này, không ai hãm hại muội mà ngược lại muội lại hãm hại người khác. Sao tâm địa của muội tàn độc đến thế?" Sở Mộc Dương mờ mịt hỏi..
Vũ Dương cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Sở Mộc Dương, cũng cởi áo khoác của chính mình ra.
Sở Mộc Dương kinh hãi nói: "Vũ Dương, muội đang làm gì vậy?" Sở Mộc Dương đứng lên và xoay người.
Vũ Dương xem thường cười lạnh. Vì quyền lợi và địa vị, nàng phải đánh cược thôi. Ai cũng thế, hoàng hậu Nam Chiếu quốc cũng vậy mà đối với bản thân nàng cũng thế.
"Sao vậy, Thái tử ca ca sợ sao? Huynh yên tâm, chúng ta có liên hệ máu mủ nên Vũ Dương cũng không bỉ ổi đến trình độ đó."
Vũ Dương xem thường nói.
"Thái tử ca ca!"
"Vũ Dương, mặc y phục vào ngay." Sở Mộc Dương lạnh lùng nói.
Vũ Dương cười khẽ, đi tới trước mặt Sở Mộc Dương, nhìn hắn đang nhắm mắt lại. Nàng lại xoay người trở lại, an nhàn nói: "Thái tử ca ca, huynh mở mắt ra tự xem đi."
Sở Mộc Dương cảm nhận được giọng nói Vũ Dương lạnh nhạt, là giọng nói mà hắn chưa từng nghe qua.
Sở Mộc Dương mở mắt ra, liền nhìn thấy một bóng lưng gầy yếu của mỹ nhân, da thịt trắng nõn, mịn màng trông thật mê hoặc cùng quyến rũ.Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Hắn nhìn lên phía trên liền nhìn thấy bả vai của Vũ Dương nở rộ một đóa hoa đào, màu máu còn đọng lại trên vai nàng.
"Đây là hoa đào sâu độc?"
Vũ Dương cười lạnh, mặc lại y phục của chính mình, trong mắt ngoại trừ sự thù hận còn có một biểu hiện của bất khả kháng.
"Thái tử ca ca, biết tại sao muội phải đến Đông Tần quốc không? Bởi vì ở Nam Chiếu quốc không ai dám đến gần muội. Dù họ thấy muội có thân phận hoàng thất tôn quý nhưng trong tận xương cốt, họ cũng đang xem thường muội. "
Sở Mộc Dương trầm tư một lát.
Hoa đào trên bả vai Vũ Dương trông như một cái bớt. Sở Mộc Dương không khó nhận biết được rằng chỉ có những người kỹ nữ mới được đóng dấu cái bớt này.
Hoa đào sâu độc chính là một loại độc dược đặc biệt được điều chế từ cánh hoa đào. Loại hoa này sẽ thu hút sâu độc hút mật hoa. Đầu tiên phải bắt được loại sâu này, sau đó dùng máu tươi của xử nữ nuôi chúng thêm một tháng, lại cho thêm chu sa vào hoa đào để điều chế thuốc ra thành viên nhỏ. Đồng thời còn phải cho sâu độc vào trong bao, cho nữ nhân đó uống viên thuốc này. Ngay tức thì, thân thể nữ nhân sẽ xuất hiện hình ảnh hoa đào. Loại này thường sinh trưởng ở phần lưng nữ nhân, sâu độc sẽ theo viên thuốc ẩn núp trong thân thể nữ nhân đó. Chỉ có một điểm duy nhất đó là thời gian cổ trùng này ẩn náu càng dài thì thân thể nữ nhân sẽ toả ra một mùi vị mê hoặc nam nhân. Vì lẽ đó, ở Nam Chiếu quốc, chỉ có kỹ nữ mới có đóa hoa đào trên lưng. Ngoài ra nếu nữ nhân và nam nhân giao hợp càng lâu thì hoa đào sẽ được lưu giữ mùi vị càng dài. Theo thời gian lâu dần, những người kỹ nữ ở Nam Chiếu quốc chỉ có một mục đích mà thôi. Mà Sở Mộc Dương không ngờ điều này lại xuất hiện trên thân thể của muội muội mình. Lại nói, hoa đào trên vai Vũ Dương nhìn tươi đẹp lạ thường, xem ra đã có khoảng bốn, năm năm. Sắc hoa chân thực sống động khiến người khác mải mê, Vũ Dương gả tới Đông Tần quốc cũng hơn một tháng rồi, chẳng lẽ hoàng đế Đông Tần quốc không nhận ra sao?
"Vũ Dương, hoa đào trên bả vai muội là do ai làm?" Sở Mộc Dương khó tin hỏi.
Vũ Dương lạnh lùng hỏi ngược lại: "Vũ Dương là đại công chúa của Nam Chiếu quốc, huynh nghĩ ai có thể gieo loại độc này lên người muội?"
Mặc dù Sở Mộc Dương có chuẩn bị tâm lý nhưng trong lúc nhất thời vẫn khó có thể tin. Tuy từ nhỏ hoàng hậu Nam Chiếu quốc vốn lạnh lùng với hắn và đệ đệ nhưng hắn biết hoàng hậu cũng chỉ vì muốn đào tạo hắn trở thành một hoàng đế tốt cho Nam Chiếu quốcnên mới làm vậy thôi.
"Là mẫu hậu?" Giọng nói Sở Mộc Dương có chút run rẩy.
"Đúng, chính là mẫu hậu của chúng ta đấy, người hoàng hậu Nam Chiếu quốc chí cao vô thượng, từ nhỏ đã nuôi nấng dạy dỗ muội đấy ha ha ha..." Vũ Dương điên cuồng cười to.
"Vũ Dương, mẫu hậu sẽ không làm thế, người luôn luôn thương yêu muội, thậm chí..."
"Câm miệng!" Hai mắt Vũ Dương đỏ như tơ máu nói.