Sau khi Bàng Lạc Tuyết nếm thử thức ăn, nàng nhận lấy chiếc hộp Dự vương đưa tới, nàng mở ra liền nhìn thấy không ít đồ quý hiếm. Bàng Lạc Tuyết cảm thấy thật vui vẻ khi nhìn thấy phần lớn là những thứ thuốc đơn lẻ và các loại thuốc nổi tiếng do các thái y ghi chép lại. Những thứ như vậy cũng chỉ có mỗi mình Triệu Chính Dương là có khả năng tìm được thôi.
“Đúng rồi, Tuyết Nhi, hôm nay huynh có chuyện muốn nói với muội. Công chúa Nam Chiếu quốc có nói với huynh rằng hôm nay Tấn vương sẽ cho mời đạo sĩ Doãn vào cung.” Triệu Chính Dương bất mãn nói.
Tấn vương biết gần đây sức khỏe phụ hoàng không tốt, nên đặc biệt mời đạo sĩ Doãn tới. Lúc đầu Dự vương cũng không quan tâm đến người này nhưng gần nửa năm nay, phụ hoàng càng ngày càng tin tưởng hắn, chắc người cũng nghe nói đến trình độ của hắn.
“Doãn Thiên Chiếu?” Bàng Lạc Tuyết nhíu mày.
“Ừ, Tuyết nhi thật nhạy bén.” Triệu Chính Dương gật đầu nói.
Bàng Lạc Tuyết cười khổ, nàng không phải nhạy bén, mà Doãn Thiên Chiếu này chính là người quen với nàng. Lúc trước Tấn vương lợi dụng Doãn Thiên Chiếu muốn từng bước đạt được sự sủng ái và tin tưởng của hoàng đế. Có thể nói, hắn và Tấn vương cấu kết để cùng mưu đoạt ngôi vị hoàng đế. Theo nàng nhớ, từ lúc Doãn Thiên Chiếu vào cung đến nay cũng chưa tới bảy năm, nhưng bây giờ…..phải chăng lịch sử đã thay đổi? Không, từ khi nàng trùng sinh đến giờ, có rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi, như nàng đã cứu được Thích Dao, còn có Thương Dực, Tiểu Tứ tử, bọn họ thuộc về phe nàng...... Có lẽ sự tồn tại của nàng là một điều sai lầm, nếu như không phải chính nàng từng bước ép sát, thì chắc hẳn Tấn vương cũng không dùng chiêu này rồi, cũng sẽ không nhanh chóng dùng tới nước cờ quan trọng này.
Bàng Lạc Tuyết cười cười, nói: “Dự vương, huynh thấy thế nào? Tấn vương chịu nhiều thiệt thòi như vậy, nhìn hắn, muội không nghĩ rằng hắn có ý định từ bỏ. Huynh định ứng phó với hắn ra sao?”
Ánh mắt Triệu Chính Dương lạnh dần: “Huynh cũng không thích tà thuật mê hoặc người khác nên không thể tiếp tục giữ lại Doãn Thiên Chiếu. Huynh đã sai người sáng sớm ngày mai tính sổ với hắn, nhất định phải tìm cách buộc phụ hoàng đuổi hắn ra khỏi cung.”
Bàng Lạc Tuyết nghe vậy, không tự chủ được cau mày. Từ trước đến giờ, Triệu Chính Dương làm việc đều quyết đoán, nhưng lần này kết quả thế nào? Hoàng đế đang hết sức tin cậy và nể trọng Doãn Thiên Chiếu. Nếu hắn nhận được tấu chương này, có lẽ cảm thấy mất hứng, cảm thấy các đại thần cấu kết với nhau phản đối mình. Sau đó hắn nghiêm nghị xử phạt giống chuyện ba đại thần ngày trước bị hắn bãi nhiệm và cách chức. Chính vì hoàng đế có thái độ cứng rắn như thế nên Triệu Chính Dương bắt đầu ý thức được địa vị đặc biệt của Doãn Thiên Chiếu trong cung, dù làm cách gì cũng không thể nào lay chuyển hoàng đế. Trải qua ba năm, Hoàng đế vẫn chờ đợi, tin tưởng vào lời nói của Doãn Thiên Chiếu, có thái độ hoàn toàn xa cách với Triệu Chính Dương. Việc phế hoàng hậu cũng hoàn toàn do quẻ bói của Doãn Thiên Chiếu. Triều chính đang từ từ do Tấn vương nắm giữ trong lòng bàn tay.
Triệu Chính Dương đang dần suy sụp. Còn nhà Nam Cung vì thay đổi cục diện, nên an bài các thần tử cùng nhau tụ họp bên ngoài cung, quỳ gối và than khóc ở đó. Bọn họ tuyên bố nếu Hoàng đế không chịu đuổi Doãn Thiên Chiếu ra khỏi cung, thì họ sẽ quỳ gối ở đây không chịu đứng lên. Nếu bình thường thì cách này sẽ thành công. Nhưng lúc ấy hoàng đế hoàn toàn bị Doãn Thiên Chiếu mê hoặc, hắn nghe các quan viên lớn than khóc như thế, thì cảm thấy hết sức phiền lòng. Cuối cùng, Hoàng đế tức giận, hạ lệnh cho cấm vệ quân bắt tất cả bốn mươi hai quan viên giam vào ngục để cảnh cáo. Cho dù như thế, Doãn Thiên Chiếu vẫn còn không biết thân phận, hắn vẫn rắp tâm xúi giục Hoàng đế khiến hoàng đế đích thân dẫn đầu mười hai quan viên, hạ lệnh đánh bọn họ thừa sống thiếu chết. Lần này, trong tổng số bốn mươi hai người có sáu người chết, hai mươi người trọng thương. Những người còn lại đều không dám phản đối. Lại nói, Triệu Chính Dương vốn rất được, Hoàng đế sủng ái, nhưng từ đó về sau hắn bị hoàng đế hạn chế quyền lực, khiến hắn bị tổn thương nặng nề, thậm chí còn có lúc bị Tấn vương mưu hại, cũng không còn ai dám nói chuyện với hắn. Ngoài ra, gia chủ tộc Nam Cung là một người thông minh, nhưng hắn không am hiểu chính trị, quan trọng nhất chính là hắn không hiểu ý định của hoàng đế nên khiến mọi việc không thể cứu vãn, biến thế cờ tốt đẹp thành thất bại thảm hại.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Thác Bạt Ngọc, cười thâm thúy: “Việc này sợ là không ổn.”
Trên thực tế, Triệu Chính Dương cũng biết không ổn, nhưng từ lúc Doãn Thiên Chiếu vào cung tới nay, hắn toàn đưa ra những chủ ý ngu muội khiến Triệu Chính Dương không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Bàng Lạc Tuyết chậm rãi phân tích: “Muốn đánh Doãn Thiên Chiếu cũng không phải chuyện khó, nhưng việc khó khăn chính là người đứng sau lưng hắn.”
Thác Bạt Ngọc nhíu mày: “Nàng muốn nói Tấn vương?”
Khóe môi Bàng Lạc Tuyết nhếch lên hiện lên một chút hớn hở: “Sai, Tấn vương cũng không phải người có thể bảo vệ Doãn Thiên Chiếu. Người bảo vệ hắn chính là bệ hạ.”
“Phụ hoàng sao?” Triệu Chính Dương là người thông minh, hắn cũng ý thức được điều gì nên nói: “Muội nói không sai, người bảo vệ và nhất mực tin tưởng Doãn Thiên Chiếu chính là phụ hoàng. Chỉ cần ngày nào phụ hoàng còn tin tưởng hắn thì chúng ta cũng không thể làm gì hắn được.”
Bàng Lạc Tuyết cười nói: “Đúng thế, Chính Dương, năm nay bệ hạ đã năm mươi tuổi rồi. Bệ hạ có khoảng một vạn phi tử và cung nữ trong cung. Nhiều nữ nhân xinh đẹp như thế bên cạnh mà chỉ có thể nhìn thôi, không làm gì được. Chẳng lẽ như vậy thật đáng tiếc lắm sao? Hơn nữa bên cạnh hắn, các con lại đang khỏe mạnh, trưởng thành, dĩ nhiên hắn sẽ cảm thấy sợ hãi.”
Bàng Lạc Tuyết nói những lời này hoàn toàn thể hiện sự bất kính, nhưng cũng may Triệu Chính Dương lại cảm thấy bình thường. Hắn cũng sớm sắp xếp sẽ không cho người ngoài đến gần, nhưng nghe xong lời của Bàng Lạc Tuyết, hắn kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Bàng Lạc Tuyết đổi tư thế, nói tiếp, “Một là bệ hạ muốn Trường Sinh Bất Lão, an hưởng Thái Bình; hai là muốn khỏe mạnh, hưởng thụ mỹ nhân, con cháu đầy đàn. Hai phương diện này vừa hay Doãn Thiên Chiếu có thể đáp ứng cho hắn. Doãn Thiên Chiếu có thể chữa bệnh cho bệ hạ, lại làm cho bệ hạ nhanh chóng cường tráng, khỏe mạnh, khó trách bệ hạ thích hắn như vậy.”
Triệu Chính Dương không đồng ý: “Hắn hiến tặng cho phụ hoàng những loại thảo dược quý hiếm nhưng nó chỉ có tác dụng trong khoảng thời gian ngắn.”
“Đúng vậy, chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn thôi.” Bàng Lạc Tuyết bất đắc dĩ cười, “Đối với người ở từng tuổi này, một lần cũng là đủ lắm rồi, cho dù chỉ là giả khỏe mạnh, hay chỉ khỏe mạnh trong một khoảng thời gian ngắn thôi cũng được. Huống chi, con người của Doãn Thiên Chiếu, điện hạ hiểu hắn bao nhiêu?”
“Hắn là người Thanh Châu, là đạo sĩ Thượng Thanh Cung trên núi Lăng Sơn thuộc huyện Lăng Tiêu. Thượng Thanh Cung vốn là tổ tiên của đạo Thiên Sư, tương truyền Trương Thiên Sư ngụ ở Thượng Thanh Cung, làm tổng lĩnh thiên hạ đạo giáo. Doãn Thiên Chiếu mê hoặc dân chúng khiến họ tin tưởng hắn có thể hô mưa, gọi gió, cũng tin tưởng hắn có thể chữa bách bệnh. Vì vậy, phụ hoàng thu phục được hắn như thu được quốc bảo.” Triệu Chính Dương nói ra tin tức điều tra được với Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết cũng không đồng tình cách nói của hắn, lắc đầu một cái, nói: “Năm nay Doãn Thiên Chiếu cũng đã gần tám mươi, râu tóc bạc phơ cùng với khuôn mặt đỏ thẫm, cho nên hắn tuyệt đối không phải là hư danh. Theo muội được biết, hắn có đầu óc chính trị. Mười năm trước, có vương gia đích thân mời hắn xuống núi, cũng mang theo năm mươi gánh vàng, nhưng hắn cũng chưa từng động lòng. Việc này đủ chứng minh hắn là người thông minh, hơn nữa lại biết nhìn người, thậm chí hắn biết chúng ta không tuân theo ý trời.”
“Ý trời sao?” Triệu Chính Dương nhíu mày rất chặt, “Huynh không tin hắn biết cái gì gọi là ý trời. Nếu hắn biết, thì hắn cũng sẽ không xuống núi rồi.”
Lúc trước Bàng Lạc Tuyết cũng chỉ là hoài nghi, không biết tại sao Doãn Thiên Chiếu đang ẩn cư lại đột nhiên nghe lời Tấn vương nhập cung. Nàng cũng nghe nói Doãn Thiên Chiếu tinh thông hiện tượng thiên văn và bói quẻ. Có lẽ hắn nhìn thấy Tấn vương nên mới theo lệnh mà làm...... Không, hoặc là hai người đã giao dịch cái gì rồi. Đây chỉ là suy đoán của nàng, bởi vì năm đó Tấn vương đề phòng nàng nên không nói cho nàng biết. Âm mưu của người nam nhân này quá thâm độc.
“Điện hạ, huynh biết Doãn Thiên Chiếu tinh thông hiện tượng thiên văn chứ?”
Triệu Chính Dương khinh thường, nói: “Ý nàng nói là mùa đông vốn không có tuyết mà sau khi hắn cầu khẩn, làm phép thì lại có tuyết? Chỉ là mèo mù vớ cá rán (ý nói là may mắn) thôi.”
Bàng Lạc Tuyết cười lắc đầu, nói: “Hắn không phải mèo mù vớ cá rán, cũng không tài giỏi như lời bệ hạ nói đâu. Hắn có thể dự đoán thời gian chính xác tuyết rơi, cho nên khi lập đài cầu khẩn, hắn cố ý kéo dài thời gian, lựa chọn thời gian thích hợp để phán đoán chính xác khiến bệ hạ tâm phục khẩu phục.”
Triệu Chính Dương vốn đang chán nản, bây giờ lại nghe Bàng Lạc Tuyết nói như vậy, không khỏi bắt đầu hoài nghi. Vị đại sư này thật sự có bản lãnh dự đoán thiên văn hay không?
“Không chỉ như thế, ta nghe nói hai tháng trước, Vương Mỹ Nhân, Lục mỹ nhân đều lần lượt mang thai.” Lý Vị Ương nhẹ nhàng nói. Tin tức này là do Bạch Chỉ thám thính được, nói cho nàng biết. Tin tức này cũng chưa loan truyền trong dân gian, năm nay bệ hạ cũng năm mươi tuổi rồi, hắn sống bên cạnh phi tần đã gần mười năm nhưng vẫn không có tin tức tốt truyền tới, trừ hoàng hậu là do hắn bồi bổ nên mới có thai. Sau khi Doãn Thiên Chiếu vào cung, không lâu sau đã có người mang thai, việc này hình như có chút bí ẩn.
Triệu Chính Dương cũng nghĩ tới điểm mấu chốt này, nên từ từ nói: “Kể từ lúc phụ hoàng nghe theo lời Doãn Thiên Chiếu bồi bổ cơ thể, tín ngưỡng đạo giáo, lại uống thuốc do hắn bào chế, người đích xác là Long Tinh Hổ Mãnh, liên tiếp cưng chiều hậu cung phi tần. Tin tức tốt liên tục truyền tới, tháng này cũng có Trương Chiêu Nghi mới vừa mang thai.”
Bàng Lạc Tuyết cười nói: “Doãn Thiên Chiếu có bản lĩnh lớn như vậy, sao bệ hạ có thể không tin tưởng hắn? Nhiều người phản đối bệ hạ, vậy ai có thể cầu khẩn tuyết rơi, mưa xuống giúp dân tình bớt khổ trong việc đồng áng đây? Ai sẽ có bản lãnh khiến bệ hạ lại có thêm được mấy nhi tử? Các huynh không làm được nhưng Doãn Thiên Chiếu làm được. Đây chính là nguyên nhân thực sự bệ hạ tin tưởng hắn, nể trọng hắn.”
“Nhưng việc này......” Sắc mặt Triệu Chính Dương tối sầm lại, hắn chợt im lặng, trên mặt hiện lên nét cười lạnh, “Huynh còn tưởng đó là người do hoàng đệ đưa vào cung.”
“Người vụng về, hậu đậu như hắn ta thì làm sao đưa người tài giỏi như thế vào cung được chứ?” Bàng Lạc Tuyết đưa tay bóp nát chiếc lá, nụ cười ôn nhu tỏa khắp khuôn mặt nàng.
Ánh mắt Triệu Chính Dương lóe lên tia nhìn sát ý: “Huynh có thể đưa hắn tới Tây Thiên.”
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười nhìn chiếc lá trong lòng bàn tay mình, sau đó đưa tay về hướng Triệu Chính Dương “Huynh có thể diệt trừ Doãn Thiên Chiếu thứ nhất, thì Tấn vương cũng có thể đưa ra một Doãn Thiên Chiếu thứ hai.”