Bàng Quốc Công kinh ngạc nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Dĩ nhiên là không phải rồi. Trong phủ Bàng Quốc Công này, vị trí chính thất luôn là đại phu nhân, mẫu thân của con. Ta cũng chỉ lo lắng cho con, sợ con cực khổ nên mới muốn nhị di nương phụ giúp con mà thôi.”
Bàng Lạc Tuyết hừ lạnh một tiếng, vì muốn tốt cho nàng sao, cũng chỉ vì lợi ích thôi “Vậy là Tuyết Nhi hiểu lầm phụ thân rồi, kính xin phụ thân tha thứ. Ngài về nói lại cho Nhị phu nhân biết, chuyện của đại tỷ làm con rất lo lắng nên chắc chắn con sẽ tìm đủ mọi cách để khôi phục dung mạo cho tỷ tỷ. Con sẽ mời thầy thuốc giỏi nhất trị bệnh cho tỷ tỷ. Còn chuyện của chị dâu, xin hãy để con lo liệu, không dám phiền đến nhị di nương.”
Bàng Quốc Công gật đầu một cái “Nếu con đã nói vậy, thì phụ thân không cũng không còn gì để nói. Công chúa Trường Nhạc là đứa trẻ hiểu chuyện, ta cũng yên tâm giao nó cho con.”
“Nếu phụ thân không có chuyện gì nữa, Tuyết Nhi xin được cáo lui trước. Hôm nay chắc hẳn phụ thân cũng mệt mỏi, phụ thân cũng nên đi nghỉ ngơi sớm đi.” Bàng Lạc Tuyết thi lễ, sau đó dẫn theo Tử Quyên trở về Lạc Tuyết các.
Lạc Tuyết các
Bàng Lạc Tuyết không ngờ Sở Mộc Dương có mặt ở đây nên nàng cảm thấy lúng túng. Dù sao khi nãy hai người cũng có tranh cãi với nhau.
“Tuyết Nhi trở về rồi.” Ngược lại, Sở Mộc Dương tỏ ra như không có gì, vẫn như cũ quay người về phía Bàng Lạc Tuyết, nói chuyện với nàng một cách thân thiện.
Bàng Lạc Tuyết quay người về phía Sở Mộc Dương thi lễ nói “ Sư phụ, thật xin lỗi, Tuyết nhi làm hỏng hôn sự của người.” Nói thật, Bàng Lạc Tuyết cũng cảm thấy có chút áy náy. Dù sao nàng hành động như thế cũng không đúng. Từ trước tới giờ, Sở Mộc Dương đối xử với nàng cũng không tệ. Nếu lần này không phải ca ca của mình yêu mến công chúa Trường Nhạc thì nàng cũng không muốn đối nghịch với hắn.
Sở Mộc Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, uất ức của Bàng Lạc Tuyết nói “Ha ha, không có gì đâu. Nàng cũng đừng quan tâm làm gì cho phí sức. Bản thân ta vốn cũng không Trường Nhạc, vốn dĩ là vì tình hữu nghị giữa hai nước mà thôi. Nàng đừng tỏ vẻ áy náy như vậy. Nếu ai không biết còn tường ta đang bắt nạt nàng.”
Bàng Lạc Tuyết gượng cười với Sở Mộc Dương “Sư phụ, người cũng biết, trong lòng tuyết nhi, người là tốt nhất. Nếu sau này người có thích ai, thì Tuyết nhi nhất định giúp người. “
“Thật không? Vậy sư phụ cũng có thích một người đấy.” Sở Mộc Dương nói đùa
“Thật không? Sư phụ nói mau, là tiểu thư nhà nào, Tuyết Nhi có quen hay không?” Bàng Lạc Tuyết tò mò hỏi
Sở Mộc Dương nhìn khuôn mặt ngây thơ của Bàng Lạc Tuyết, dự định không muốn nói cho nàng biết.
“Các ngươi đang làm gì thế?” Bạch Quân Nhược một tay cầm ly rượu, tay kia cầm bầu rượu nói.
Sở Mộc Dương và Bàng Lạc Tuyết quay đầu lại, liếc mắt nhìn Bạch Quân Nhược. Bàng Lạc Tuyết nói “Huynh thật nhàn nhã, thật sự quá nhàn nhã.”
Bạch quân Nhược cười “Cái này gọi là thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn*. Có lẽ các ngươi sẽ không hiểu.”
*Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn: Câu thơ trong bài Đề Hạc Lâm tự bích (Đề trên tường chùa Hạc Lâm) của nhà thơ Lý Thiệp đời Đường, nghĩa câu thơ là giải thoát bản thân khỏi sự phiền não, buồn chán để bản thân tới một nơi thoát tục, tu dưỡng tâm hồn.
Bàng Lạc Tuyết liếc mắt. Bạch Quân Nhược nhìn hai người nói “Vừa rồi hai người nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”
“Ừm, mới vừa rồi là ở đây......” Bàng Lạc Tuyết hưng phấn nói
“Chúng ta đang thảo luận về bệnh tình của Thương Dực.” Sở Mộc Dương ngắt lời nói, thuận tiện trừng mắt liếc nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết có cảm giác hình Sở Mộc Dương xấu hổ. Vì thế trong lòng nàng cũng quyết tâm giúp đỡ sư phụ tìm một tiểu thư thật tốt làm sư mẫu.
Bạch Quân Nhược bán tín bán nghi, không tin lời của Sở Mộc Dương, nhếch khóe miệng nói “Thật sao?” Nói xong hắn nhìn ánh mắt của Sở Mộc Dương, xem hắn có sợ hãi mà cụp mắt xuống không dám nhìn mình hay không?
Bàng Lạc Tuyết nhìn hai người nam nhân này đang nhìn nhau với ánh mắt thù hằn, nàng bỗng cảm thấy nghi ngờ.
Bạch Quân Nhược hừ lạnh, nhìn chằm chằm Sở Mộc Dương. Bàng Lạc Tuyết không phải là người để hắn dễ dàng chơi đùa.
Sở Mộc Dương tỉnh táo lại, hắn không thể để cho Bàng Lạc Tuyết biết âm mưu của mình. Hắn sợ về sau Bàng Lạc Tuyết sẽ không để ý đến hắn nữa, mặc dù hắn cũng rất muốn biết trong lòng nàng có hắn hay không? Hắn kém hơn Dự vương ở điểm nào?
Sao Bạch Quân Nhược lại không nhìn ra ý đồ của Sở Mộc Dương đối với Bàng Lạc Tuyết chứ? Chỉ là Bàng Lạc Tuyết đối với hắn nhưng không có ý này. Lúc này hai người đàn ông đều có cảm giác đồng cảm. Họ cùng liếc mắt nhìn nhau. Hai người cùng thích Bàng Lạc Tuyết nhưng nàng lại không thật sự thích họ. Bọn họ nguyện ý im lặng đi bên cạnh nàng, bảo vệ nàng là đủ rồi.
Bàng Lạc Tuyết cùng nhìn hai người với ánh mắt nghi ngờ. Không phải họ là đồng tính chứ?
Bàng Lạc Tuyết cảm thấy lạnh lẽo. Mà hai người kia cũng không biết Bàng Lạc Tuyết đang suy nghĩ gì? Nếu biết, họ nhất định sẽ lôi Bàng Lạc Tuyết ra ngoài, trừng trị một trận thích đáng.
“Thương Dực thế nào, thuốc giải này nghiên chế đến đâu rồi?”
Việc Bàng Lạc Tuyết hôm nay lo lắng nhất cũng chỉ tình trạng của Thương Dực. Còn Tiểu tứ tử, gần đây không ăn uống gì, hay là nha hoàn không thể dụ dỗ hắn được?
Sở Mộc Dương cau mày lắc đầu một cái, “Gần đây ta cũng nghiên cứu bài thuốc này, ta lại chế ra một loại dược khác. Dù mạo hiểm nhưng lấy độc trị độc, thành công cao nhưng nguy hiểm cũng không nhỏ.”
Bàng Lạc Tuyết cau mày, nàng cũng đã từng nghĩ tới cách lấy độc trị độc này rồi, nhưng nguy hiểm rất lớn. Nếu chẳng may Thương Dực không chịu nổi thì nàng nă nói làm sao với tiểu tứ tử. Nhưng nếu dùng thuốc cũ, sợ Thương Dực không đống ý.
“Đừng nhíu mày, còn trẻ tuổi, mà cứ cau mày. Bây giờ hãy hỏi ý kiến của Thương Dực, dù sao quyết định của hắn là tốt nhất.”
“Ừ.” Bàng Lạc Tuyết nhỏ giọng đáp
Bàng Lạc Tuyết đi tới dược lâu, Thương Dực đã tỉnh, quả là người có ý chí kiên cường, người bình thường không thể so bì với hắn được.
Liên Diệp ôm Tiểu Tứ tử, Liên Ngẫu đang mớm thuốc cho Thương Dực.
“Hôm nay náo nhiệt thế.” Bàng Lạc Tuyết bước tới ôm khuôn mặt của Tiểu Tứ tử.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, chúng ta tới thăm cữu cữu.” Tiểu Tứ tử cười híp mắt nói
“Hôm nay Tiểu Tứ tử ngoan, tỷ tỷ có chuyện muốn nói với cữu cữu, ngươi cùng tỷ tỷ Liên Diệp ra ngoài chơi được không?” Bàng Lạc Tuyết hướng về phía hắn dụ dỗ.
“Dạ, tỷ tỷ, cữu cữu à phải ngoan ngoãn uống thuốc, tỷ tỷ cho ta rất nhiều kẹo, Tiểu Tứ tử sẽ cho cữu cữu.” Tiểu Tứ tử kéo tay Thương Dực nói.
Thương Dực nhìn đứa nhỏ nói “Biết rồi, ngươi...ngươi ngoan ngoãn nghe lời của tỷ tỷ. Cữu cữu không có việc gì.”
“Ừ” Tiểu tử vui vẻ gật đầu. Đối với cậu không có gì vui bằng việc cữu cữu tỉnh lại.
Bàng Lạc Tuyết ra hiệu với Liên Diệp, Liên Diệp ôm Tiểu Tứ tử đi ra ngoài. Nha hoàn cũng nhanh chóng ra ngoài và đóng cửa lại.
Họ không nhận ra còn có một người khác trong sân, đó là Bàng Lạc Băng. Nàng nhìn Bàng Lạc Tuyết đứng bên cạnh người nam nhân kia, trong lòng cảm thấy ghen tỵ. Mấy người nam nhân kia có thân thủ bất phàm, đang đứng vây quanh Bàng Lạc Tuyết còn nangà thì không có ai cả, ăn nhờ ở đâu, nhìn sắc mặt của người khác mà sống.
Tử Quyên thấy Bàng Lạc Băng lấp ló ngoài cửa, cảm thấy thương hại muốn kéo nàng vào trong.
“Tam Tiểu Thư, tìm Nhị tiểu thư sao? Nếu có gì khó khăn, nàng cứ nói với nô tỳ. Nhị tiểu thư đã phân phó, nhất định phải chăm sóc người thật tốt.” Tử Quyên nói
Bàng Lạc Băng ngây thơ hỏi “Tỷ tỷ Tử Quyên, chỉ là lâu rồi ta không gặp Nhị tỷ tỷ.”
“Nhị tiểu thư có chút bận rộn vì cuộc săn bắn của tứ quốc.”
Bàng Lạc Băng nhìn vào bên trong lầu viện dò xét nói “ Tỷ tỷ Tử Quyên, Nhị tỷ tỷ có phải đang chiêu đãi khách quý nào sao? Vừa rồi ta còn nhìn thấy một đứa bé.”
Tử Quyên nhìn Bàng Lạc Băng, rồi lại nghiêng đầu nhìn dược lâu.
“Tỷ tỷ Tử Quyên, Băng nhi chỉ tò mò thôi, không có ý gì khác., “
Tử Quyên cười nói”Nơi đó là dược lâu của Nhị tiểu thư, bên trong chỉ để một số đồ dùng của nhịe tiểu thư mà thôi. Mây ngày nay chắc vì bận quá nên nhị tiểu thư không có thời gian thăm tam tiểu thư. Hiện hiờ bên trong dược lâu đang có khách quý nên tốt nhất tam tiểu thư không nên đến gần. Nhị tiểu thư có nói muốn kiểm tra bài tập của tam tiểu thư nên lúc này người nên trở về ôn bài mới phải.”
“Dạ, Băng nhi nhất định sẽ không làm cho Nhị tỷ tỷ thất vọng.” Bàng Lạc Băng khéo léo trả lời.
“Nô tỳ còn có việc gấp, không tiễn Tam Tiểu Thư.” Tử Quyên nói
“Ừ, tỷ tỷ đi làm việc đi.” Bàng Lạc Băng nhìn Tử Quyên xoay người rời đi, ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng, thầm nghĩ, bây giờ ngay cả một nha hoàn cũng dám khinh thường nàng.
Khi Bàng Lạc Băng trở về, Tiểu Ngọc vội vàng chạy vào, khuôn mặt mừng rỡ, nắm tay Bàng Lạc Băng nói “Tam Tiểu Thư, Tam Tiểu Thư, có tin tốt, có tin tốt ạ.”
Bàng Lạc Băng cau mày”Tiểu Ngọc, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì tốt? Mỗi ngày ta chỉ có thể ở đây sống lây lất qua ngày, không khi nào cuộc đời ta mới tươi sáng được đây.”
“Tiểu thư, tiểu thư, nàng hãy nghe nô tì nói.” Tiểu Ngọc bí mật lôi kéo Bàng Lạc Băng, nhỏ giọng nói”Tam Tiểu Thư, những ngày tháng sung sướng của người sẽ tới.”
“Ngươi có ý gì?” Bàng Lạc Băng tò mò hỏi
Tiểu Ngọc cười nói”Vừa rồi em nghe người làm nói, đại tiểu thư bị thương trong lần đại hội săn bắn.”
Ánh mắt Bàng Lạc Băng sáng lên”Đại tỷ bị thương sao? Có nặng lắm không?”
Tiểu Ngọc cười nói”Nghe nói đại tiểu thư là bị người ta hại, sợ là về sau nagy cả việc đi đứng cũng không tiện. Em nghe nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư nói, khuôn mặt của Đại tiểu thư đã bị hủy dung.” Nói xong nháy mắt với Bàng Lạc Băng.
Bàng Lạc Băng ngơ ngác “Phế, huỷ dung, khuôn mặt bị hủy dung sao?”
“Tiểu thư, tiểu thư, nàng làm sao vậy?” Tiểu Ngọc kéo Bàng Lạc Băng hỏi
“Ngươi chắc chắn chứ? Khuôn mặt cùa đại tỷ bị huỷ rồi.” Bàng Lạc Băng không yên lòng hỏi lại lần nữa.
“Tiểu thư của ta, đây là sự thật. Nô tỳ đã xác định giúp người rồi, khuôn mặt của Đại tiểu thư đã bị phá hủy hoàn toàn. Bây giờ ngay cả việc đứng lên cũng không thể rồi.” Tiểu Ngọc nói
Bàng Lạc Băng cảm thấy thời tiết hôm nay thật tốt. Dường như mọi thứ hôm nay thật tốt. Nếu khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ bị phá huỷ, thì phần thắng kia sẽ về tay nàng. Nếu Tấn vương biết đại tỷ bị huỷ dung thì chàng sẽ không bao giờ chấp nhận kết hôn cùng nàng ta.
Ở phía bên kia
Bàng Lạc Tuyết nhìn Thương Dực nằm trên giường, còn Thương Dực nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Thưa chủ tử, có chuyện gì cứ nói.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn Thương Dực, quyết định đem quyền quyết định giao cho hắn, dù sao tánh mạng là của hắn.
“Thương Dực, sư phụ ta đã nghiên cứu và chế ra được thuốc giải, nhưng là thuốc giải này rất mạnh., die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..Chúng ta tính toán tới việc lấy độc trị độc, ngươi cũng biết hoàng thất Bắc Yên có kỹ năng chuyên về chất độc dược, nên chúng ta lo lắng thân thể của ngươi sẽ chịu không nổi.” Bàng Lạc Tuyết khó khăn nói.