Tất nhiên Bàng Lạc Vũ biết bản thân mình gả đi là tốt, nhưng là Bàng Lạc Vũ cũng biết chính mình sợ rằng đã trở thành trò cười cho cả Đông Tần, căn bản là không thể hạnh phúc như lời mẫu thân nói.
Nhị phu nhân nhìn Bàng Lạc Vũ mà nói với Cúc Thanh bên cạnh: "Đại tiểu thư đã sắp xuất giá, đi tìm tú nương tốt nhất trong nhà tập hợp đến trong lâu của tiểu thư, giá y Bàng Lạc Tuyết đã làm hơn phân nửa, còn lại tìm tú nương thêu đi. Nương cho con xem, một chút mẫu hoa gần đây, ta thấy thêm trên giá y cũng là không tệ, đáng tiếc Bàng Lạc Tuyết thêu, chỉ còn lại một chút, cũng coi như sẽ không xảy ra chuyện lớn gì. Con yên tâm, nhất định nương sẽ để cho con xuất giá thật hoàn mỹ!"
"Vâng, đa tạ nương!" Bàng Lạc Vũ ở một bên làm nũng.
"Nhị phu nhân, Vương công tử cầu kiến?"
"Vương công tử? Vương công tử nào?"
"Bẩm phu nhân, là Vương Nam công tử."
Bàng Lạc Vũ cau mày nói: "Sao biểu ca lại đến đây?"
Nhị phu nhân nghĩ nghĩ nói: "Có khả năng là ngoại tổ mẫu gọi Nam biểu ca đến tặng lễ vật cho con, đã sắp đại hôn rồi, ngoại tổ mẫu thương con như vậy, khẳng định là đưa đồ tặng cho con."
Bàng Lạc Vũ ngẫm lại thấy cũng đúng, ngoại tổ mẫu luôn yêu thương nàng, ngay cả mấy biểu ca của nàng cũng không được bà thích như vậy.
"Mời Nam công tử vào đi."
Nhị phu nhân nói nói.
Bàng Lạc Vũ cũng đứng dậy, đem đứng ở một bên chờ
Vương Nam vừa vào đã hành lễ với nhị phu nhân nói: "Cô cô, đã lâu không gặp, đây là Lạc Vũ muội muội sao, nhiều năm gặp, Lạc Vũ muội muội càng lớn càng xinh đẹp, phải tổ chức đại hôn ngay thôi."
Bàng Lạc Vũ xấu hổ đỏ mặt nói: "Nam biểu ca nói đùa."
Nhị phu nhân nhìn Vương Nam nói: "Trở về lâu như vậy cũng không biết đến xem cô cô, thật là đáng đánh đòn, dạo này phụ thân con có khỏe không? Thân thể của mẫu thân còn khoẻ mạnh,bởi vì gần đây cô cô bận bịu hôn sự của muội muội con, không trở về được. Nói vậy nhất định là tổ mẫu của con lại nhắc ta rồi."
Vương Nam cười nói: "Cô cô nói đùa rồi, thân thể của phụ thân và mẫu thân rất tốt, tổ mẫu cũng rất minh mẫn, chỉ là tổ mẫu rất nhớ cô cô người, tổ mẫu nói, cô cô người gả đến phủ Bàng Quốc công dù sao cũng không phải là phu nhân chính thất, cho dù nhà mẹ đẻ có tốt đến đâu cũng phải thông qua đương gia chủ mẫu. Khẳng định là rất bất tiện. Thân thể của lão phu nhân càng ngày càng yếu đi, cô cô có thời gianđến chỗ phu nhân nói một tiếng đi, cũng có thể đi thăm lão nhân gia bà."
Nhị phu nhân xấu hổ cười cười. Bà ta gả đến làm thiếp thất, mà Đông Tần quốc có quy tắc, thiếp thất về nhà nhất định phải có được sự đồng ý của đương gia chủ mẫu, nếu không sẽ không thể trở về nhà. Nếu thiếp thất cố ý ỷ vào sự sủng ái mà đi về, đương gia chủ mẫu là có quyền bắt nàng ta lại. Cho nên Vương Nhược Sanh vẫn đang chờ Dương thị trở về mới có thể nói với bà về chuyện mình muốn vê nhà mẹ đẻ. Nhưng căn bản bà ta cũng không biết Dương thị ở nơi nào, lão phu nhân ở phật đường cũng không gặp được người.
Bàng Lạc Vũ bất mãn nói: "Đại phu nhân ra ngoài dưỡng bệnh, lão phu nhân lại không chịu gặp người, cho nên mẫu thân mới không có biện pháp trở về. Lấy tình hình sức khoẻ của đại phu nhân kia, sợ là về trong phủ cũng sống không nổi hai ngày, đến lúc đó nương cũng không đến lúc đó nương cũng không cần phải có chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến bà ta mới có thể làm như vậy."
Vương Nhược Sanh cau mày nói "Vũ nhi nói đúng. Nhưng con cũng biết nha đầu Bàng Lạc Tuyết kia gian xảo đến thế nào, lại giấu đại phu nhân đi. Ngay cả phụ thân con cũng không biết, sao chúng ta có thể biết được."
Bàng Lạc Vũ cũng cau mày.
Nhị phu nhân nhìn Vương Nam nói: "Nam nhi, sao con lại tới đây lúc này? Trở về nói cho tổ mẫu con, nói ta mấy ngày này không thể về, chỉ có đợi cho Dương thị trở về mới có thể về được, vẫn xin tổ mẫu con thông cảm."
Nhị phu nhân nói xong trên mặt cũng có chút áy náy.
Vương Nam nói: "Chẳng lẽ cô cô không nghĩ tới việc đoạt thành sao?"
Nhị phu nhân nở nụ cười, hiện tại bà ta đã Vương Nam này tới để làm gì, cười nói: "Nếu có thể bỏ Dương thị, với Vương gia chúng ra cũng là chuyện tốt, đến lúc đó ngươi muội muội cũng có thể lấy thân phận nữ nhi chính thất của Bàng quốc công mà xuất giá, Vương gia chúng ta cũng có thể đầy đủ thăng tiến ở phủ Bàng Quốc công."
"Không sai, ý của con chính là đây, Dương Quốc công đã xuống dốc, trừ bỏ đại phu nhân là nữ nhi cũng không có đứa con nào khác, phủ Dương Quốc công đi xuống là bình thường, đến lúc đó Vương gia chúng ta cũng có thể đoạt thành hoàn toàn, phải biết rằng địa vị của Vương gia chũng ta đang tăng lên mỗi ngày, Vũ nhi muội muội có thể gả vào hoàng thất cũng là chuyện tốt." Vương Nam nói, hắn biết đại phu nhân vẫn luôn là một cái gai trong lòng vị cô cô này,mình giúp bà ta rút cái gai này ra, về sau này Bàng Quốc Công ắt sẽ theo chân Vương gia bọn họ cùng tiến cùng lùi, chỉ là Bàng Lạc Tuyết này thật sự rất khó đối phó, lần trước chuyện bên trong hoàng cung cũng rành rành trước mắt hắn, tuy nhiên gương mặt trái xoan kia của nàng rất hợp khẩu vị của hắn, xuất thân cũng không tệ.
Có lẽ là Vương Nam tâm tư trong mắt biểu hiện quá rõ ràng, Bàng Lạc Vũ không vui nói: "Làm sao vậy? Không phải là Nam biểu ca nhìn trúng nha đầu Bàng Lạc Tuyết kia chứ."
Vương Nam bị nói trúng tâm tư, đỏ mặt lên nói: "Sao Lạc Vũ muội muội lại nói vậy, thân phận của nàng không tầm thường,sẽ không nhìn đến loại người bình thường như ta."
"Hừ! Đừng cho là ta không biết, khuôn mặt hồ ly của nàng ta, chỉ cần là nam nhân thấy đều sẽ động lòng." Cho đến nay Bàng Lạc Vũ còn nhớ rõ lúc trước đúng là Tấn Vương muốn kết hôn với Bàng Lạc Tuyết, tuy nhiên là do vận khí của mình tốt, mới có thể nên nhân duyên với Tấn Vương.
"Lạc Vũ muội muội, muội đã sắp là Tấn Vương phi, cũng không thể ích kỷ như vậy, đến lúc đó thê thiếp xinh đẹp bên người Tấn Vương cũng không phải là ít." Vương Nam trêu ghẹo nói
Vương Nam nói xong, lại nhìn thấy sắc mặt của Bàng Lạc Vũ không bình thường, thầm nghĩ một tiếng không tố, cô biểu muội này có tiếng tính tình không tốt, lúc trước khi Bàng Lạc Vũ đi theo Vương thị đồng khởi về nhà mẹ đẻ bởi vì nhìn thấy một nha hoàn có dáng vẻ xinh đẹp mà dùng cây trâm hoa làm mặt nàng ta bị thương, mà người nha hoàn kia đúng là nha hoàn bên người Vương Nam, vốn được cho hắn để làm nha hoàn thông phòng, mặt bị huỷ, Vương Nam không còn hứng thú với nàng ta, tìm một kẻ buôn người rồi bán ra ngoài kỹ viện.
Vương thị vội vàng ngắt lời: "Lạc Vũ, sao lại nói với biểu ca con như vậy, biểu ca cũng là vì muốn tốt cho con, tương lai sao bên người Vương gia chỉ có thể chỉ có một mình con, đến lúc đó phải học tập để có thể giúp Vương gia quản lý nữ nhân của hắn."
Bàng Lạc Vũ cho dù không tình nguyện cũng không nói được cái gì.
Vương thị nhìn Vương Nam nói: "Nam nhi, con nói cho cô cô một câu, có phải con biết đại phu nhân ở đâu không?"
Những lời này của Vương Nhược Sanh, đã khiến Bàng Lạc Vũ yên tĩnh trở lại, nếu Vương Nam biết rõ Dương thị ở nơi nào, đến lúc đó bọn họ sẽ có biện pháp nói tin Bàng Lạc Tuyết bị thương sắp chết cho Dương thị, dựa theo bệnh tình của Dương thị, rất nhanh sẽ có thể đi gặp diêm vương, đến lúc đó Vương thị sẽ hoàn toàn trở thành đương gia chủ mẫu của phủ Bàng Quốc Công!