Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 45: Rối rắm tam giác luyến




Một tiếng “đại ca”, tất cả hiểu lầm đều giải trừ, sau khi xa cách mười năm lại nghe được tiếng kêu gọi quen thuộc như thế, hốc mắt Thượng Quan Sở Hàn không khỏi ươn ướt:

- Nhã Nhi…. Nhã Nhi, Nhã Nhi của ta đã trở lại.

Nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc trắng như tuyết của Dạ Mị, trong mắt Thượng Quan Sở Hàn tràn ngập thương tiếc, cứ lẳng lặng để Dạ Mị dựa vào trong ngực hắn làm càn khóc lớn như vậy, hắn biết, nàng cần phát tiết.

Thấy vậy, khoé miệng Hiên Viên Ngọc gợi lên một nụ cười khổ, lén lút rời đi.

- Đại ca, muội thật xin lỗi huynh, nhiều năm như vậy đều là muội hiểu lầm huynh, còn nói nhiều lời tuyệt tình với huynh như vậy! Có phải muội thật sự rất đáng giận hay không? - Hai mắt Dạ Mị đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở Hàn nói, dù sao, nàng đã từng thương tổn hắn như vậy.

Thượng Quan Sở Hàn ôn nhu lau đi giọt nước mắt trên mặt nàng, gằn từng tiếng kiên định nói:

- Nhã Nhi, mặc kệ nàng đã làm những gì đối với ta, ta đều không thể hận nàng, trái tim này chỉ nhảy lên vì yêu nàng. - Nếu không yêu, tâm cũng sẽ chết.

Nghe được lời thổ lộ bất thình lình của Thượng Quan Sở Hàn, Dạ Mị ngây ngẩn cả người, nàng thừa nhận, lúc nghe hắn nói yêu nàng tim thế nhưng đập nhanh, đáy lòng còn có chút cảm giác ngọt ngào! Nhưng càng là như thế này, nàng lại càng có một loại cảm giác tội lỗi, bởi vì nàng còn có Phàm Trần…. hai người nam nhân ưu tú giống nhau như thế, sao nàng lại có thể ích kỷ tham lam như vậy đâu?

Hơn nữa nam nhân trước mắt này yêu hẳn là muội muội Thượng Quan Nhã Nhi của hắn đi? Mà chính mình…. lại chẳng qua chỉ là một lũ cô hồn đến từ dị giới thôi, chiếm cứ thân thể người khác, chẳng lẽ còn muốn chiếm giữ tình yêu của người khác luôn sao? Dạ Mị, ngươi thật sự muốn ích kỷ như thế sao? Nếu có một ngày hắn biết tất cả mọi chuyện, ngươi có thể cam đoan hắn sẽ không hận ngươi sao?

Nghĩ đến đây, Dạ Mị liền nhịn không được bối rối lên, ánh mắt mơ hồ nói:

- Đại ca, thực xin lỗi, muội đã cùng với Trần ở cùng một chỗ…

Vừa lúc nãy không phải đã muốn nhìn ra sao? Vì cái gì bây giờ nghe chính miệng nàng nói ra tâm thế nhưng sẽ đau như vậy? Chẳng lẽ trong lòng mình còn hi vọng xa vời sao…..

Nhìn đến dáng vẻ co quắp bất an của Dạ Mị, Thượng Quan Sở Hàn cố chịu đựng nỗi đau trong lòng, nỗ lực giơ lên một nụ cười ôn nhu nói:

- Chỉ cần nàng cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi, cái khác cũng không cần suy nghĩ nhiều. Sau này để cho ta lấy thân phận đại ca theo bên cạnh nàng được không? Ta nghĩ muốn nhìn bảo bối của ta hạnh phúc cả đời.

Nghe vậy, Dạ Mị chấn kinh rồi, ý của hắn là muốn bảo vệ bên cạnh mình cả đời sao? Cả đời nhìn nữ nhân mình yêu cùng nam nhân khác hạnh phúc vui vẻ, đó là sự tra tấn như thế nào?

- Đại ca, huynh….

- Nhã Nhi, chẳng lẽ ngay cả yêu cầu nhỏ nhoi như vậy muội cũng không chịu đồng ý sao? Hay là nói muội căn bản là không muốn gặp huynh rồi?

- Đại ca, muội không phải là có ý này, muội chỉ là…. chỉ là không hy vọng huynh đem thời gian lãng phí trên người muội.

- Nhã Nhi, huynh hy vọng cho dù muội không thể chấp nhận huynh cũng không cần đem huynh đẩy cho người khác, chẳng lẽ muội không biết như vậy so với giết huynh càng thêm tàn nhẫn sao?

Nhìn đôi mắt bi thương của hắn, Dạ Mị bất đắc dĩ thở dài một hơi. Đại ca, đến tột cùng muốn làm như thế nào muội mới sẽ không lại xúc phạm đến huynh? Huynh có biết hay không, nhìn đến huynh bị thương, muội cũng sẽ đau lòng….

- Tốt, muội đồng ý với huynh.

Nghe vậy, Thượng Quan Sở Hàn nở nụ cười thoải mái, Song, đầu đầy tóc bạc kia của Dạ Mị lại làm đau đớn ánh mắt hắn, hơi hơi nhăn mày lại ngưng trọng hỏi:

- Nhã Nhi, đến tột cùng tóc của muội đã xảy ra chuyện gì?

- Tóc muội…. - Dạ Mị ngây ngốc cầm lấy một luồng tóc, trong đầu lại nghĩ đến gương mặt trắng bệch của Hiên Viên Thương đêm đó, âm thanh run rẩy nói:

- Đại ca, huynh đi xem Thương đi.

- Thương? Hắn làm sao vậy? - Nhìn đến bộ dáng thống khổ của Dạ Mị, Thượng Quan Sở Hàn giống như nhận thấy được cái gì, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.

- Thương vì cứu muội, đã chết.

- Đã chết?! - Thượng Quan Sở Hàn không dám tin trừng lớn hai tròng mắt, hai chân cũng không chịu khống chế lui về phía sau vài bước, cái đế vương cường thế bá đạo, bày mưu nghĩ kế trong trí nhớ kia thế nhưng cứ như vậy đã chết? Nỗ lực khắc chế không cho giọng nói của mình run rẩy, Thượng Quan Sở Hàn khó khăn hỏi:

- Đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Kế tiếp, Dạ Mị liền đem chuyện của Ma Tôn nói hết cho hắn nghe, lại nhớ tới Ma Tôn, hận ý trong lòng Dạ Mị càng sâu, hận không thể lập tức lột da huỷ cốt hắn đi!

Nghe xong Dạ Mị kể lại, Thượng Quan Sở Hàn thất vọng đau khổ lại cảm khái ngàn vạn, một mặt cảm thán vì tình thâm ý nặng của Hiên Viên Thương, một mặt lại áy náy vì chính mình không thể ở bên cạnh nàng cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn:

- Nhã Nhi, thật xin lỗi, tại lúc muội gặp nạn huynh thế nhưng không thể ở bên cạnh muội...

- Đại ca, này không trách huynh được, muội tin tưởng nếu huynh biết trước, nhất định sẽ liều chết tới đây rồi. Đi thôi, muội dẫn huynh đi nhìn xem Thương, muội nghĩ hắn nhất định cũng rất muốn gặp huynh - Dạ Mị biết, đại ca cùng Thương, Ngọc vẫn đều là huynh đệ rất tốt, nếu không phải vì sự kiện kia mà nói, có lẽ bọn họ sẽ là huynh đệ tốt cả đời đi? Thương, hẳn là chàng cũng hối hận đi? Nhưng là vì cái gì ngay cả dũng khí giáp mặt giải thích cũng không có, cứ ích kỷ rời đi như vậy? Ông trời sao ông lại có thể tàn nhẫn như vậy? Không phải nói biết sai mà sửa sẽ là một việc rất tốt sao? Nhưng là vì cái gì ngay cả cơ hội sửa đổi ông cũng không cho hắn.....

Sau khi Thượng Quan Sở Hàn cùng Dạ Mị đến tầng hầm, Dạ Mị liền rời đi trước, giữa bọn họ hẳn là còn rất nhiều lời muốn nói đi.

- Mị nhi. - Giọng nói của Phàm Trần đột nhiên vang lên sau lưng Dạ Mị, đồng thời cũng đánh gãy suy nghĩ lộn xộn của Dạ Mị.

- Trần... - Dạ Mị nghe tiếng có chút mất tự nhiên xoay người sang chỗ khác, giống như đệ tử làm sai đang chờ sư phụ phê bình.

- Giải hoà với hắn rồi? - Giả vờ không có phát hiện Dạ Mị mất tự nhiên, Phàm Trần vẫn ôn nhu như trước đem nàng ôm vào trong lòng.

Nhắc tới "hắn", tâm Dạ Mị đột nhiên đập nhanh hơn, mơ hồ không rõ gật đầu nói:

- Ân.

- Vậy là tốt rồi. Đi thôi, ta đưa nàng trở về phòng nghỉ ngơi một chút.

Chờ sau khi đưa Dạ Mị trở về phòng, Phàm Trần liền xoay người muốn rời đi, trong lòng Dạ Mị không yên bất an:

- Trần... thật xin lỗi.

Dạ Mị cũng không biết vì sao chính mình sẽ nói ra ba chữ này, chẳng lẽ vì cái loại tim đập nhanh không hiểu này đối với đại ca sao? Chính mình khi nào lại biến thành một nữ nhân hoa tâm rồi? Nếu quyết định muốn ở cùng một chỗ với Trần, vậy không phải nên toàn tâm toàn ý sao? Nhưng là vì cái gì hiện tại đối mặt với hắn lại làm không được tự nhiên như trước?

Nghe vậy, Phàm Trần sửng sốt, lập tức lộ ra nụ cười thấu hiểu, chỉ là trong nụ cười kia là như thế nào cũng che giấu không dược vẻ chua sót:

- Mị nhi, ta đã sớm nói qua, nếu tình yêu có thể khống chế được vậy không phải tình yêu chân chính, cho nên nàng không cần cảm thấy thật xin lỗi ta. - Nói xong, Phàm Trần cũng không quay đầu lại rời đi, bóng dáng đơn bạc cô đơn làm người ta đau lòng.

Dạ Mị vẫn không yên bất an, sau khi nghe được lời nói của Phàm Trần liền chấn động mạnh, trong lòng không hiểu khủng hoảng lên. Nhất định là hắn đã biết đi? Kỳ thật nghĩ nghĩ chính mình cũng thật đúng là đủ ngốc, thế gian này có chuyện gì có thể giấu hắn được? Một người thông minh như hắn lại làm sao có thể không nhận ra chính mình khác thường đâu? Nghĩ đến đây, Dạ Mị không khỏi lộ ra một chút cười khổ, nàng thế nhưng sẽ quên, hắn vẫn đều là người hiểu biết chính mình nhất a....

Từ sau khi Phàm Trần rời đi, Dạ Mị vẫn bị vây trong bối rối, nàng sợ hắn sẽ vì vậy mà rời khỏi chính mình, bao nhiêu lần muốn đi tìm hắn, nhưng lại không biết chính mình nên nói cái gì. Liên tục vài ngày, Dạ Mị không có ra khỏi phòng một bước, Phàm Trần cũng chưa từng đến tìm nàng, nàng đã hoàn toàn hoảng loạn, đau lòng, tuyệt vọng từ trong lòng lan toả ra.

Dưới sự nóng vội, rốt cuộc Dạ Mị cũng bất chấp tất cả, hiện tại nàng một lòng chỉ nghĩ muốn đến gặp Phàm Trần, giáp mặt hỏi rõ ràng. Cùng với chính mình miên man suy nghĩ một mình, chẳng thà đem lời nói rõ ràng, bất luận là kết quả như thế nào, cũng so với trạng thái bây giờ tốt hơn nhiều.

Trong phòng, Phàm Trần đang vẻ mặt trịnh trọng nói chuyện cùng với Thượng Quan Sở Hàn, Nhìn vẻ mặt Thượng Quan Sở Hàn từ lạnh lùng đến khiếp sợ, thương tâm, mê man lại đến cuối cùng kiên định, Phàm Trần dần dần gợi lên một nụ cười vừa lòng.

Lại tại lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Dạ Mị hùng hùng hổ hổ chạy vào, Phàm Trần kinh ngạc hỏi:

- Mị Nhi, nàng làm sao vậy?

Nhìn đến gương mặt quen thuộc của Phàm Trần, Dạ Mị không khống chế được bổ nhào vào trong lòng hắn nức nở nói:

- Trần... có phải chàng không cần ta nữa hay không?

- Bé ngốc, sao nàng lại có thể nghĩ như vậy đâu? Ta làm sao có thể nỡ không cần nàng? - Phàm Trần yêu thương vuốt ve đầu bạc của Dạ Mị, giọng nói ôn nhu tràn đầy yêu thương say đắm trước sau như một.

- Vậy vì cái gì mấy ngày này chàng cũng không có đến tìm ta? - Sau khi được đến khẳng định, trái tim đang lung lay của Dạ Mị cuối cùng cũng an toàn hạ xuống, nhớ tới bản thân sợ hãi mấy ngày qua, Dạ Mị không khỏi mân miệng uỷ khuất nói.

Nghe vậy, cuối cùng Phàm Trần cũng biết nàng suy nghĩ miên man chỗ nào ra, không khỏi áy náy nói:

- Ta chỉ là muốn cho nàng thời gian bĩnh tĩnh suy nghĩ, để nàng lo lắng. Mị nhi, thật xin lỗi. Bất quá ta rất vui vẻ, ít nhất nàng cho ta biết địa vị của ta ở trong lòng nàng, cảm ơn viên thuốc an thần này của nàng.

Nói xong, trên mặt Phàm Trần lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng hôn một ngụm tại môi đỏ mọng của Dạ Mị. Trên mặt Dạ Mị lập tức dâng lên hai đoá mây đỏ, vô cùng kiều diễm động lòng người.

- Mị nhi, ta trước ra ngoài một lúc, Sở Hàn có một số việc muốn nói với nàng.

- Đại ca? - Lúc này Dạ Mị mới phát hiện, trong phòng thế nhưng còn có một người, đúng là Thượng Quan Sở Hàn vẻ mặt ghen tuông! Vừa nghĩ tới việc làm của chính mình vừa nãy thế nhưng bị hắn thấy được, mặt Dạ Mị liền nhanh chóng nóng lên, xấu hổ đứng ở tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải, không nghĩ tới chính mình trong lúc gấp gáp thế nhưng quyết đoán xem nhẹ ngoại bất cứ ngoại vật nào trừ Phàm Trần.

Hết chương 45.