Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 2: Thu đồ đệ




- Ha ha...Hảo! Hảo! Hảo! Vi sư tâm nguyện đã xong, tiếc nuối duy nhất là không thể tự mình dạy dỗ ngươi, không thể tận mắt thấy ngươi thành tài! Ngươi nhất định phải hảo hảo nỗ lực mới được a! - Phong Linh Tử vừa vui mừng lại vừa tiếc nuối nói, còn có thêm một tia áy náy, lúc tu luyện nếu không có ai ở một bên chỉ điểm sẽ phải đi rất nhiều đường vòng, có thành tài hay không thì hoàn toàn dựa vào ngộ tính bản thân.

- Dạ, đồ nhi nhất định không làm Hoa Thanh phái xấu mặt! - Dạ Mị trịnh trọng bảo đảm nói. Theo âm thanh của nàng vừa rơi xuống, bóng dáng Phong Linh Tử cũng hoàn toàn biến mất. Tâm Dạ Mị không hiểu sao lại phiền muộn.

Sửa sang lại tâm tình mình một chút, Dạ Mị liền đi về phía lầu 2. Căn phòng thứ nhất bên trong trưng bày mười mấy cái ngọc giản và trên trăm cái bình ngọc tinh mỹ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bên trong đó có lẽ là đan dược thôi?

Dạ Mị cầm lấy một cái ngọc giản xanh biếc có vẻ đặc thù lên xem xéc. Khúc dạo đầu thứ nhất viết là "Tiên Linh Quyết" là bí pháp bổn phái, là của lịch đại chưởng môn chuyên tu, không thể một mình truyền cho bất cứ kẻ nào! - Nghĩ đây có lẽ là một quyển công pháp rất lợi hại đi? Có lẽ có quy định như vậy là vì đảm bảo thực lực của chưởng môn.

Kế tiếp là nội dung tầng thứ nhất, mặt sau Dạ Mị cũng nhìn không tới, chỉ có sau khi luyện thành tầng thứ nhất mới có thể mở cấm chế tầng thứ hai ra. Bởi vì tiến hành theo chất lượng, để tránh cho người tu luyện quá nóng lòng đòi cao mà tẩu hoả nhập ma. Làm theo lời ngọc giản, sau khi Dạ Mị tìm được tẩy tuỷ dịch ôn hoà cân đan liền ngồi trên chiếu tiến hành Trúc Cơ.

Tu Chân chủ yếu chia làm: Trúc Cơ, Ngưng Khí, Luyện Thần, Tâm Động, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp mười đại giai đoạn. Từng giai đoạn lại chia làm Tiền, Trung, Hậu tam kỳ, càng đi về phía sau càng khó tiến thêm một tầng.

Trải qua một phen thống khổ do tẩy tuỷ dịch ôn hoà cân đan mơ hồ làm Dạ Mị ngất xỉu sau. Dạ Mị rốt cục nhập định bắt đầu Trúc Cơ. Năm ngày sau, Dạ Mị vui sướng mở hai mắt.

- Ha ha, thành công!

Đắc ý quá suýt chút nữa làm nàng quên thân phận hiện tại của chính mình - lãnh cung khí hậu! Lập tức suy sụp sắc mặt.

- Xong rồi, cũng không biết đã qua bao lâu, tiểu nha đầu kia phát hiện không thấy ta chắc sẽ khóc chết mất!

Không dám chậm trễ nhiều lắm, ý niệm Dạ Mị vừa động, lại về tới cái giường băng lãnh kia.

- Chẳng lẽ nàng còn chưa có phát hiện ra ta mất tích rồi? - Dạ Mị khó hiểu lẩm bẩm, bời vì nàng có thế rõ ràng cảm nhận được Thuý Y còn ở bên ngoài bận việc, một chút cũng không có sốt ruột.

- tiểu thư, ngài tỉnh rồi sao? Đã đến giờ ăn cơm chiều.

- Nga, ngươi vào đi - Không đúng a! Ta ít nhất cũng phải dùng mấy ngày mới có thế thành công Trúc Cơ? Chẳng lẽ thời gian bên trong nhanh hơn so với bên ngoài? Tạm thời đem nghi hoặc giấu trong lòng, Dạ Mị định sau này mới hảo hảo thí nghiệm một chút.

- Tiểu thư..... - Thuý Y sau khi mở cửa đi vào ngây ngốc nhìn mặt Dạ Mị.

- Làm sao vậy? - Dạ Mị khó hiểu sờ soạng mặt mình. Chẳng lẽ bị huỷ dung rồi? Kinh ngạc như vậy làm chi?

- Trời ạ! Tiểu thư người trở nên càng xinh đẹp! - Thuý Y phục hồi tinh thần lại kinh diễm kêu lên.

- Thật không? Đem gương cho ta xem.

- Đây, tiểu thư - Thuý Y mang gương qua đưa, một bên còn nhìn chằm chằm mặt Dạ mị không tha, thậm chí Dạ Mị hoài nghi mặt mình có thể bị nàng nhìn mọc ra đoá hoa không nữa!

- Ách! - Dạ Mị sợ hãi nhìn mặt mình trong gương. Nguyên bản khuôn mặt tuyệt mỹ lúc này càng trở nên hoạ thuỷ! Nguyên nhân có lẽ là Trúc Cơ thành công, cả người đều nhiều hơn một chút linh khí, da thịt nõn nà trở nên càng óng ánh trong suốt, da thịt tuyết trắng thêm một tia đỏ bừng. Dạ Mị hoàn toàn cảm thấy chính mình có thể làm hoạ quốc yêu cơ một hồi, thật sự là hồng nhan hoạ thuỷ a!

- Cầm đi thôi, đem cơm chiều vào đây, ta đói bụng. - Dạ Mị bất đắc dĩ buông gương. Ai, xem ra về sau gương mặt này sẽ đem đến cho mình không ít phiền toái! Lớn lên như vậy rốt cục là đúng hay sai đây?

- Dạ, Thuý Y trước hầu hạ tiểu thư thay quần áo đi.

- Hảo. - Thiếu chút nữa quên, mình căn bản không biết mặc y phục cổ đại a, quá rườm rà, một tầng lại một tầng! Bất quá nói thật, bộ dạng của thân thể này lớn lên cũng không sai, nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, hoàn toàn là tiêu chuẩn đường cong chữ S.

Ngồi giữa cái bàn, Dạ Mị trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn 2 món đồ ăn trên bàn - một mâm rau xanh và một chén canh đậu hũ!

- Chúng ta mỗi ngày đều ăn cái này à? Hoàng cung rất nghèo sao? - Dạ Mị hết nói nổi hỏi.

- Không phải! đều do bọn cẩu nô tài thấy gió chiều nào che chiều đó này, gặp tiểu thư ngài thất sủng đã không cho ngài một cái sắc mặt tốt, tất cả Nội Vụ phủ phân cho đều bị bọn họ cắt xén! - Thuý Y cả một gương mặt bi phẫn nói, một bên còn vụng trộm chú ý nhìn sắc mặt Dạ Mị, thấy nàng không có biểu tình gì khác mới dám nói ra. Ngay từ lúc đầu, nàng đã bị tiểu thư mạnh mẽ đem nàng ngồi lên bàn, còn mệnh lệnh nàng phải cùng nhau ngồi ăn cơm, Thuý Y không lay chuyển được cũng đành phải đồng ý.

- Quên đi, đừng chấp nhặt với bọn nô tài này. Nếu không có ai chống sau lưng, cho dù cho bọn họ một trăm lá gan bọn họ cũng không dám làm như thế. - Dạ Mị khinh thường nói. Những tiểu xiếc trong hậu cung đó mình đã sớm biết rõ đến không thể biết rõ! tục ngữ nói " chưa ăn qua thịt heo còn chưa thấy heo chạy sao?". Tiểu thuyết hiện đại này, TV đã sớm chiếu hết.

- Tiểu thư! Ngài là nói.... - Thúy Y còn chưa có nói xong đã bị Dạ Mị đánh gãy, vì thế tiếp theo cả phòng chỉ còn lại âm thanh nhai nuốt, ai cũng không cần nhiều lời nữa.

Cơm chiều ăn xong, Dạ Mị lấy cớ thân thể không khỏe một mình ngồi trong phòng. Đóng chặt cửa phòng xong, vội vàng tiến vào vòng tay khẩn cấp bắt đầu tu luyện, nàng nhìn đến linh khí bên trong vòng tay so với bên ngoài cao rất nhiều, tu luyện đứng lên cũng làm ít công to.

Kế tiếp ba tháng sau, trừ bỏ thời gian ăn cơm Dạ Mị đều vào bên trong vòng tay dốc lòng tu luyện. Sau khi trải qua nhiều lần thí nghiệm, rốt cục cũng hiểu rõ vấn đề về thời gian. Thời gian bên trong vòng tay quả thật nhanh hơn so với bên ngoài rất nhiều, bên ngoài ba tháng, bên trong vòng tay lại ba năm.

Thời gian dài như vậy, Dạ Mị rốt cục gập ghềnh sờ soạng đến Luyện Thần hậu kỳ, nhưng lại bị đứng ở quan này không thế tiếp tục tiến thêm một tầng. Dạ Mị cũng biết là không thể khẩn cấp, tu chân trừ bỏ chú ý thiên phú cùng ngộ tính, bên ngoài còn có tâm tình cũng rất trọng yếu! Cho nên nói Dạ Mị thiếu nhất chỗ hỏng cũng chỉ là tâm tình lĩnh ngộ thôi!

Tại trong khoảng thời gian này, Thuý Y vẫn tận tâm tận sức chiếu cố nàng, cùng với nàng ở chung trong lãnh cung này chịu khổ vẫn không có câu oán hận nào. Thông qua xem xét, Dạ Mị phát hiện tiểu nha đầu này rất thông minh, nhưng chỉ có điều là quá đơn thuần! Bất quá thật ra rất trung tâm với mình, không đúng, phải nói là rất trung tâm với Thượng Quan Nhã Nhi! Nhưng mà có gì khác nhau sao? Không phải hiện tại Dạ Mị chính là Thượng quan Nhã Nhi, Thượng Quan Nhã Nhi chính là Dạ Mị sao?

- Thuý Y, ta có thể tin tưởng ngươi không? - Dạ Mị vừa hỏi vừa dùng một chút tinh thấp áp bức, nếu có thể dưới tình huống như vậy còn có thể nói dối mà không bị nàng phát hiện thì đúng không có ai làm được.

- Tiểu thư, mạng của Thuý Y đều là của tiểu thư, đời này Thuý Y cho dù đã chết cũng vĩnh viễn sẽ không phản bội tiểu thư! - Thuý Y cuống quít quỳ xuống kiên định nói.

- Được rồi! Ngươi đứng lên đi! Nhớ kỹ lời ngươi đã nói hôm nay, nếu như có một ngày ngươi phản bội ta, ta nhất định sẽ tự tay giết ngươi. - Dạ Mị sắc bén nhìn chằm chằm Thuý y nói, đội mắt đẹp lạnh như băng không một chút độ ấm nào.

- Dạ, Thuý Y nhớ kỹ! - Thuý Y bị khí tức nguy hiểm mãnh liệt của Dạ Mị dọạ tới mức tim đập chậm nửa nhịp, hàn khí không tự giác dâng từ lòng bàn chân lên, nàng luôn cảm giác từ ba tháng trước tiểu thư nhà mình sau khi tỉnh lại giống như đã thay đổi thành người khác, hiện tại nàng luôn làm cho người ta sợ hãi từ trong nội tâm!

- Tốt, ngươi đi theo ta. Chờ một lát sau cho dù thấy cái gì cũng không cần kinh ngạc! Lại càng không cho ngươi nhắc với bất kỳ kẻ nào, cho dù là phụ thân hay đại ca ta cũng giống nhau! - Dạ Mị nghiêm túc dặn dò.

- Dạ, tiểu thư! - Tuy rằng Thuý Y không rõ ràng nói những lời này là có ý tứ gì, nhưng đối với nàng mà nói, lời tiểu thư cũng như thánh chỉ, chính mình cho dù thế nào cũng không thể vi phạm.

Sau một trận hoa mắt choáng váng, hai người đồng thời biến mất tại chỗ. Bên trong vòng tay, Thuý Y mở to mắt không dám tin tất cả những gì mình thấy, nhìn cảnh tượng xa hoa xung quanh, trừ bỏ khiếp sợ ở ngoài, bên trong còn nghẹn một đống nghi vấn lớn.

- Nơi này là tiên phủ Hoa Thanh phái, ta là chưởng môn đời thứ ba Hoa Thanh Phái!.... - Sau đó, Dạ Mị đem tất cả những gì liên quan đều nói cho Thuý Y, nghe đến Thuý Y chậc chậc lấy làm kỳ lạ, trợn mắt há hốc mồm, đầu óc đều không theo kịp hiện tại! Làm sau khi Dạ Mị nói xong , Thuý Y cả người đã ngốc lăng chết đứng.

- Thuý Y, ngươi có đồng ý bái ta làm thầy? - Dạ Mị đã sớm nghe nói thế giới này nguyên lai trừ bỏ người luyện võ ra thì cũng có người Tu Chân, nên không có tiếp tục giải thích nhiều về chuyện Tu Chân.

- A? Nguyện....nguyện ý! Thuý Y bái kiến sư phụ! - Thuý Y quả thực bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống này đụng choáng váng, vội vàng quỳ xuống dập đầu bái sư. Thế giới này người Tu Chân cũng không ít, nhưng là một cái nha hoàn như nàng cũng không dám trông cậy vào chuyện có thể tu luyện. Tu Chân không những cần vào căn cốt thượng hạng, công pháp, còn cần tiêu phí tiền bạc rất lớn, thậm chí có cả tiền cũng không mua được! Tỷ như nói pháp bảo cùng đan dược của Tu Chân giới.

Không biết bao nhiêu người nằm mơ đều muốn có một ngày có thể bước vào cửa lớn của môn phái Tu Chân, chờ đợi một ngày kia có thể phi thăng thành tiên, nhưng mà tiêu chuẩn thu đồ đệ của môn phái rất nghiêm khắc. Trừ bỏ có tiền còn có thể vào dễ dàng, thường dân bình thường chỉ có căn cốt thật tốt mới có thể đi vào, làm thấp đẳng nhất ngoại môn đệ tử, chuyên làm việc nặng của hạ nhân. Hiện tại lại có cái kinh hỉ lớn như vậy xảy ra trước mặt, làm Thuý Y có thể nào không kích động?

- Tốt! Đứng lên đi, từ nay về sao ngươi là tứ đại đệ tử Hoa Thanh phái ta! Sau này ở trước mặt người ngoài ngươi cứ bảo ta là tiểu thư đi. Đến, ta đến giúp ngươi Trúc Cơ. - Dạ Mị cũng thật cao hứng, ở trong lòng nàng Thuý Y giống như là tiểu muội muội, nàng tính thời điểm ra khỏi hoàng cung có thể đem Thuý Y mang theo, bằng không để tiểu nha đầu đơn thuần ở địa phương ăn thịt người này, phỏng chừng sẽ chết không toàn thây đi? Hơn nữa nàng phát hiện căn cốt của Thuý Y rất không sai, có lẽ là khả tạo chi tài.

- Dạ, sư phụ! - Thuý Y hưng phấn khó có thể hình dung, nàng không biết kiếp trước có phải là mình tích nhiều phúc, để kiếp này có thể gặp tiểu thư, cũng bởi vậy có cơ hội có thể hoàn thành được giấc mộng cả đời của người khác!

- Đây là tẩy tuỷ dịch ôn hoà cân đan, sau khi dùng sẽ rất thống khổ, trong khoảng thời gian này ngươi nhất định phải chống đỡ được! - Bên trong lầu các, Dạ Mị vẻ mặt trịnh trọng dặn dò Thuý Y.

- Sư phụ yên tâm, Thuý Y nhất định sẽ chống đỡ được! - Kiên định trong mắt Thuý Y là không thể nghi ngờ, nàng tuyệt đối sẽ không làm cho sư phụ thất vọng!

- Tốt, vậy bắt đầu đi - Trong mười ngày kế tiếp, Dạ Mị luôn nôn nóng chờ đợi bên cạch. Rốt cục Thuý Y cũng từ trong nhập định tỉnh lại, hưng phấn nói với Dạ Mị:

- Sư phụ, ta thành công!

- Ha ha, chúc mừng! Về sau ngươi phải nỗ lực tu luyện a! -Dạ Mị cũng rất cao hứng vì nàng, đây chính là đồ đệ thứ nhất của mình đâu!

- Dạ, sư phụ yên tâm, Thuý Y nhất định sẽ hết sức nỗ lực. - Đối với Dạ Mị, Thuý Y là kính ngưỡng từ trong lòng, trong lòng nàng đã sớm thề muốn cả đời đi theo bên người Dạ Mị, thề sống chết trung thành! Nếu tiểu thư cho ta một cơ hội, ta sẽ phải tốt lợi dụng cơ hội này làm cho chính mình trưởng thành lên, như vậy mới xứng đứng ở bên người tiểu thư.

- Tốt lắm, chúng ta trước đi ra ngoài đi, ta nhưng là đã sớm đói bụng đâu. mấy ngày nay ăn trái cây miệng ta lạc đến mức có thể ra chim chóc tới rồi! - Thật sự là không biết tốt xấu! Kia nhưng là tiên quả mà bao nhiêu người ước mơ a! Là tiên quả a!

- A! Đã qua bao lâu a?

- Bên trong này qua mười ngày, bên ngoài cũng chỉ mới có một ngày thôi!

- Nga, ta đây đi ra ngoài nấu cơm! - Cho tới bây giờ Thuý Y vẫn hết sức tò mò đối với nơi này, bất quá còn nhiều thời gian mà, hiện tại nhiệm vụ hàng đầu là cho tiểu thư nhà mình ăn no a!

- Ân, đi thôi.

Cơm chiều ăn xong, Dạ Mị đột nhiên có hưng trí muốn ca hát! Nghĩ chính mình vào thế giới này cũng ba tháng, mỗi ngày đều bận rộn tu luyện, còn không có thả lỏng tâm tình mình một chút đâu! Vì thế từ trong vòng tay mang ra Dao Nguyệt Cầm, cầm này chính là thượng phẩm tiên khí Hoa Thanh Cung, tiếng đàn có công hiệu ngưng thần tĩnh khí, cũng có thể biến thành vũ khí giết người trong vô hình, bình thường thì chỉ đem làm cầm bình thường mà đạn tấu.

Dạ Mị tại trong Hoa Thanh Cung, liếc mắt một cái là nhìn trúng nó, chờ thực lực của mình nâng cao một bước là có thể tế luyện.

- Sư phụ, ngài có thế đánh đàn sao? - Thuý Y kinh ngạc nhìn cầm trong tay Dạ Mị, chính mình từ nhỏ đã theo bên người tiểu thư, như thế nào không biết nàng biết đánh đàn?

- Đúng vậy, ngươi cứ ngồi nghe thử xem đi! - Dạ Mị cười đắc ý. Tuy rằng kiếp trước chính mình là sát thủ, nhưng cũng nhiều khi vì nhiệm vụ mà nguỵ trang thành các loại nhân vật, nên có một thân tạp học! Cầm kỳ thư hoạ lại là cái gì? Hiện đại nàng là giới sát thủ có tiếng"thiên biến hồ ly", muốn làm nhân vật nào thì làm nhân vật ấy, không có chút sơ ghở, giảo hoạt giống như hồ ly vậy.

Dạ Mị ngồi ở trên bàn đá chờ dọn xong cầm, ngón tay thon ngọc nhẹ nhàng kích thích huyền cầm, môi đỏ hé mở:

(Phát hiện chúng ta ý tưởng dần dần bất đồng.

Phát hiện chúng ta càng ngày càng thích khắc khẩu.

Phát hiện của ngươi lãnh mạc dần dần trở nên hơn.

Phát hiện ngươi cũng không nghe ta giải thích.

Phát hiện ngươi hoàn thích kia một loại nhan sắc.

Phát hiện ngươi hoàn nghe kia thủ khả ái ca.

Phát hiện của ta yếu ớt dần dần trở nên lớn.

Phát hiện ta rốt cục tìm được tịch mịch.

Thân ái chúng ta rốt cục làm sao vậy.

Mệt mỏi đã nghĩ muốn buông tay.

Ái không phải muốn tới thì tới muốn đi thì đi đơn giản như vậy

Nếu chân như vậy ngươi cảm thấy đáng không đáng.

Nói cho ta biết chúng ta đến tột cùng chỗ nào sai lầm rồi.

Giờ khắc này chúng ta trầm mặc.

Chúng ta vui vẻ thời khắc lại không nhớ rõ này bi thương cố tình phải nhớ như thế khắc sâu)

... ...(ta rất thích một bài hát "Thân ái, chúng ta đến tột cùng làm sao vậy")

Khúc phong hoàn toàn mới, giai điệu bi thương, tiếng nói lược hiển trầm thấp, làm cho người ta bất giác say mê trong đó.