Khuynh Thành Nữ Vương Gia: Xấu Phu, Thị Tẩm Đi

Chương 5: Ngây thơ




Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng 

Là Vân Mạc khẽ run một cái, trầm ổn như hắn, cũng không thể cầm chắc cái chén trên tay.

Trực tiếp ném đi, chia năm xẻ bảy, nước canh rơi đầy đất.

Một tiếng này cũng đem Phượng Khuynh khóc thút thít tạm ngưng một chút, xong rồi, Vân Mạc không phải là sinh khí đi?

Không tự giác mang theo điểm cẩn thận từng li từng tí, ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt phượng, trên lông mi dài mà cong vút còn mờ mịt hơi nước, từ chiếc cằm trơn bóng của Vân Mạc nhìn qua.

Cái này vừa nhìn liền nhìn đến xuất thần.

Vân Mạc tuy rằng thật sự không có da thịt như ngọc, thậm chí màu da của mình so với một đại nữ nhân còn không bằng, nhưng lại không biết vì cái gì, nàng nhìn Vân Mạc như vậy lại cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, đây là của nàng, độc nhất vô nhị Vân Mạc.

Thậm chí nhìn Vân Mạc sống sờ sờ như vậy, nội tâm nàng vui mừng khôn xiết nhịn không được mà dâng lên, thậm chí còn muốn lớn tiếng hò hét, nàng đã trở lại, nàng trở lại hiện tại, nàng có thể đem tất cả mọi thứ mình sở hữu, không giữ lại dù chỉ một cái mà tất thảy đều cho nam nhân trước mắt này!

Ánh mắt nóng bỏng, làm mặt Vân Mạc thực mau nhiễm một tầng mây hồng.

Thân thể tựa hồ càng cứng đờ, tay đặt ở trên lưng nàng cũng nâng lên, hai tay đều không biết nên đặt như thế nào, “Điện, điện hạ, ngươi……”

Cái động tác này, xem ra quả thực có chút ái muội.

Cả người Phượng Khuynh cơ hồ đều nhào vào trong ngực Vân Mạc.

Nhiệt khí thở ra phun vào cằm và cổ hắn, có chút ngưa ngứa.

Phượng Khuynh “Phốc xuy” cười một tiếng, một đôi tay xanh nhạt như ngọc, từ phía sau chiếc cổ dò lên trên, dần dần sờ lên gương mặt Vân Mạc.

Có điểm ửng đỏ, còn có thể cảm nhận được tựa hồ là nhiệt khí nóng lên.

Phượng Khuynh cười đến càng tùy ý, một khắc trước còn khóc đến thở hổn hển, tựa hồ còn muốn thút thít một lúc, lúc này trên mặt nước mắt tèm nhem, liền như vậy nở nụ cười.

Chỉ là mỹ nhân này, lại không biết là chỉ ai.

Vân Mạc cũng có chút giật mình.

Hắn vẫn luôn biết Cảnh Vương là Phượng Đô đệ nhất nữ tử, sinh đến một dung mạo nam nữ khó phân, nữ sinh nam tướng, cũng từng nghe mấy đệ đệ của hắn ở trong hoa viên nói qua, nói Cảnh Vương cười, điên đảo chúng sinh cũng không quá.

Nhưng vẫn bị vẻ đẹp trước mắt chấn kinh một chút.

Phượng Khuynh cười đến càng vui sướng.

Kiếp trước nàng ghét nhất chính là người khác nhìn chằm chằm diện quan của nàng mà phát hoa si, luôn cảm thấy đó là khinh nhờn đại nữ nhân là nàng, sao có thể cùng nam nhi chỉ biết bề ngoài kia so sánh?

Nhưng thời khắc này bị người yêu của mình nhìn như vậy, nàng lại tràn đầy vui sướng.

Thậm chí còn có điểm chua xót.

Kiếp trước Vân Mạc trong mắt của mình, tựa hồ đều là lạnh lùng, thậm chí còn có chút ghét bỏ.

Ngón tay ngọc bích xanh nhạt khẽ xoa khuôn mặt mang chút điểm mạch sắc của hắn, hai màu đối lập, hết sức rõ ràng, cũng hết sức… Đẹp.

Vân Mạc thân mình lại cứng đờ, Phượng Khuynh cảm thấy bản thân chẳng khác gì đang dựa vào một khúc gỗ cứng nhắc.

Nếu là trước đây, nàng chắc chắn cảm thấy Vân Mạc ngốc nghếch, thô lỗ vụng về không hiểu phong tình.

Sau khi đã trải qua một đời mới hiểu được, bất quá là A Mạc nhà nàng quá ngây thơ!

Không biết vì sao nổi lên tâm tư chọc ghẹo hắn: “A Mạc!”

Nàng thanh thúy mà kêu hắn, mới vừa khóc xong tiếng nói có chút khàn khàn, trộn lẫn chút giọng mũi, cảm giác có chút dinh dính nhơn nhớt, giống như lông chim nhẹ phất qua tâm Vân Mạc.

“A Mạc!” Phượng Khuynh bất mãn hắn thế nhưng không có trả lời, tựa như tiểu miêu tiếp tục làm nũng, thậm chí vặn vẹo trong ngực Vân Mạc.

Nếu như để hạ nhân Cảnh Vương phủ thấy được, chỉ sợ sẽ kinh ngạc muốn rớt cả tròng mắt.

Đừng nhìn Cảnh Vương diện mạo tuyệt mỹ, nhưng trên thực tế tính cách cực kỳ lãnh tình đại khí*, sao có thể làm ra loại hành động làm nũng trong ngực nam nhi này?

*Lãnh tình đại khí (冷情大气): Đại khái là khí thế hùng mạnh, tính cách lạnh lùng.