Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
“Ngươi tiến cung gặp trẫm, là muốn nói cái này?”
Phượng Bắc Thần vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, tay đập mạnh vào mặt bàn, chén trà khẽ nghiêng, nước bên trong tràn ra ngoài.
“Chuyện này không được! Người cũng đã vào phủ ngươi, hiện tại lại ban cho tiểu cửu, thì ra thể thống gì? Xem thể diện hoàng gia là bùn sao?”
Phượng Khuynh ngồi ngay ngắn: “Mẫu Hoàng, nhi thần cảm thấy sáu vị công tử kia đều là thiên nhân chi tư, toàn bộ để ở Cảnh Vương phủ không khỏi quá mức đáng tiếc, hơn nữa thân phận của bọn họ...... Đã có không ít người nói......”
“Nói? Nói cái gì?” Phượng Bắc Thần trợn tròn mắt, kỳ thật nàng biết Phượng Khuynh muốn nói cái gì, mấy người kia lai lịch đều bất phàm, cuối cùng đều bị nàng đưa tới Cảnh Vương phủ, không nói nhiều ngày nay đã có bao nhiêu triều thần nói chuyện này không được, mấy nữ nhi khác cũng đến nói bóng nói gió.
Ngay cả Lão Phượng Quân cũng trong tối ngoài sáng nói vài lần, nói cái gì mà hảo nam nhi cũng nên ban một hai người cho Thái Nữ.
Đơn giản là Thái Nữ bất bình. Nghĩ đến nữ nhi kia, đồng tử Phượng Bắc Thần âm trầm, hy vọng nàng hiểu được nỗi khổ tâm của mình.
Nhưng nàng thái độ cường ngạnh, hơn nữa vừa nói một câu liền phản bác lại ngay, sáu vị này, tuy rằng là hạt nhân mới đổi năm nay, nhưng không phải ai muốn liền được, cũng phải là nhân gia nguyện ý a!
Lại nói, Khuynh Nhi từ nhỏ thể chất...... Còn có người đó nói......
Phượng Bắc Thần vừa mới dao động lại kiên định lại, nàng không có quên ý định và lòng dạ ban đầu của mình.
Kéo Phượng Khuynh đến trước mặt: “Khuynh Nhi a, lại đây nói chuyện với Mẫu Hoàng một chút, vì sao lại chướng mắt mấy người kia như vậy? Là không đủ xinh đẹp? Hay là không đủ tài hoa?”
Phượng Khuynh lắc đầu, những cái này đều không quan hệ. Khi ngươi thật sự thích một người, sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi hắn, người khác vô luận có đẹp có tốt cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là mây bay.
Đáng tiếc, loại lời nói này không thể nói thẳng trước mặt Phượng Bắc Thần, bằng không Vân Mạc liền chân chân chính chính trở thành hồ ly tinh dụ người.
Phượng Bắc Thần thật sự không rõ: “Ngươi đứa nhỏ này, tâm tư hiện tại Mẫu Hoàng một chút cũng đoán không ra. Nhưng Mẫu Hoàng nói ngươi a, mấy người này đều là nhân trung long phượng, đặc biệt là nam tử từ đảo tới, ngươi biết không Khuynh Nhi, bọn họ không giống chúng ta...... Đã đến phủ ngươi rồi, ngươi phải chu toàn hơn, bao dung hơn, Mẫu Hoàng tin tưởng, ngươi sẽ thích bọn họ.”
“Liền nói về Kinh Hồng một chút đi. Hài tử kia có cái gì không tốt? Luận diện mạo, cũng có thể ném Mộ Dung Thanh Ca cả một con phố; luận tài hoa, thi thư lễ nhạc bắn ngự, mọi thứ tinh thông. Nam nhi như vậy, Khuynh Nhi ngươi thật sự không tâm động?”
Nhớ năm đó, nếu không phải đã có phụ thân của Khuynh Nhi, nàng thiếu chút nữa đã quỳ gối dưới tay phụ thân của Mặc Kinh Hồng.
Người kia cũng là một nam nhân kinh thải tuyệt diễm*.
*Kinh thải tuyệt diễm (惊采绝艳): chỉ sắc thái, dáng dấp, vẻ người vô cùng xinh đẹp.
Mà Mặc Kinh Hồng, tuy tiếp xúc không lâu, Phượng Bắc Thần cũng có thể nhìn ra, hắn ta tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém.
Biết nắm bắt thời cơ, khẳng định là nhân vật danh chấn thiên hạ.
Người như vậy, so với hài tử Vân Mạc kia kỳ thật mới càng xứng đôi với Khuynh Nhi.
Phượng Khuynh không biết Mẫu Hoàng của nàng đang nghĩ cái gì, nhưng khi nghe Phượng Bắc Thần nói xong, liền biết đề nghị của nàng khẳng định là không thể thực thi.
Ngẫm lại cũng đúng, Lạc Thân Vương cũng rất coi trọng thể diện nhân gia.
Tuy rằng Phượng Cửu thích, nhưng tóm lại là đến Cảnh Vương phủ trước tiên.
Thôi, con đường này xem ra là đi không thông.
Phượng Khuynh suy nghĩ một phen, đột nhiên đứng dậy quỳ một gối xuống, hành một cái đại lễ, nghiêm túc trịnh trọng: “Mẫu Hoàng, nhi thần có việc khải tấu.”
Phượng Bắc Thần nhăn chặt mày, từ sau khi nha đầu này thành thân, tuy rằng nghe lời không ít, cũng không có vẻ lỗ mãng, nhưng nàng lại rất không thích loại tình huống này.
Trước kia chỉ có tiểu nha đầu này khiến nàng có thể cảm nhận được cái gì gọi là vui sướng của người mẫu thân, mà không phải là một quân vương được người người kính sợ.
“Làm gì vậy? Nói chuyện cùng Mẫu Hoàng, hai mẫu tử ta khi nào lại có quy củ như vậy?” Trong giọng nói có chút không vui.
Phượng Khuynh cố chấp không đứng dậy: “Nhi thần hôm nay đến đây, tất biết Lan Thành quân tình nguy cơ, tự xin xuất binh lên bắc, giải nguy cho Lan Thành.”
Âm thanh hữu lực, đây là nước cờ thứ hai của nàng.