Nhếch miệng cười, Lãnh Nguyệt Tâm điểm một cái, “Tất nhiên là thật.”
Quản gia nghe xong, lập tức chân chó nói: “Mời Tam tiểu thư nói, chỉ cần Tam tiểu thư giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho nô tài, mặc kệ lên núi đao xuống biển lửa, nô tài cái gì cũng đều sẽ nguyện ý làm.”
Nghe một chút, chân thành làm sao, lên núi đao xuống biển lửa, chỉ sợ nếu thật sự nàng để hắn đi, hắn sẽ kêu cha gọi mẹ mất thôi!
“Thật sao?” Lãnh Nguyệt Tâm một tay đặt ở bên người, một tay đặt ở dưới cằm, trầm tư một chút, lại mới nói: “Lên núi đao? Xuống biển lửa? Cái này cũng không sai.”
Nghe được Lãnh Nguyệt Tâm nói như vậy, quản gia giật mình, trong lòng có chút sợ hãi, hắn chỉ là nói suông mà thôi, chẳng lẽ Tam tiểu thư thật muốn hắn đi làm chuyện gì liên quan tới mạng người hay sao?
Không thể không nói, quản gia ngươi thật sự ngu dốt.
Đông Phương Vô Tà lắc đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn quản gia đáng thương.
Nguyệt Tâm mới sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy….
Quả nhiên, Lãnh Nguyệt Tâm câu môi cười một tiếng, nhìn quản gia nói: “Ta nhớ trước kia ngươi lấy của ta một đôi vòng ngọc, vòng tay đó là Thái hậu ban thưởng cho ta, ta thật thích cái vòng tay kia, không bằng quản gia ngươi về lấy đưa lại cho ta, việc này ta tất nhiên sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Quản gia khẽ giật mình, làm sao cũng không nghĩ tới Lãnh Nguyệt Tâm thế mà lại muốn hắn đem đôi vòng tay kia trả lại cho nàng.
Không nói đến việc trả hay không trả, vòng tay kia đã bị hắn tặng cho chủ mẫu, như thế nào lấy lại đây?
Quản gia ngượng ngùng cười một tiếng, “Tam tiểu thư…Ngươi, ngươi quên rồi sao?”
“Quên cái gì?”
Thấy vẻ mặt Lãnh Nguyệt Tâm vô cùng nghi hoặc, quản gia tiếp tục nói: “Tam tiểu thư, vòng tay kia đã bị chính ngươi không cẩn thận làm vỡ.”
Làm vỡ rồi?
Lãnh Nguyệt Tâm không nói gì, chỉ là đôi mắt bình tĩnh lẳng lặng nhìn quản gia, tựa như là đang nhìn một người chết, không có một chút độ ấm nào.
Bị Lãnh Nguyệt Tâm nhìn như vậy, quản gia trong lòng giật mình, linh hồn cũng sợ hãi cực độ.
Quá khủng bố, cho dù trước kia Tam tiểu thư là thiên tài cũng không có ánh mắt sợ hãi như thế, tựa như là đang bị Tử thần đến gần đoạt mạng…
Chịu không được ánh mắt này, quản gia cúi đầu xuống, không dám nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, trong lòng bất ổn, không khỏi âm thầm ảo não, sớm biết trước liền để hạ nhân đến gọi nàng.
Ngay tại thời điểm quản gia muốn ngất đi, Lãnh Nguyệt Tâm mới thu hồi ánh mắt.
Một nháy mắt kia, cảm giác bị chèn ép hoàn toàn biến mất, đứng người lên, Lãnh Nguyệt Tâm nhìn hắn từ trêи cao xuống, “Quản giam trước khi trời tối, ta muốn thấy được đôi vòng tay bạch ngọc kia.”
Dứt lời, Lãnh Nguyệt Tâm liền hướng về phía trước viện mà đi, vừa vặn nàng cũng muốn xem thử Lăng Sở Thiên này vừa mới đi, là ai lại muốn gặp nàng?
Thấy Lãnh Nguyệt Tâm đi, Đông Phương Vô Tà cũng nhanh chóng đi theo.
Lãnh Nguyệt Tâm vừa đi, quản gia ngã ngồi trêи mặt đất, mồ hôi trán đổ, không biết nên làm sao bây giờ.
Nếu như bây giờ đi tìm chủ mẫu đòi lại, tất nhiên sẽ không được, nhưng nếu như không đi, Tam tiểu thư sẽ làm gì với hắn đây?
Vừa nghĩ tới ánh mắt kia, toàn thân quản gia liền run lên, nghĩ nghĩ, trong lòng âm thầm có quyết định!
Bên này, Đông Phương Vô Tà cùng Lãnh Nguyệt Tâm vừa đến chính sảnh, Đông Phương Ẩn ánh mắt liền rơi vào trêи người nàng, sau đó mới dời ánh mắt đến người Đông Phương Vô Tà, lông mi cau lại, “Vô Tà, sao đệ lại chạy đến đây rồi?”
Lãnh Nguyệt Tâm này nói ra cũng có năng lực, thế mà có thể khiến cho Vô Tà hai ba ngày lại chạy đến phủ tướng quân!
Nghe đại cả hỏi mình, Đông Phương Vô Tà cười cười, “Đệ đến tìm Nguyệt Tâm chơi.”
Lãnh Nguyệt Tâm nhìn Đông Phương Ẩn, không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì, nàng lúc đầu nghĩ sẽ là Tiêu Lương Sinh, bởi vì vừa rồi người áo đen kia rất có thể là Lạc Ảnh, không nghĩ tới thế mà lại là Đông Phương Ẩn.
Thái tử Đông Phương quốc này tới gặp nàng làm cái gì?