Phía trêи mu bàn tay, miệng vết thương hiện ra rõ ràng noie đó.
Máu đỏ tươi từ miệng vết thương chảy ra, từ trêи mu bàn tay rơi xuống trêи mặt đất, cũng có chảy đến mặt trêи của ngón tay.
Lăng Ngọc Linh đắc ý nở nụ cười, nhát kiếm thứ nhất này làm bị thương tay của Lãnh Nguyệt Tâm, nhát kiếm tiếp theo, chính là mạng của nàng ta.
Nâng mu bàn tay lên, Lãnh Nguyệt Tâm nhẹ nhàng bâng quơ nhìn miệng vết thương liếc mắt một cái, hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại, thị huyết quang mang chợt lóe, gió nổi lên, thân ảnh vừa động, người liền xuất hiện trước mặt Lăng Ngọc Linh.
Nhìn Lãnh Nguyệt Tâm đột nhiên xuất hiện, Lăng Ngọc Linh có chút hoảng loạn, nàng như thế nào cảm thấy tốc độ của Lãnh Nguyệt Tâm so với vừa rồi càng nhanh hơn?
Chủy thủ trong tay tàn nhẫn rơi xuống, Lăng Ngọc Linh nghiêng người tránh thoát, lại bị Lãnh Nguyệt Tâm một quyền đánh vào bụng.
Tức khắc bụng truyền đến một trận kịch liệt cảm giác đau đớn, còn không cho phép nàng nghĩ nhiều, tay Lãnh Nguyệt Tâm chặt chẽ chế trụ bả vai nàng.
Không biết vì cái gì, Lăng Ngọc Linh cảm thấy làn da mình giống như là đang bị lửa thiêu đốt, phi thường thống khổ.
“A......!”
Cùng với tiếng thét chói tai của Lăng Ngọc Linh, mọi người còn nghe thấy được hương vị của thịt nướng.
Lăng Sở Thiên xoát một chút đứng lên, ánh mắt nhìn đôi tay kia Lãnh Nguyệt Tâm đang chế trụ bả vai của Lăng Ngọc Linh, bên trong đôi mắt chứa đầy sự khϊế͙p͙ sợ.
“Muốn ta chết sao?” Lãnh Nguyệt Tâm nhìn Lăng Ngọc Linh câu môi cười nói: “Người muốn ta chết trước giờ cũng chưa có kết cục gì tốt, giết gà dọa khỉ, ta liền bắt ngươi cho các nàng một lời cảnh cáo.”
Dứt lời, Lãnh Nguyệt Tâm buông lỏng bả vai Lăng Ngọc Linh ra, sau đó một chưởng dánh vào nơi miệng vết thương, làm Lăng Ngọc Linh ngã xuống trêи mặt đất.
Tuy rằng nàng vừa rồi không có phóng ra ngọn lửa, nhưng là khi đó bàn tay nàng tuyệt đối có thể so với thượng thiêu hồng thiết, dùng nó trêи làn da nàng ta cũng không phải là nói giỡn!
“Ngươi...... Ngươi là ma quỷ!” Lăng Ngọc Linh nhìn Lãnh Nguyệt Tâm đang đứng, không màng hình tượng, liền ngồi trêи mặt đất lùi về phía sau.
Bả vai nàng bị bỏng, phi thường đau, một chút lực đều không dùng được, chính là rõ ràng không có ngọn lửa, vì cái gì sẽ bị bỏng?
Đúng rồi, là Lãnh Nguyệt Tâm, Lăng Ngọc Linh lui về phía sau một bước, Lãnh Nguyệt Tâm lại tiến một bước, Lăng Ngọc Linh sợ tới mức thiếu chút nữa đã khóc!
“Tứ công chúa, còn nhớ rõ đặt cược của chúng ta chứ?” Lãnh Nguyệt Tâm cười khẽ nói: “Là chính ngươi tự tới, hay là muốn ta giúp ngươi?”
Dứt lời, Lãnh Nguyệt Tâm tiến lên vài bước, nhanh chóng ra tay bóp lấy cổ Lăng Ngọc Linh, lạnh nhạt cười nói: “Con người của ta không vó ưu điểm gì khác, chính là thích giúp đỡ mọi người, đặc biệt là thích trợ giúp những người sắp chết!”
Rõ ràng nụ cười kia rất đẹp, Lăng Ngọc Linh lại cảm thấy tươi cười ấy là phi thường khủng bố.
Lãnh Nguyệt Tâm là quái vật, rõ ràng đã không có linh lực, lại còn có thể làm bị thương nàng, hơn nữa ngọn lửa lần trước cũng nhất định là nàng giở trò quỷ.
“Tam tiểu thư, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.” Lăng Sở Thiên nhìn bóng dáng Lãnh Nguyệt Tâm nhẹ giọng nói, “Loại chuyện này nháo lớn cũng không tốt, thả hoàng muội ra, người khác sẽ khen tam tiểu thư rộng lượng, nếu tam tiểu thư một hai phải làm như vậy, chỉ sợ sẽ lưu lại thanh danh không tốt, đây cũng là bôi nhọ tướng quân phủ.”
Nghe Lăng Sở Thiên nói như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm khẽ cười một tiếng, cũng không quay đầu lại nói: “Tam hoàng tử nói như vậy là không đúng rồi.”
Lăng Sở Thiên nghe vậy, hơi hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nga? Không biết là chỗ nào không đúng?”