Tú châm run rẩy, Lý đại nương cắn răng, mặc dù bi phẫn nhưng không dám động thủ, quả thật đúng như lời hắn, Sở Tĩnh Huyền ở trong tay hắn, không ai có thể động vào hắn.
Không biết có phải bởi vì có chỗ dựa vào hay không mà Sở Tĩnh lập tức tỉnh táo trở lại, “Hách Thiên Thần, ngươi vẫn chưa nói xong, ngươi vẫn chưa thể làm cho ta tâm phục, chỉ dựa vào một chút khác thường của hắn thì làm sao ngươi có thể xác định kẻ chủ mưu là ta?”
“Nói cho hắn biết.” Trong mắt Hách Cửu Tiêu, Sở Tĩnh đã là một người chết, giọng nói lạnh như băng thạch, vài chữ mạnh mẽ đầy khí phách. Hách Thiên Thần sợ hắn đột nhiên động thủ nên vội giữ lại cánh tay của hắn, sau đó hỏi Sở Tĩnh, “Cho ngươi tâm phục thì thế nào?”
Sở Tĩnh sửng sốt, trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười điên cuồng, tiếng cười vang vọng khắp nơi, “Nếu ngươi có thể làm cho ta tâm phục thì hôm nay ta sẽ tự tuyệt ngay tại chỗ!”
“Hảo!” Hét lớn một tiếng, Hách Thiên Thần buông tay của Hách Cửu Tiêu ra, xoay người xuống ngựa.
Thanh y phất phơ, tóc đen tung bay, dưới bầu trời quang đãng, hắn chắp tay đứng thẳng, trăm ngàn cặp mắt đều dừng trên người hắn.
Hách Cửu Tiêu không xuống ngựa, ánh mắt càng không rời đi, mặc dù chịu khổ rất nhiều nhưng Hách Thiên Thần vẫn là Hách Thiên Thần, vô luận ở nơi nào thì ánh mắt của mọi người nhất định sẽ dõi theo hắn.
“Ngoại trừ Lý đại nương, ngươi còn có sơ hở khác.” Bước đi ung dng, Hách Thiên Thần không nhanh không chậm mà đứng lại, quần thần vây quanh, thị vệ và binh sĩ ở khắp nơi, nhưng hắn dường như không hề bận tâm, chậm rãi cất tiếng, “Đương sơ khi quay về Trung Nguyên, thế cục giang hồ bất ổn, lúc này Vụ Sắc đao gây náo loạn võ lâm, ngươi và Hùng Tích An cấu kết, hắn phái người đem thanh đao tung ra, chiếu theo lời của ngươi mà đưa đến Phúc Xương Trang, đây là sai lầm đầu tiên của ngươi.”
“Phúc Xương Trang. Hoa gia, Hoa Nam Ẩn cùng với ngươi là hảo hữu, nếu Vụ Sắc đao xuất hiện ở nơi này thì ngươi nhất định sẽ không bỏ mặc.”
Sở Tĩnh khẽ nhắm mắt lại, đây là màn sắp đặt đầu tiên, chính là để dẫn Hách Thiên Thần và Thiên Cơ Các vào tròng, làm sao có thể sai.
“Ngươi khiến cho ta không thể không liên lụy vào chuyện nay, đây là mục đích của ngươi, cũng là chỗ sai lầm.” Hách Thiên Thần cười nhẹ, “Mục đích của ngươi rất rõ ràng, có thể nào không khiến người ta hoài nghi? Một khi đã hoài nghi thì khó mà buông tha.”
Hách Cửu Tiêu là người hiểu rõ nhất, kể từ khi đó Hách Thiên Thần đã bắt đầu hoài nghi, Vụ Sắc đao xuất hiện gây ra hỗn loạn trong võ lâm là vì nhằm vào Thiên Cơ Các.
“Thiên Khung Thần Giáo tái xuất giang hồ, Thực Tâm Hủ Cốt cũng xuất hiện, sau đó liên lụy các môn phái, những môn phái đoạt được Vụ Sắc đao đều lần lượt gặp nạn, mục đích của Thiên Khung Thần Giáo là vì Vụ Sắc đao, thuật dịch dung của Hách Liên Hiểu Phù độc nhất vô nhị, thân phận của gã đồ đệ thứ ba của nàng lại thần bí, Vụ Sắc đao truyền từ Vạn Ương, vô luận manh mối nào thì cuối cùng cũng đều hướng về một người – đương triều nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn.”
Hách Thiên Thần vừa dứt lời, quần thần cảm thấy khó hiểu, một mảnh hỗn loạn này rốt cục là ai gây nên? Là hoàng tử Sở Thanh Hàn hay là Sở Tĩnh đột nhiên xuất hiện này?
“Có người giả trang An Ngọc Long trà trộn vào Thiên Cơ Các, xúi giục Tử Diễm phản loạn, lại có người tập kích phân đà Thiên Cơ Các, hết thảy thoạt nhìn đều giống như do Sở Thanh Hàn gây nên, nhưng người này không phải Sở Thanh Hàn mà là ngươi, Sở Tĩnh.” Mỗi một câu được Hách Thiên Thần nói ra thì sắc mặt của Sở Tĩnh lại biến đổi một chút, không nói một lời, lúc này mới nở nụ cười khinh miệt, “Theo như lời của ngươi thì tất cả đều do Sở Thanh Hàn gây ra, vì sao lại nói là ta?”
“Bỏ qua việc các môn phái và những người bị liên lụy vào Vụ Sắc đao, Trang chủ Thập Toàn Trang Tần Chiến bị giết chết, Lý đại nương của Tuyền Cơ Phường tiến cung không thấy ra ngoài, Thiên Cơ Các bị triều đình xem là mưu phản, đây mới là ý đồ mà ngươi che giấu, là mục đích chân chính.” Hách Thiên Thần đứng yên bất động, lời nói vẫn trầm ổn hữu lực.
“Nhi tử bị cho là điềm xấu trong Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu của Thập Toàn Trang, muốn thoát khỏi cái danh điềm xấu thì đầu tiên phải giết chính là Tần Chiến, hắn rất quen thuộc với ngươi, là người có khả năng phá hỏng kế hoạch của ngươi nhất, mà Tần Chiến quả thật thiếu chút nữa đã nói ra hoài nghi của hắn, nhưng trước khi gặp ta thì lại bị giết người diệt khẩu, đây là ngươi bảo Hách Liên Hiểu Phù hạ lệnh, nàng là sư phụ của ngươi cũng là quân cờ quan trọng nhất đối với thân phận của ngươi.”
“Muốn thần không biết quỷ không hay mà trở thành Sở Tĩnh Huyền thì ngươi phải xóa sạch các dấu vết, bao gồm tất cả những người biết sự tồn tại của ngươi, Tần Chiến tất nhiên đã từng thấy Hách Liên Hiểu Phù xuất hiện ở Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu, đương nhiên sẽ hoài nghi ngươi là kẻ chủ mưu! Tần Chiến chết là chuyện không có gì bất ngờ!” Hách Thiên Thần tăng nhanh tốc độ nói, bên trong ngữ thanh trầm ổn chính là sóng ngầm đang bắt đầu nổi dậy, chấn động lòng người.
Y mệ phất qua, ngữ thanh như nham thạch rơi trong tiếng gió, “Tần Chiến, Lý đại nương, Sở Tĩnh Huyền, tất cả những ai từng có tiếp xúc với ngươi thì đều chết đi hoặc không hề xuất hiện, sau đó chính là Thiên Cơ Các, Hách Cốc….” Dùng âm mưu và tàn sát để che giấu, Sở Tĩnh lợi dụng Vụ Sắc đao ngoại trừ kiềm chế Thuận Đức mà còn để xóa đi quá khứ.
“Đến lúc này nếu ta còn chưa nhận ra là ai gây nên thì uổng phí là Các chủ Thiên Cơ Các.” Hách Thiên Thần giương giọng, ánh mắt đột nhiên thâm trầm, mọi ngươi nín thở, quần thần không ngừng kinh hãi, những vầng mây cuồn cuộn giữa không trung, gió thu nổi lên, thổi tung một góc thanh y, ánh mắt của Hách Thiên Thần như mũi tên bắn thẳng vào Sở Tĩnh.
“Sở Tĩnh, giao thái tử ra, nếu không–”
“Nếu không?” Y mệ hoàng kim lắc lư trong gió, sắc mặt của Sở Tĩnh hết trắng lại xanh, sau đó bỗng nhiên lộ ra ý cười quỷ bí, “Hách Thiên Thần, Vụ Sắc đao có phải ở trong tay ngươi hay không?”
Vụ Sắc đao là mấu chốt giải cứu Thuận Đức, có người cầm đao từ trong đội ngũ bước ra, khuôn mặt của hắn đầy tang thương, đứng lẫn trong đám người, nhưng vừa đi ra thì như long hành hổ bộ, diện mạo bất phàm, người nọ chính là Kích Ngọc Hầu Ôn Thiết Vũ, hắn ôm Vụ Sắc đao, ánh mắt sáng như đuốc, “Đến lúc này mà ngươi vẫn chưa quên Vụ Sắc đao, muốn hãm hại bệ hạ. Sở Tĩnh, ngươi là bất hiểu tử!” (long hành hổ bộ = đi như rồng, bước như hổ)
“Là ta bất hiếu?” Sở Tĩnh ngửa mặt lên trời mà cười to, trong tiếng cười có vô hạn giễu cợt và chế nhạo, “Rốt cục là ai vô tình vô nghĩa, là ai ngay cả thân sinh cốt nhục cũng có thể vứt bỏ không thèm để ý. Điềm xấu chi tử? Ha ha ha ha ha—-”
“Đó bất quá là sư phụ ta lừa gạt các ngươi! Ai mới là điềm xấu? Là ai thân là thái tử mà lại dây dưa cùng một nam nhân, thậm chí còn vì hắn mà muốn vứt bỏ ngôi vị hoàng đế? Là Sở Tĩnh Huyền!” Sở Tĩnh cắn răng, khi hắn biết Sở Tĩnh Huyền đến tìm hắn không phải bởi vì hắn là huynh đệ song sinh của y mà là vì muốn cùng một người nam nhân làm uyên ương sánh đôi, ngay lúc đó hắn phẫn nộ tựa như phong ba ngập trời đang ập xuống đỉnh đầu chỉ trong nháy mắt.
Kể từ khi đó thì hắn quyết định tiến hành kế hoạch, nhiều năm áp lực khiến hắn tràn ngập dục vọng đối với quyền lực, hắn muốn thay thế Sở Tĩnh Huyền! Hắn muốn thành Sở Tĩnh Huyền, trở thànhthái tử danh chính ngôn thuận, đăng cơ hoàng đế!
Năm đó Hách Liên Hiểu vì trả thù triều đình mà hóa thân thành Trần sư thái để lừa Thuận Đức, nói rằng số mệnh của một trong hai hoàng tử là điềm xấu,làm Sở Tĩnh lưu lạc ngoài cung, rồi sau đó nàng thu hắn làm đệ tử, giáo thụ võ nghệ và thuật dịch dung, miệt thị triều đình, Sở Tĩnh thông minh hiếu học nhưng tính cách cũng cực đoan giống Hách Liên Hiểu Phù.
Hắn biết Hách Liên Hiểu Phù sẽ đối phó với triều đình, liền đem quyết định của mình nói với nàng, hai thầy trò hợp sức với nhau, Giáo chủ Thiên Khung Thần Giáo không chỉ là một mình Hách Liên Hiểu Phù mà còn là hắn.
Lời nói của Sở Tĩnh khiến mọi người trầm mặc, thái tử vô tâm với triều chính là sự thật, nhưng chưa từng có người nào biết trong lòng của hắn lại vướng bận bởi một người nam nhân, càng không biết hắn có dự định này, vì một người nam nhân mà buông tha cho ngôi vị hoàng đế.
Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, “Ngươi nói rất đúng, hoàng huynh của chúng ta quả thật không được tốt lắm.”
Sở Thanh Hàn vỗ tay, nhếch môi không bận tâm, bỗng nhiên ánh mắt rét lạnh “Nhưng ngươi so với hắn cường hơn ở chỗ nào? Giấu đầu lộ đuôi, không dám hiển lộ thân phận chân thật, cho dù ngươi có đi lên ngôi vị hoàng đế thì thế nào, ngươi đội lên đầu là danh hào của người khác, ngươi vĩnh viễn là Sở Tĩnh Huyền mà không phải Sở Tĩnh!”
Sở Tĩnh như bị một quyền đánh vào mặt, thụt lui vài bước, đột nhiên biến sắc, “Ngươi–”
“Hắn đang kéo dài thời gian.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu chợt lóe, bỗng nhiên giục ngựa tiến lên, đưa tay kéo Hách Thiên Thần lên lưng ngựa của mình, “Nhìn nơi đó” Hắn chỉ vào một hướng ở ngoài đại môn.
“Không sai, các ngươi phát hiện đã quá muộn!” Sở Tĩnh không giận mà chỉ cười to, nhìn ra hướng đó. Lúc trước hắn đánh đổ hương án để làm nghi thức cúng tế chính là ám hiệu, thủ hạ tâm phúc của hắn biết tình thế không đúng nên liền đi tìm viện binh.
Dưới ánh mặt trời, có một đám hắc y nhân giục ngựa như bay hướng đến nơi này, cầm đầu là một nữ tử, hắc y tóc đen, khí thế như cuồng phong. Thiều Đức Môn đã hỗn loạn, nay lại càng thêm náo nhiệt. Người đến không phải ai khác mà chính là Tử Diễm.
“Hách Thiên Thần, ngươi không thể tưởng tượng được đúng hay không, cuối cùng ngươi sẽ phải đối phó với chính thủ hạ của mình, là Nam Vô của ngươi.” Sở Tĩnh lộ ra vẻ mặt đắc ý, hắn vẫn chưa tâm phục. Hơn hai mươi năm qua hắn chưa từng phục, hắn không phục vận mệnh của mình, cũng tuyệt đối không tin mình không bằng người khác!
“Nếu hôm nay các ngươi có thể toàn thân trở ra thì ta mới tâm phục khẩu phục.” Sở Tĩnh đứng trên đài cao, giống như hắn đã là đế vương, cất to tiếng cười, “Người thắng làm vua!”
Bàn tay của Hách Thiên Thần đặt trên thắt lưng của Hách Cửu Tiêu, năm ngón tay siết chặt, Tử Diễm, quả nhiên là Tử Diễm.
Cầm lấy bàn tay đặt trên thắt lưng của hắn, Hách Cửu Tiêu ngoảnh đầu ra sau, “Chuyện cần giải quyết thì rốt cục sẽ có một ngày phải giải quyết.”
Hách Thiên Thần nâng lên cổ tay của mình, trên cổ tay có một vết sẹo, miệng vết thương rất sâu, vẫn chưa hoàn toàn khép lại, ngày đó ở Trì Nham Hạp thiếu chút nữa lại lâm vào mê man, sau đó hắn dùng mảnh đá sắc bén cắt vào cổ tay của mình, đổi lấy một chút thanh tỉnh, khi đó hắn nhìn thấy người trong cung ở khe núi rút lui, trong đó có một bóng dáng cực kỳ giống Tử Diễm.
“Cửu Tiêu, ngươi không hiểu…” Hắn lắc đầu, cũng không nói tiếp, mọi người thấy đám hắc y nhân đột nhiên tiến đến thì đều chuẩn bị sẵn sàng để nghênh địch, nhân mã đến gần đại môn, Sở Tĩnh nâng tay hét lớn, “Tử Diễm! Nghe lệnh! Triệu tập mọi người! Không tiếc trả giá hết thảy, tàn sát toàn bộ nơi này!”
Một mảnh lệnh bài từ không trung xẹt qua, rơi vào bàn tay mảnh khảnh, Tử Diễm tiếp được lệnh bài, Sở Tĩnh cười lạnh, lo lắng dặn dò, “Thay ta xem trọng đại ca, tuyệt đối đừng cho hắn chạy loạn, việc này một khi thành công, ta đăng cơ làm hoàng đế thì ngươi chính là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.”
Những lời này là vì làm cho Tử Diễm một lòng một dạ, lại dùng tánh mạng của Sở Tĩnh Huyền để uy hiếp. Lúc trước Hoa Nam Ẩn lục soát cả hoàng cung cũng không tìm được hắn, chỉ cứu được Lý đại nương, Sở Tĩnh Huyền còn sống hay đã chết, rốt cục ở nơi nào, không ai biết được.
Đúng lúc này, Sở Thanh Hàn xoay người nhảy lên lưng ngựa, “Chiến–”
Một tiếng hô to, thủ hạ của hắn ầm ầm xông lên, hắn vốn không để ý đến sinh tử của Sở Tĩnh Huyền, huống chi lúc này Sở Tĩnh Huyền chính là lợi thế của Sở Tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng xảy ra việc gì ngoài ý muốn. Trường đao rút ra khỏi vỏ, Sở Thanh Hàn liều mạng xông vào đám thủ hạ của Sở Tĩnh.
Tử Diễm ở phía sau dẫn theo hai mươi ba kẻ phản loạn của Nam Vô, còn những hắc y nhân khác cũng là do nàng tuyển ra theo lời Sở Tĩnh, sau khi trải qua huấn luyện, tuy rằng không bằng Nam Vô nhưng cũng có thể sánh với các cao thủ thông thường, tuyệt đối không thua kém.
Tử Diễm cầm lấy lệnh bài, đứng trên tường thành, phát ra một tiếng hiệu lệnh, tiếng huýt gió cổ quái. Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu và Ôn Thiết Vũ vừa nghe thì thoáng chốc đều kêu lên kinh ngạc, “Vô diện nhân!”