Ai cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, ôm chặt đối phương, bọn họ đều hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, với dị lực khác với thường nhân của bọn họ, quả nhiên đúng như lời của Tộc trưởng Cừu Hoàng của Yêu Hồ tộc, phi thường nguy hiểm, phải cẩn thận.
Nhưng lúc này nói đến cẩn thận thì có tác dụng gì, nghĩ đến việc Ân Phách Mệnh trước khi chết mà còn gây phiền toái, mặc dù Hách Cửu Tiêu muốn nghiền xương của hắn thành tro nhưng cũng đã quá muộn.
“Chúng ta nhất định sẽ có cách giải quyết.” Hách Cửu Tiêu vuốt ve trên tấm lưng xích lõa của Hách Thiên Thần, cảm xúc trên lưng làm cho Hách Cửu Tiêu trở nên trầm mặc, Hách Thiên Thần lập tức phát hiện, hắn vẫn bất động, Hách Cửu Tiêu lại ấn xuống bả vai của hắn, ngữ điệu chậm rãi trở nên lạnh lùng, “Mấy ngày nay ngươi làm thế nào để che giấu? Không cho ta phát hiện?”
Hách Thiên Thần cũng biết bản thân đã làm sai, chỉ cười khổ mà nói, “Ta tưởng rằng có thể cầm cự đến một tháng sau, không ngờ….”
“Ngươi định không ngủ liên tục mà vẫn có thể cầm cự suốt một tháng?” Hách Cửu Tiêu tức giận cắt ngang lời của hắn, ôm mặt của hắn rồi cúi người xuống, “Ngươi muốn gạt ta để tự đối mặt một mình? Thiên Thần, ngươi muốn ta nói cái gì đối với ngươi? Ta thật sự muốn mở tim của ngươi ra để hảo hảo nhìn xem! Nhìn xem rốt cục ngươi có đem ta đặt ở nơi này hay không!”
Ấn vào ngực Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu cắn răng gầm nhẹ, trong mắt như đang kết sương, Hách Thiên Thần không nói gì để phản kháng, trầm mặc một lát, “Ta biết không có khả năng cầm cự suốt một tháng, ta nghĩ rằng trong quãng thời gian này có thể áp chế được nó, trước đó ta chỉ không muốn làm cho ngươi lo lắng, ta thật sự không biết kết quả sẽ như thế nào.”
Hắn nhìn chăm chú đôi mắt có băng và hỏa cùng giao hòa của Hách Cửu Tiêu, khàn khàn nói tiếp, “Còn có, mấy ngày qua tuy rằng ngươi không nói nhưng ta biết ngươi vẫn đang tự trách về chuyện của Nại Lạc, nhưng chuyện của Thiên Cơ Các không liên quan đến Nại Lạc, nếu triều đình muốn đối phó Thiên Cơ Các thì không cần bất cứ lý do gì, cho dù nhân thủ đầy đủ thì kết quả cũng sẽ không thiệt hại ít hơn so với hiện tại.”
“Ngươi…” Hách Cửu Tiêu vẫn siết chặt cằm dưới của Hách Thiên Thần, ánh mắt bất động nhìn người dưới thân. “Chẳng lẽ bởi vì chuyện gì ngươi cũng không nói thì ngươi có thể bất cần đối với bản thân của mình? Thiên Thần, chừng nào thì ngươi mới có thể học được cách dựa vào người khác? Tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện là việc trước kia, nhưng hiện tại ngươi đã có ta.”
“Cho dù có ngươi nhưng nếu tất cả mọi chuyện đều dựa vào người khác thì sẽ không phải là Hách Thiên Thần đã làm cho ngươi động tâm.” Hách Thiên Thần đẩy tay của Hách Cửu Tiêu ra, trong lời nói mang theo ý cười, bên trong trêu chọc có một chút tự giễu, đây là chuyện không thể nào thay đổi, hắn cũng không quen ỷ vào người khác, cho dù người này là Hách Cửu Tiêu.
Hách Cửu Tiêu không nói gì mà chỉ nhìn hắn. Hắn có thể vì Hách Cửu Tiêu mà trả giá bằng chính mạng sống của mình, vì Hách Cửu Tiêu mà bất chấp sinh tử, nhưng nếu bản thân hắn có chuyện thì hắn vẫn muốn dùng chínhnăng lực của mình để giải quyết mà không phải là cầu cứu người khác.
Đây là Hách Thiên Thần. Là Hách Thiên Thần mà lúc trước đã làm cho Hách Cửu Tiêu thương xót đau lòng, dựa vào chính năng lực của mình mà sống sót, cũng muốn tiếp tục dựa vào chính năng lực của mình mà thành danh như ngày hôm nay. Kiêu ngạo, kiên cường, làm cho hắn không thể không vì hào quang rực rỡ của Hách Thiên Thần mà bị thuyết phục, tiếp đó là động tâm động tình.
“Nếu ta thật sự cầm cự không được thì ta nhất định sẽ nói cho ngươi, ta sẽ không lãng phí Huyết Ma Y ở bên cạnh ta.” Hách Thiên Thần ôm lấy Hách Cửu Tiêu, hai tay đặt sau đầu Hách Cửu Tiêu, ngón tay quấn quanh trên tóc của hắn, sau đó than thở mà cười một tiếng, “Lần này…Là ta đánh giá cao chính mình.”
“Đánh giá cao? Ngươi vì không muốn bị ảnh hưởng nên mấy ngày liền đã không ngủ, như vậy mà vẫn có thể không làm cho ta phát hiện, là ta đã đánh giá thấp ngươi.” Hách Cửu Tiêu nâng cổ của Hách Thiên Thần lên, kề sát vào Hách Thiên Thần cho đến khi Hách Thiên Thần chỉ có thể nhìn vào trong mắt của hắn, nhìn thấy sự chỉ trích trong đó, “Nếu mấy ngày qua ta muốn chạm vào ngươi thì ngươi sẽ làm sao?”
Mấy ngày qua bọn họ ngoại trừ ôm hôn thì không có hành động thân mật nào khác, ai cũng không có tâm tình này, hiện tại Hách Cửu Tiêu nhớ đến, Hách Thiên Thần lại ngẩn người, không đợi hắn trả lời thì Hách Cửu Tiêu đã cười lạnh, “Ngươi sẽ để cho ta ôm ngươi, không cho ta phát hiện ngươi khác thường, có đúng hay không?”
“Cho dù thân thể của ngươi đã đến cực hạn, tinh thần không thể thừa nhận thì ngươi vẫn sẽ để cho ta làm, thậm chí sẽ không khiến ta hoài nghi, đáp lại ta giống như ngày thường, cho dù ngươi căn bản không thể chịu nổi.” Siết chặt lọn tóc của Hách Thiên Thần trong tay, ngữ điệu của Hách Cửu Tiêu càng lúc càng lạnh, hắn khó có thể tưởng tượng được nếu thật sự phát sinh chuyện như vậy, nếu Hách Thiên Thần không thể chịu nổi yêu cầu của hắn thì sẽ thế nào.
“Ta làm như vậy thì nhất định sẽ bị ngươi phát hiện, nay ngươi còn biết rõ tình trạng cơ thể của ta hơn chính bản thân ta. Ta sẽ không ngu xuẩn như vậy, đừng suy nghĩ miên man.” Hách Thiên Thần cười trừ đối với cách lý giải của Hách Cửu Tiêu, thở hắt một hơi, hắn đẩy Hách Cửu Tiêu ra, xoay người ngồi dậy, nhìn thấy từng mảnh vụn nằm ngổn ngang trên đất, hắn dừng động tác lại một chút, nhưng không hề nói gì, nhặt lên y phục đã bị Hách Cửu Tiêu thoát hạ, chậm rãi mặc lên người.
Hách Cửu Tiêu ngồi bên giường nhìn Hách Thiên Thần mặc y phục trong bóng đêm, nghĩ đến nhiều ngày qua Hách Thiên Thần và hắn ở cùng với nhau.
Nghĩ đến việc Hách Thiên Thần làm thế nào để đối mặt với những cơn ác mộng dây dưa hằng đêm, không thể đi vào giấc ngủ. Làm sao để che giấu, không cho hắn phát hiện. Lại làm sao có thể giả vờ bình yên ở bên cạnh hắn, muốn tự mình đối mặt với tất cả.
Có thể một ngày nào đó Hách Thiên Thần sẽ mất đi chính mình, ngay cả hắn cũng không thể nhận ra.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đều không nhắc lại khả năng này, cũng không ai muốn nghĩ đến, đối với Hách Cửu Tiêu mà nói, khả năng này hoàn toàn không có khả năng, hắn tuyệt đối sẽ không để cho sự tình như vậy xảy ra.
Nhưng không nhắc đến cũng không có nghĩa nó không tồn tại, khi Hách Thiên Thần thất thần thốt ra ba chữ thì nó tựa như một mầm móng chôn dấu trong lòng hai người, vốn định đem nó vùi lấp nhưng lại làm cho nó dần dần nẩy mầm nở hoa dưới đáy lòng, thành một dây leo độc, chậm rãi bò lên ngực, quấn quanh trái tim.
Theo tình trạng thân thể của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu để cho hắn ngụ trong mật thất của Hoa Nam Ẩn, Phúc Xương Trang đã bị quan viên lục soát trước kia, xem như an toàn, gian mật thất này cũng không có ai biết đến, Hách Thiên Thần không có ý kiến đối với chuyện này.
Sau khi an bài như thế thì Hách Cửu Tiêu một mình quay về trạm dịch để lấy vài thứ, Hoa Nam Ẩn hoàn toàn không biết Hách Thiên Thần có chuyện gì phiền toái, hắn chỉ sợ hãi mà cảm thán cho tốc độ quay lại của Hách Cửu Tiêu, chỉ trong một quãng thời gian ngắn, ngoại trừ thân pháp không kém hoặc là dùng dị lực đặc biệt thì còn có thể nhìn ra Hách Cửu Tiêu lo lắng cho Hách Thiên Thần nhiều như thế nào.
Nghĩ đến việc Hách Cửu Tiêu lo lắng hắn và Hách Thiên Thần ở cùng một chỗ, vì thế Hoa Nam Ẩn đặc biệt lấy bức họa của Vân Khanh treo trong phòng, chứng tỏ mình trong sạch, nhưng Hách Cửu Tiêu hoàn toàn không lưu ý đến hết thảy những gì ngoài Hách Thiên Thần, hắn nhìn Hách Thiên Thần an giấc nhưng vẫn không rời khỏi dù chỉ một tấc, bảo Hoa Nam Ẩn phái người sắc thuốc để điều dưỡng cho thân thể của Hách Thiên Thần.
Mỗi khi Hách Thiên Thần ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì đều trầm mặc một hồi lâu, mỗi khi như vậy đều khiến Hách Cửu Tiêu thập phần lo lắng, lo lắng Hách Thiên Thần sẽ mở miệng hỏi hắn là ai.
May mắn tình trạng này không tiếp tục xảy ra.
Cứ như vậy lại qua mấy ngày, Phúc Xương Trang nghênh đón một vị khách nhân, được Hoa Nam Ẩn tự mình tiếp đãi, người này ăn mặc cũng không đặc biệt, khuôn mặt đầy phong sương, râu tóc hoa râm, dáng người lại thập phần cao lớn cường tráng, cước bộ trầm ổn, không ai nhận ra thân phận và lai lịch của hắn.
Người này không phải ai khác mà chính là Ôn Thiết Vũ đã quyết tâm không xen vào thế sự, nhận được tin, biết Thiên Cơ Các lâm vào phiền toái cũng vì có liên quan đến Thiên Khung Thần Giáo, Ôn Thiết Vũ không thể không bận tâm, vì bọn họ mà lại xuất hiện, lần này là muốn đến để báo cho bọn họ tình hình.
“Ta đã vào cung một lần.” Không hề khách sáo, Ôn Thiết Vũ vừa vào cửa đã nói như vậy, ba người đồng loạt nhìn hắn, Ôn Thiết Vũ thoạt nhìn già đi rất nhiều, mi tâm khóa chặt, theo vẻ mặt của hắn thì có thể nhận ra tình hình không mấy khả quan.
Quả nhiên, hắn nói tiếp, “Hoàng cung đã không còn là hoàng cung mà ta quen thuộc, tẩm cung của bệ hạ bị phong tỏa rất chặt, bảo vệ cực kỳ nghiêm mật, ngay cả ta cũng không thể lẻn vào, càng đừng nói là nhìn mặt hắn, thuyết minh tình hình cho hắn biết, hỏi thăm tình trạng thân thể của hắn.”
Hoa Nam Ẩn vừa nghe xong thì nhất thời cảm thấy khác thường, “Nghe như thể không phải bảo hộ, quả thật là…”
“Giam lỏng.” Hách Thiên Thần tiếp lời, không thể nhận rõ bên trong đôi mắt thâm thúy là hỉ hay giận, cũng không nhìn ra là hắn có lo lắng hay không.
Thiên Cơ Các lâm vào nguy hiểm, ngay cả Thuận Đức Đế cũng bị giam lỏng trong cung, mang danh bảo hộ nhưng kỳ thật là giam lỏng. Ôn Thiết Vũ cũng không ngờ bề ngoài triều đình gió yên sóng lặng thì bên trong lại rơi vào hiểm cảnh như thế.
“Còn mười bảy ngày.” Hách Cửu Tiêu tính toán thời gian, Hách Thiên Thần nhìn về hướng Hách Cửu Tiêu, ánh mắt hai người giao nhau, trong vòng mười bảy ngày này chỉ mong dị lực của hắn không bị mất khống chế, chỉ mong sau giấc mơ thì hắn vẫn là hắn.
“Còn mười bảy ngày để bệ hạ hóa giải huyết chú, cũng là ngày mà Sở Thanh Hàn mời các ngươi gặp mặt.” Ôn Thiết Vũ rút ra Vụ Sắc đao rồi đặt lên bàn. Hắn đã nghe bọn họ nói về chuyện của Vụ Sắc đao, trước khi lẻn vào hoàng cung thì hắn đã thương nghị với hai huynh đệ, sau đó liên lạc với Băng Ngự để mang Vụ Sắc đao đi.
“Đáng tiếc không thể nhìn thấy bệ hạ.” Hắn thở dài, không thể cứu Thuận Đức, nếu Thuận Đức không tỉnh thì càng không có ai khống chế cục diện, “Chẳng lẽ thiên hạ sẽ dừng trong tay kẻ xấu xa? Giết phụ thân đoạt ngôi, độc ác tàn nhẫn, người như vậy làm hoàng đế sẽ là bất hạnh của Đại Viêm.”
“Người như vậy đương nhiên không thể là hoàng đế, Ôn tiền bối có thể yên tâm, việc này Thiên Cơ Các sẽ không khoanh tay ngồi yên.” Hách Thiên Thàn thản nhiên mà nói, ý cười ôn hòa.
Ôn Thiết Vũ sửng sờ, hiện tại Thiên Cơ Các còn khó bảo toàn chính mình, Hách Thiên Thần làm sao có thể cứu dân chúng khỏi nguy nan? Ngay lúc này lại thấy Hách Cửu Tiêu chấn động mà nhìn về phía Hách Thiên Thần, dần dần toát lên một nỗi bi thương.
Hoa Nam Ẩn ngay ngốc đứng một bên, trước mắt là Hách Thiên Thần đang an vị trên ghế, biểu tình lại giống như giờ khắc này hắn đang ngồi trên thính đường ở Thiên Cơ Các, tựa hồ quên hết thảy những chuyện đã xảy ra, giống như Thiên Cơ Các vẫn còn sừng sững trong giang hồ, không bị chia lìa tứ phía, nụ cười vẫn trầm tĩnh, thậm chí là ấm áp.
Đã xảy ra chuyện gì? Hoa Nam Ẩn ngây người, hắn nhìn Hách Cửu Tiêu, chỉ có Hách Cửu Tiêu là biết rõ nhất, nhưng Hách Cửu Tiêu không nhìn hắn mà chỉ nhìn chăm chú Hách Thiên Thần, trong vòng nháy mắt mà tựa hồ toàn thân đều bị đả kích.
Động tác bưng lên tách trà dừng lại một chút, Hách Thiên Thần buông xuống tách trà, trong tay không phải là ly bạch ngọc mà hắn quen dùng, hắn nhíu mày, giống như vừa mới thức tỉnh, quay đầu đi, chậm rãi hít vào một hơi, đôi mắt đen láy nhìn lên thiên không sáng lạn ở bên ngoài, “Ta lại quên, phải không?”
Hắn thản nhiên hỏi, nhưng vài chữ này lại vô cùng thâm trầm, nặng nề như tảng đá rơi vào đáy lòng Hách Cửu Tiêu, cũng làm cho Hoa Nam Ẩn như bị sét đánh.