Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 5 - Chương 275




Những người nhìn thấy cảnh tượng này đều trừng lớn mắt, thiếu chút nữa đã kêu lên sợ hãi.

Nếu nói đó là mặt người thì không bằng nên nói đó là mặt quỷ, chóp mũi bị cắt mất, còn lại hai cái hắc động, toàn bộ da mặt chằng chịt vết sẹo do kiếm gây ra, ngoại trừ đôi mắt còn có thể miễn cưỡng nhận được bộ dáng ban đầu thì cơ hồ khó có thể phân biệt được diện mạo, vì vậy đột nhiên lộ ra bộ dáng của người nọ nhưng không phải tất cả mọi người đều nhận ra hắn là ai.

“Hắn là…” Trong đám người vang lên tiếng nói nhỏ, sau đó không dám tin mà chỉ vào hắc y nhân, “Hắn là Lưu Hạc!”

“Lưu Hạc của phái Đồng Sơn? Nhất kiếm phi hạc Lưu Hạc tiền bối?”

“Lưu Hạc tiền bối đã sớm qua đời nhiều năm về trước!”

Một kích của Hách Thiên Thần vạch trần bộ mặt của người nọ, chợt lui về phía sau, Hách Cửu Tiêu bên kia cũng đã bóc xuống khoảng trống trên mặt của một kẻ khác, gương mặt lộ ra dưới ánh mặt trời cũng giống người nọ, bị đao kiếm hủy dung mạo, rất khó nhận ra là ai.

Dưới ánh mặt trời chói chang, hai khuôn mặt quỷ dị khủng bố không biểu tình, những người nhận ra thân phận của bọn họ lại phi thường kinh hãi, rõ ràng người đã chết thế nhưng lại chưa chết!

“Ngươi….Chẳng lẽ ngươi là….Ngụy Thiên Hành?” Giọng nói già nua là của phái Hành Nhạc, thân phận của lão giả thậm chí còn cao hơn chưởng môn nhân, hắn run rẩy chỉ tay vào một vô diện nhân vẫn chưa được nhận diện, “Ngụy lão đệ, là ngươi sao? Ngụy lão đệ?”

Người nọ không rên một tiếng, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi, lời nói tiếp theo của Hách Cửu Tiêu dập nát hy vọng của mọi người, “Bọn họ đã uống Ngưng thần đan, sử dụng lâu dài nên đã sớm đánh mất tâm trí, bọn họ không biết chính mình là ai.”

“Chẳng lẽ những người đó….tất cả đều là…” Già Diệp đại sư trở nên kích động, không thể tin được suy đoán của mình, ngữ thanh của Hách Thiên Thần cũng trầm trọng, ánh mắt lãnh liệt nhìn giáo chúng Thiên Khung Thần Giáo, “Những người đó đều đến từ các phái, bị giả tạo cái chết, kỳ thật đều là những vị tiền bối chưa chết.”

Những lời này như một tảng đá lớn nện xuống, sắc mặt của mọi người đại biến, trong đầu trống rỗng, ngữ thanh của Hách Thiên Thần tựa như từ nơi phương xa truyền đến, “Vụ Sắc đao xuất hiện, sau đó Vô Nguyệt Môn chủ liền mất tích, tiếp theo là tân nhậm chưởng môn phái Điền Thương, những người mất tích có lẽ đều đầu nhập trong đám người vô diện nhân này.”

Mọi người theo bản năng đều tìm kiếm trong đám người vô diện nhân, rốt cục nhìn thấy có một người kỳ quái, bị cụt một tay, phía dưới y bào màu đen là một y mệ trống rỗng, thân hình thập phần tương tự Môn chủ Vô Nguyệt Môn.

Lần này có thể xác minh những người vô diện nhân đều là võ lâm danh túc, nhưng kết luận này làm cho người ta khiếp sợ, khiến người ta không thể tin được, các phái tình nguyện chuyện này không phải sự thật, cực lực tìm ra lý do để phản bác, “Vô Nguyệt Môn chủ mất tích ở trong mật thất, thần giáo làm sao có thể làm được?”

“Chỉ cần có cửa hoặc cửa sổ thì không thể xem là mật thất, nếu Vụ Sắc đao nằm trong tay của thiếu Môn chủ thì tất nhiên hắn và phụ thân của mình đã gặp nhau, mà cửa sổ kia ngoại trừ có thể truyền thanh đao ra ngoài, nếu một người muốn chui qua cũng không phải không thể.” Câu trả lời của Hách Thiên Thần khiến người ta khó hiểu, hắn nói rất nhanh, “Lúc trước Vô Nguyệt Môn chủ đã từng khẩn cầu chữa trị cánh tay, sau đó có thêm một cánh tay, vì để giải quyết triệt để cánh tay này mà hắn học Súc cốt công. Mật thất kia là vì để che giấu tai mắt, hắn từ cửa sổ thoát thân, âm thầm cùng con gặp mặt để đem thanh đao giao phó cho y, nhưng chỉ cần hắn lộ diện thì thời cơ này đã đủ cho người của thần giáo động thủ.” (súc cốt công=phép hoạt hoát gân cơ)

Già Diệp đại sư hiểu được chân tướng, “Như vậy thiếu Môn chủ muốn đi phái Điền Thương để tránh nạn, cuối cùng thanh đao bị phái Điền Thương lấy được, người thì bị thần giáo giết chết. Thì ra là thế.”

“Đúng như lời của Giáo chủ.” Tên cầm đầu hắc y nhân nghe xong lời của Hách Thiên Thần thì cười lạnh vài tiếng, “Hách Thiên Thần, nếu không có ngươi thì chuyện hôm nay sẽ đơn giản hơn rất nhiều, bất quá cũng không sao, kết quả cuối cùng đều giống nhau.”

Hắn vung tay lên, tất cả giáo chúng Thiên Khung Thần Giáo đột nhiên kéo xuống chiếc mũ trùm đầu, hắc y bào được kiếm quang chiếu sáng, cổ họng phát lên tiếng kêu quái dị, tiếp theo, từ trên vách núi hạ xuống những bóng đen như quỷ mị, tứ chi chộp vào vách núi, sau đó bay nhanh xuống đất.

“Bọn họ đã sớm có mai phục.” Quần hùng tỉnh ngộ nhưng không quá lo lắng, bọn họ đã sớm dự đoán được người của thần giáo sẽ ra tay vì vậy đương nhiên cũng sớm có chuẩn bị, bọn họ mang theo nhân thủ cũng đủ ứng phó.

Già Diệp đại sư cảm giác được sát khí, cúi đầu thở dài, “A di đà Phật, năm xưa máu tươi nhuốm đỏ Đoạn Thịnh Sơn, hy vọng hôm nay bi kịch sẽ không tái diễn.”

Năm đó ở Đoạn Thịnh Sơn, các môn phái và phái Thiên Khung lưỡng bại câu thương khiến cho võ lâm tổn thất rất nhiều anh hùng hào kiệt, cơ hồ không người nối nghiệp, đại thương nguyên khí. Lúc này tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, trận đại chiến lần này tựa hồ đã không thể tránh khỏi.

Bóng đen hạ xuống, nhân số của giáo chúng Thiên Khung Thần Giáo đột nhiên tăng lên gấp đôi, các phái cầm đao kiếm trong tay, song phương giằng co, bên kia thần giáo lại truyền đến tiếng quát to, “Nếu không muốn tự tay giết chết các lão hữu cùng với sư tôn tiền bối của các ngươi thì mau chóng thúc thủ chịu trói, quy thuận giáo ta, Giáo chủ nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ, bất quá trước đó phải giao ra Vụ Sắc đao!”

Vụ Sắc đao đương nhiên không thể dễ dàng giao ra, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đứng một bên xem chừng chiến cuộc, ánh mắt của Hách Thiên Thần thủy chung dừng trên một người.

“Ngươi nằm mơ đi!” Thiết Phi nóng lòng muốn động thủ, trong khi các môn phái bên cạnh hắn vẫn đang do dự, “Sư phụ năm xưa ly khai chưa về, từ đó về sau không còn gặp lại, nói không chừng…” Người nọ nhìn vào đám người vô diện nhân.

Bởi vì vô diện nhân mà ý chí của quần hùng tan rã, người của thần giáo ung dung chờ đợi, nghiễm nhiên nắm chắc thắng lợi, “Cho dù động thủ thì các ngươi cũng không thể đọ sức với bọn họ, Ngưng thần đan làm cho ý chí của bọn họ kiên cường, ngoại trừ chuyên tâm luyện võ thì công lực so với năm xưa tinh tiến hơn nhiều.”

“Ti bỉ!” Vô số tiếng mắng chửi vang lên, những lời của hắc y nhân cũng là sự thật, người của các phái nhất thời không dám động thủ, có lẽ trong đám người còn có trưởng bối của bọn họ, bọn họ làm sao có thể xuất kiếm đâm ra?

“Chư vị đang lo lắng sẽ mất đi thần trí giống bọn họ?” Nhìn sắc mặt của quần hùng, người của thần giáo bừng tỉnh đại ngộ mà cười lớn, “Các vị đừng hiểu lầm, thần giáo chúng ta cũng không cần dùng Ngưng thần đan cho tất cả giáo chúng, chỉ cần thật tâm quy thuận thì không cần dùng Ngưng thần đan.”

“Ma giáo! Mau giao ra thuốc giải!”

“Thuốc giải! Đúng, giao ra thuốc giải!”

Tiếng đánh trống reo hò không dứt bên tai, lúc này có một người nhảy ra, “Ta có thể chứng minh lời của bọn họ không phải giả, lời của Giáo chủ rất đáng tin! Thiên Khung Thần Giáo, Thần chiếu đại địa!”

“Quách Tiêu Nhiên?” Hách Thiên Thần nhìn thấy Bang chúng Cái Bang từ trong quần hùng đi ra, Quách Tiêu Nhiên đi đến trước mặt đám người hắc y nhân rồi cúi đầu bái lễ, “Đệ tử thật tâm quy thuận, thỉnh thay ta đa tạ Giáo chủ.”

Không ít người đều cảm thấy bất ngờ, “Quách Bang chủ! Ngươi!” Kỳ dị chính là bang chúng Cái Bang không có bao nhiêu người lộ ra biểu tình chán ghét hay kinh ngạc, bọn họ đã sớm cảm kích, cũng cùng nhau quy thuận Thiên Khung Thần Giáo.

“Quách Tiêu Nhiên, ngươi là tên phản đồ! Bại hoại của võ lâm!” Tiếng mắng chửi nổi lên khắp tứ phía, người giang hồ trọng tình trọng nghĩa, Quách Tiêu Nhiên làm như vậy đương nhiên sẽ khiến người ta khinh thường, nhưng hắn vẫn phớt lờ, sau khi đứng dậy thì thành khẩn chắp tay với mọi người.

Vẻ mặt tựa hồ vô cùng đau khổ, “Chư vị xin nghe ta một lời, tất cả chư vị đều hiểu lầm, lúc trước Huyết Ma Y dùng y đạo uy hiếp Bang chủ Đinh Phong thay hắn thu thập tin tức khắp nơi, còn từng có dã tâm độc chiếm võ lâm, nhờ có thần giáo xuất thủ tương trợ khiến bệnh tình của thiên kim Đinh Bang chủ không chuyển biến xấu, có thể thoát khỏi sự khống chế của Huyết Ma Y, không ngờ sau đó Đinh Bang chủ lại bị người ta hãm hại bỏ mình ở Ngọc Điền Sơn, sau khi tại hạ kế nhiệm thì vô cùng mang ơn thần giáo, tự nguyện quy thuận cũng không đánh mất thần trí, chư vị xin đừng hiểu lầm,”

“Là ta hãm hại hắn?” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn y, ngữ thanh của Quách Tiêu Nhiên bị kiềm hãm, không thể nói thêm được điều gì. Hách Thiên Thần lại mỉm cười, cười đến mức có chứa thâm ý, “Quách Bang chủ, nếu ngươi muốn cảm tạ Giáo chủ thần giáo thì không cần nhờ người nhắn gửi, người nọ đang ở ngay đây.”

“Cái gì?” Quần hùng nghe như vậy thì kinh ngạc không hiểu, trong tầm mắt chỉ có giang hồ đồng đạo, chẳng lẽ Giáo chủ kia lại ở bên trong bọn họ?

“Hách Thiên Thần, xưng ngươi một tiếng Đàn Y công tử nhưng ngươi đừng tưởng rằng ngươi nói ra những lời này thì mọi người có thể tin tưởng, ngươi có chứng cớ gì nói Giáo chủ đang ở đây?” Quách Tiêu Nhiên tựa hồ đã sớm bày mưu tính kế, hắn được sự trợ giúp của thần giáo mà ngồi lên ngôi vị Bang chủ, đem Cái Bang trở thành trợ lực của thần giáo, lúc này nói chuyện đương nhiên cũng đứng về phía thần giáo.

“Đừng quên ngươi còn bị tình nghi là hung thủ giết chết Tần Chiến, một người bị ô danh như vậy thì nói ra ai có thể tin?” Quách Tiêu Nhiên có thần giáo làm chỗ dựa, dũng khí tăng lên không ít so với dĩ vãng, người của thần giáo thỏa mãn mỉm cười khi thấy hắn quả nhiên một lòng trung thành.

Vụ Sắc đao nằm trong tay Hách Thiên Thần, sau khi Tần Chiến có được Vụ Sắc đao thì bị giết chết, người truyền ra tin này ắt hẳn là tùy thị của Tần Chiến, là tận mắt nhìn thấy Hách Thiên Thần cầm đao đứng trong phòng, lời đồn này rốt cục là thật hay là giả?

Mọi người thấy ánh mắt của Hách Thiên Thần hơi thoáng thay đổi, ngay thời điểm này tựa hồ không thể tin tưởng người nào, bọn họ đều hướng vào lý do duy nhất, kẻ bị chỉ điểm là giết người đoạt đao không phải ai khác mà là Các chủ Thiên Cơ Các, Đàn Y công tử, Hách Thiên Thần.

“A di đà Phật, mọi người đều biết rõ nhân phẩm võ công và tài trí của công tử, việc này không thể do hắn gây nên.” Già Diệp đại sư mở miệng đúng lúc cũng làm cho những người một lòng tin tưởng Hách Thiên Thần đều không ngừng gật đầu.

“Khẩu thuyết vô bằng, thanh đao này là chứng cớ, tùy thị của Tần Chiến là nhân chứng, Hách Thiên Thần, ngươi cho là dựa vào thanh danh và uy vọng của mình mà người khác sẽ không dám nghi ngờ ngươi hay sao?” Quách Tiêu Nhiên chưa bao giờ oai phong như vậy trước mặt giang hồ, thanh danh của Cái Bang tuột dốc không phanh, hắn cũng không được người ta coi trọng, lúc này mấy trăm người cùng nhau nhìn hắn, bị hắn nói lời chi phối, hắn ưỡn ngực ngẩng đầu, mặt lộ ra vẻ đắc ý. (Khẩu thuyết vô bằng=nói miệng không bằng chứng)

Người đắc ý khó tránh khỏi sơ suất, Quách Tiêu Nhiên đứng giữa song phương, thật không ngờ có người lại đột nhiên xuất thủ, vừa mới dứt lời thì cổ họng bỗng nhiên bị nắm chặt, một bàn tay vô tình lạnh lẽo, bàn tay này thuộc về Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu.

“Nếu nói khẩu thuyết vô bằng, ngươi nói như vậy thì có chứng cứ gì? Chẳng lẽ ngày ấy ngươi đã ở đó?” Lãnh ý âm u từ tay Hách Cửu Tiêu truyền đến cổ của Quách Tiêu Nhiên, giọng nói lạnh lùng có thể đóng băng người ta, Hách Cửu Tiêu không lộ ra biểu tình mà chỉ nhìn chằm chằm Quách Tiêu Nhiên. So với vẻ mặt lạnh lùng này thì Quách Tiêu Nhiên tình nguyện Hách Cửu Tiêu lộ ra sát ý vẫn hơn.

Đây là sự lạnh lùng khi coi thường mạng người. Hách Cửu Tiêu có thể tùy tay mà cướp lấy cái mạng này của hắn.