Hách Thiên Thần tựa hồ ngẩn ra, nhưng không giống như những người quen bày mưu tính kế, khi có chuyện vượt quá sự khống chế của hắn, thì hắn không phẫn nộ cũng không hoang mang, chậm rãi đặt sổ sách xuống, hắn chỉ hơi nhướng hàng lông mày lên, thậm chí còn có thể lộ ra một nụ cười lạnh nhạt ngoài ý muốn, “Nga? Là chuyện gì xảy ra?”
Hắn tựa lưng vào ghế, hỏi một cách bình thản, cái loại trầm tĩnh này giống như biển sâu khôn cùng, sóng ngầm lẳng lặng, khuôn mặt dưới bóng râm vẫn ôn hòa như trước, xem như đây chỉ là một chuyện nhỏ.
Tử Diễm nắm chặt y phục của mình, trong lòng có vô số cảm xúc phập phồng đang cuồn cuộn dâng trào, bỗng nhiên tiến lên vài bước, nàng nhìn thẳng Hách Thiên Thần, vẻ mặt đầy ưu tư, “Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, nay giang hồ đều biết Nại Lạc thuộc về Huyết Ma Y, dưới Thiên Cơ Các có Nam Vô, giữa ngươi và Huyết Ma Y…”
Đáy mắt của nàng hiện lên chua xót, tiếp tục nói, “Tình ý giữa Các chủ và Huyết Ma Y không phải tầm thường, nhưng lúc trước đám thủ hạ không biết được chuyện giữa các ngươi, mấy người kia chỉ biết Nại Lạc từng là địch nhân của bọn họ, Nại Lạc đánh trọng thương ta, giết người của ta, Nại Lạc là địch không phải bằng hữu.”
Hách Cửu Tiêu hạ lệnh ra tay đối với Nam Vô là lúc không biết Nam Vô thuộc về Hách Thiên Thần, tuy rằng sau đó đã lập tức dừng tay nhưng thủ hạ của Nam Vô có không ít người chết trong tay của Nại Lạc, đây là sự thật. Mặc dù từ đó về sau mỗi khi điều động Nam Vô thì Hách Thiên Thần đều lưu ý, không để những người đã từng là địch nhân của Nại Lạc xuất hiện trước mặt người của Nại Lạc, nhưng quả thật như lời của Tử Diễm, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.
Cho tới nay Hách Thiên Thần chỉ quan tâm đến thân thế của hắn và Hách Cửu Tiêu, bận bịu việc giang hồ, không ngờ bên trong Nam Vô đã có người phát hiện manh mối, nhận ra Nại Lạc. Có một người biết thì làm sao lại không có người thứ hai? Phía dưới Nam Vô có Thiên Tự Hào và Địa Tự Hào, thủ hạ của Nam Vô đa phần bị thương vong dưới tay của Nại Lạc, nay quả thật là lòng người bất phục đối với hai huynh đệ bọn họ.
“Ai đứng đầu?” Hơi trầm ngâm, khó có thể nhìn ra vẻ mặt của Hách Thiên Thần là như thế nào khi nói ra những lời này, Tử Diễm chỉ nghe thấy trong lời này có một chút thâm trầm khó có thể phân biệt, nàng lắc đầu, “Không ai cầm đầu, tổng cộng hai mươi ba người, trong lòng của bọn họ muốn làm phản, không nghe lệnh hành sự, có ý đồ rời khỏi Nam Vô để tìm người của Nại Lạc báo thù.”
“Sau khi ngươi phát hiện thì xử trí thế nào?” Nhìn xuống một nếp gấp trên y mệ của mình, Hách Thiên Thần khẽ khép mắt lại, ngữ thanh ôn hòa thản nhiên, nhưng Tử Diễm lại bất giác có chút thấp thỏm.
Nàng mím môi, lui ra sau vài bước, đi đến vị trí mà mình vẫn luôn dừng ở đó, cúi đầu nói, “Bẩm Các chủ, ta đã nhốt ba mươi hai người ở trong địa lao, tin tức về việc này không được truyền ra, chờ Các chủ quay về định đoạt.”
“Tốt lắm.” Hách Thiên Thần đứng lên, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu rọi vài hạt bụi bay lơ lửng giữa không trung, hắn phất y mệ, lập tức bước ra ngoài, “Ta muốn gặp bọn họ.”
Gặp bọn họ, nếu hắn nghe xong lời nói của những người đó thì hắn sẽ làm gì? Sẽ đáp lại như thế nào? Tử Diễm thật sự không thể nghĩ đến cảnh tượng như vậy, nhưng Các chủ muốn gặp thì nàng làm sao có thể không cho gặp? Do dự một chút, nàng chỉ có thể xưng “Dạ”, đi theo hắn về hướng địa lao.
Trời vẫn còn sáng, chưa đến hoàng hôn, nhưng bước vào địa lao lại giống như đi vào lòng đất âm u, nơi này thật khô ráo nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Địa lao này đã được tu sửa, lúc trước từng giam giữ Lý Miên Ca rồi bị đám Các lão cố ý phóng hỏa, từ đó về sau vẫn luôn bao phủ một mùi vị bụi bặm, mỗi một tầng đều rất yên lặng, tĩnh mịch không một tiếng người, nghe không ra có bao nhiêu oán hận, bao nhiêu không cam lòng trong đó.
Hách Thiên Thần bước vào, cảm giác được một chút ưu tư thẩm thấu trong không khí, từ tái ngoại trở về, không biết có phải gần đây hay sử dụng dị lực hay không mà khả năng cảm giác của hắn tựa hồ càng ngày càng mạnh, ở dưới địa lao, tuy rằng hắn không nhìn thấy trực tiếp nhưng lại có thể cảm giác được đủ loại suy nghĩ trong đó.
Tiếng bước chân vang vọng trong không khí âm u tĩnh mịch, Hách Thiên Thần vẫn hướng vào bên trong, bỗng nhiên dừng chân trước một cánh cửa, Tử Diễm nhìn bóng dáng bất thình lình dừng lại, nàng cảm thấy kinh ngạc, chỉ vào cửa lao ở trước mắt, “Người này là một trong số đó.”
Đây là một trong hai mươi ba người, là thủ hạ Nam Vô muốn phản bội Thiên Cơ Các, Tử Diễm không biết vì sao Hách Thiên Thần lại biết nơi này là chỗ giam giữ, vì sao không dừng bước ở nơi khác, mà duy nhất ở tại nơi này. Trong lòng của nàng có nghi hoặc nhưng không mở miệng, nàng chỉ nhìn chăm chú vào bên trong cửa lao, “Các chủ đến gặp ngươi.”
Người ở bên trong không nói một câu, cho dù biết rõ Hách Thiên Thần đi đến trước cửa. Cách song sắt lộ ra một góc thanh y, phía dưới có thể nhìn thấy mũi hài màu xanh, sạch sẽ không hề bám bụi, giống như căn bản chưa từng bước trên mặt đất, vĩnh viễn là thanh liên xa cách giữa mặt hồ, là minh nguyệt ngẩng đầu mới có thể trông thấy, vĩnh viễn cao cao tại thượng, là Các chủ Thiên Cơ Các khiến người ta an tâm, khiến người ta tôn sùng.
“Các chủ, Thiên Cơ Các và Huyết Ma Y, bên khinh bên trọng?” Không biết người giam giữ ở bên trong thuộc đội nào của Nam Vô, hắn đột nhiên mở miệng, đột nhiên hỏi ra những lời này.
Hách Thiên Thần đứng thẳng trước cửa, biểu tình bình thản như nước chỉ trong nháy mắt liền thay đổi, trở nên trầm trọng như thái sơn, Tử Diễm nhìn thấy trong đôi mắt lạnh nhạt chỉ khoảnh khắc liền hiện lên nhuệ khí sắc bén, nhưng nghe thủ hạ hỏi ra những lời này thì thanh y nam nhân rốt cục không nói một câu nào, cũng không đáp một chữ nào.
Người bên trong nhẹ nhàng mỉm cười, tựa như đang giễu cợt, “Các chủ! Ngươi có biết Nam Vô có bao nhiêu người tôn sùng ngươi kính trọng ngươi hay không, các huynh đệ vì Nam Vô vì Thiên Cơ Các mà hy sinh, chúng ta không hề có một câu oán hận, nhưng bọn họ lại chết trong tay của Nại Lạc!”
Ngữ điệu kích động, tiếng xích sắt va chạm trên tường lạnh lùng vang lên, “Sau khi bọn họ chết, Các chủ lại cùng Huyết Ma Y hành tẩu giang hồ, đồng sinh cộng tử, bảo chúng ta phải cư xử như thế nào? Làm sao để đối mặt với những huynh đệ đã chết dưới tay Nại Lạc?”
Giọng nói vang vọng đập vào bên tai Hách Thiên Thần, hắn vẫn đứng yên bất động, đôi mắt khẽ khép lại che lấp hết thảy cảm xúc, không ai có thể nhìn ra tâm tư chân thật bên dưới sự trầm tĩnh này.
Hơn phân nửa thủ hạ Nam Vô đều không có nhà để về, đều là cô nhi có thân thế không rõ, được Thiên Cơ Các thu dưỡng huấn luyện, từ nhỏ đã nguyện trung thành vì Thiên Cơ Các, cái ăn cái mặc đều được lo chu đáo, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với các gia đình bình thường, chẳng qua duy nhất thờ phụng không phải thân nhân, mà là Các chủ Hách Thiên Thần.
Khi Các chủ mà bọn họ thờ phụng lại giấu diếm chân tướng vì một người khác, đã từng là địch thủ giết chết huynh đệ của bọn họ, như vậy bảo bọn họ làm sao có thể chịu được?
Hiểu rõ nhân tâm, Hách Thiên Thần làm sao không biết suy nghĩ trong lòng của bọn họ? Hắn nhắm mắt lại, cười khổ gật đầu, “Ta quả thật có lỗi với bọn họ.” Dừng một chút, hắn lại yên lặng thở dài, “Các ngươi vốn không nên biết chuyện này, nếu không biết thì sẽ không khổ sở, sẽ không thất vọng.”
“Đâu chỉ khổ sở thất vọng? Các chủ! Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn báo thù cho các huynh đệ? Những người đó là ngươi đã vất vả huấn luyện! Chẳng lẽ ngươi đã quên trước kia, đã quên những gì trước đây hay sao?”
Tiếng kêu phẫn nộ xuyên qua song sắt, người bên trong vọt đến trước cửa, mái tóc rối bời, khuôn mặt hốc hác, nhưng Hách Thiên Thần liếc mắt một cái thì liền nhìn ra người này ở Thiên Tự Hào, thủ hạ của người này có không ít huynh đệ đều chết ở trong tay Nại Lạc, hắn cũng là một trong những người ở Nam Vô lâu nhất.
“Ta không hề quên, cho dù là một chuyện cũng vẫn chưa quên.” Hách Thiên Thần thản nhiên trả lời, ánh mắt xa xăm, giống như nhìn lại nhiều năm trước kia, hắn cũng từng là một thành viên trong Nam Vô.
“Vậy tại sao ngươi lại có thể thờ ơ đối với cái chết của bọn họ, chẳng lẽ đối ngươi mà nói bọn họ không phải mạng người hay sao?” Người ở bên trong hỏi một cách không dám tin, lời nói chất vấn chấn động cả song sắt.
Tử Diễm không nói một câu, cúi đầu đứng một bên, nàng cũng muốn biết đáp án này, có phải vì Huyết Ma Y hay không, ngay cả Thiên Cơ Các mà Hách Thiên Thần cũng có thể vứt bỏ? Nếu đúng như vậy, nàng ở lại Thiên Cơ Các mà nàng nghĩ rằng nó là thứ quan trọng nhất đối với hắn, vì hắn mà cai quản hết thảy, rốt cục là vì cái gì? Rốt cục còn có ý nghĩa gì?”
“Có một số việc không phải chúng ta muốn như thế nào thì có thể làm theo như thế nấy, quả thật việc kia là do Nại Lạc gây nên, nhưng ta không thể vì bọn họ mà đi giết người quan trọng nhất đối với ta, điểm này các ngươi có hiểu được hay không?” Hách Thiên Thần không trực tiếp trả lời, hắn thở dài mang theo một chút bất đắc dĩ, một chút tiếc nuối, “Ta Hách Thiên Thần….cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.”
Xoay lưng rồi bước đi, bóng dáng mặc thanh sam vẫn cao ngất như trước, lại lộ ra một sự mệt mỏi cơ hồ khó có thể phát hiện, chỉ trong chớp mắt xoay người rời đi, câu nói kia như bám theo bụi bặm trong không khí, bỗng dưng làm người ta có một chút chua xót, Tử Diễm kinh ngạc nhìn hắn bước đi, càng lúc càng xa, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
“Người bình thường? Đàn Y công tử được người trong giang hồ ca tụng làm sao có thể là người bình thường?” Thì thào tự nói, người trong song sắt suy sụp ngồi xuống đất, “Các chủ, ta không phục, thật sự không phục…”
Cho dù không phục thì có thể làm được gì? Tử Diễm nhìn xa xa, bóng dáng kia đã sớm biến mất khỏi tầm mắt, mặc dù nàng không phục thì cũng chỉ có thể đứng nhìn bóng dáng của hắn từ đằng xa, lúc này trong lòng của Tử Diễm chỉ có một suy nghĩ, một nghi vấn duy nhất.
Nếu Thiên Cơ Các đối với hắn mà nói cũng không là gì, thì nàng tội tình gì phải vì hắn mà trấn thủ nơi này?
Lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó xem hơn, Tử Diễm nhìn vào bóng người đã sớm rời xa một cách xuất thần.
“Ta chờ ngươi đã lâu.” Đến khi Hách Thiên Thần trở về thư phòng thì liền nhìn thấy một bóng người ở bên trong, Hách Cửu Tiêu khoanh tay mà đứng, nhìn hắn đi đến, tầm mắt lạnh lùng dò xét một vòng trên người của hắn, không biết đã phát hiện ra cái gì, lúc này đưa tay kéo hắn đến trước mặt, “Làm sao vậy?”
Hách Cửu Tiêu cẩn thận quan sát Hách Thiên Thần, Hách Thiên Thần cứ mặc kệ hắn, rồi vừa cười vừa đẩy hắn ra, “Cái gì mà làm sao vậy?” Đi vào thư phòng, hắn ngồi xuống trước án thư, mở ra sổ sách trên bàn rồi đề bút viết tiếp.
“Ngươi đã đi đâu?” Hách Cửu Tiêu không nhìn ra manh mối từ trên mặt của hắn, đi đến bên cạnh ghế ngồi của hắn rồi lạnh giọng chất vấn.
“Đi giải quyết một số việc trong Các, rời đi quá lâu, có một số việc ta phải tự mình xử lý.” Hách Thiên Thần tiếp tục viết, thản nhiên trả lời, Hách Cửu Tiêu lại đột nhiên cầm lấy cổ tay của hắn, ánh mắt yêu dị lạnh lùng đang chớp động,“Với Tử Diễm?”