Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 4 - Chương 190




Hách Thiên Thần gật đầu, đi vào bên trong, Hách Cửu Tiêu đứng dậy, cầm lấy một cái hộp đưa cho Hách Thiên Thần, đây là Trì Diệp Trân Lung mà lúc trước Hách Thiên Thần đã tặng cho hắn, dùng để đặt các loại kỳ trân dị thảo, Băng Hà Liên Tử và cả viên Huyền Băng đều được đặt trong đó.

Thỉnh thoảng Hách Cửu Tiêu xuất cốc đi tìm thảo dược, hoặc có người cần trị bệnh nên đã dùng thảo dược quý hiểm để trao đổi, vì vậy hắn thường xuyên dùng Trì Diệp Trân Lung, lần này xuất môn cũng mang theo, đặt trong túi hành lý giắt trên lưng ngựa.

Hách Thiên Thần cầm Trì Diệp Trân Lung đi đến trước mặt bọn họ, mở nắp ra.

Phong Ngự Tu cũng chưa từng thấy Băng Hà Liên Tử, nên ngó đầu nhìn sang một chút, chỉ thấy trong hộp đặt một cái đài sen, màu xanh non, trong veo như mặt nước, giống như phỉ thúy, bên trong có những hạt sen óng ánh trắng tinh, một xanh một trắng tương phản vào nhau, màu sắc kia đẹp mắt đến mức khó nói nên lời.

Bên cạnh đài sen là Huyền Băng, nhìn không ra có gì đặc biệt, chẳng qua nó phi thường trắng, giống như một viên ngọc thạch, phía trên tỏa khói lượn lờ, khiến người ta rất khó tưởng tượng chính nó đã làm cho cả hồ nước đóng băng quanh năm, vĩnh viễn không tan.

“Đây là Băng Hà Liên Tử, cha của ta được cứu rồi.” Hồng Lăng kích động, hai tay khẽ run rẩy, nàng cẩn thận đẩy nó về trước mặt Hách Thiên Thần, “Tốt nhất để các ngươi bảo quản, ta sợ có người biết chúng ta muốn đi tìm thứ này, nhìn thấy chúng ta an toàn trở ra, sẽ đánh chủ ý với nó.”

Phong Ngự Tu lại không quá lo lắng, có người của Xích Lang tộc bẩm báo, hắn nắm rất rõ thế cục của giang hồ, “Biết địa vị của các ngươi ở Trung Nguyên, ta nghĩ rằng không có ai dám tùy tiện đánh chủ ý các ngươi.”

Hắn dừng một chút, nghĩ đến sáng nay được thủ hạ bẩm báo, vừa cười vừa hỏi, “Các ngươi có biết hay không, nơi này mọi người truyền miệng cho nhau, Thất sát lệnh làm cho lòng người hoảng sợ, triều đình biết chuyện nhưng không ai dám bắt các ngươi, Vu Y Cốc và Thiên Cơ Các vẫn yên ổn, không ai dám động vào.”

Hắn vừa nói vừa cười nhưng lại rất bội phục điều này, Hách Thiên Thần hơi nhếch khóe miệng, vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ cũng không cảm thấy bất ngờ, Hách Cửu Tiêu ở bên trong chậm rãi uống trà, không hề phản ứng, giống như đây là chuyện đương nhiên, trong lòng bọn họ điều hiểu rõ triều đình không phải không dám đả động, mà là không có lý do để làm như vậy.

Mặc dù không thể nắm bọn họ vào trong tay, nhưng An Lăng Vương Sở Lôi cũng không muốn đối địch với Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, mà Sở Thanh Hàn càng không chủ động lộ ra địch ý đối với bọn họ. Nếu Sở Lôi hay Sở Thanh Hàn gây bất lợi cho hai huynh đệ bọn họ, thì tương đương tự tay đẩy bọn họ về phía đối phương, vì vậy Sở Lôi và Sở Thanh Hàn sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. (Sở Lôi và Thanh Hàn đối đầu nhau)

Huống chi thái tử Sở Tĩnh Huyền lúc này đã có thêm một huynh đệ song sinh là Sở Tĩnh. Sở Lôi và Sở Thanh Hàn cũng sẽ biết được sự tồn tại của hắn, chỉ cần lo tìm hiểu tính toán của Sở Tĩnh Huyền để đọ sức với hắn thì cũng đủ khiến Sở Lôi và Sở Thanh Hàn bận rộn, làm sao còn thời gian đi quản chuyện của giang hồ.

Thất sát lệnh đại náo võ lâm, nhưng cũng không uy hiếp đến triều đình, Sở Thanh Hàn hẳn là nên cao hứng, chuyện này áp chế tin tức hắn dùng Hồng Nhan hạ độc để gây hỗn loạn giang hồ, nhưng phiền não của hắn lại là mục đích mà hai huynh đệ bọn họ tìm đến Vạn Ương. Hắn và Vạn Ương có quan hệ bí mật.

Đang ở Vạn Ương nên Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu cũng không lo lắng chuyện ở Trung Nguyên, bọn họ đã an bài ổn thỏa, hơn nữa có Hoa Nam Ẩn thay bọn họ quan sát, bọn họ cũng không quá lo lắng, việc cấp bách lúc này là tìm Tư Tô, dùng Băng Hà Liên Tử để đổi lấy tung tích của Già Lam.

Đôi mắt của Hách Cửu Tiêu cần vài ngày mới lành lặn, Hách Thiên Thần vốn định ở thêm mấy ngày, nhưng cha của Hồng Lăng e rằng là chờ không được, hơn nữa đôi mắt tạm thời không thể mở ra thì cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với Hách Cửu Tiêu, vì vậy bọn họ quyết định lập tức khởi hành.

Bất quá trước khi lên đường thì Hách Cửu Tiêu muốn Hách Thiên Thần phải ngâm mình trong nước thuốc rồi mới khởi hành, hắn lệnh cho thủ hạ của Phong Ngự Tu đi mua thảo dược để nấu lên, đợi dược tính tiết ra, rồi hai người ngâm mình vào nước thuốc vài lần, hoàn toàn đánh tan hàn khí, sau đó mới ly khai.

Mục tiêu của bọn họ là Thiên Lộ, chính là chỗ ở của Hồng Lăng, cũng là ở giữa Vạn Ương và Đại Viêm, là thành trấn gần với biên giới nhất, Phong Ngự Tu cũng cùng bọn họ quay về, nhưng người hắn chờ đợi thủy chung không xuất hiện.

Hành tung của Mục Thịnh luôn rất quỷ bí, cũng không bao giờ nói chuyện một cách minh bạch, lần nào cũng úp úp mở mở, Hách Thiên Thần cũng chờ hắn hiện thân, nhưng thủy chung không nhìn thấy hắn ở Vạn Ương, Hách Thiên Thần không biết trên người của Mục Thịnh còn có bí mật gì hay không, hoặc là phía sau hắn còn có cái gì, nhưng Hách Thiên Thần mơ hồ có thể cảm giác được có một vài điều không thích hợp.

Vô luận như thế nào thì cũng phải tìm đến Yêu Hồ tộc, đến đó thì có thể hiểu rõ hết thảy, Hách Thiên Thần không tiếp tục suy nghĩ, chuyện mà hắn cần phải làm lúc này là chăm sóc cho Hách Cửu Tiêu, đến Thiên Lộ mà đôi mắt của Hách Cửu Tiêu vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng nói chung cũng có chuyển biến tốt.

Người của Thiên Lộ tộc thập phần niềm nở, nhìn thấy bọn họ vừa đến nơi thì đều chạy ra để chung vui, bọn họ từ Thanh Đại Lâu lấy được Băng Hà Liên Tử, tin tức Thanh Đại Lâu cơ hồ đã bị thiêu hủy bởi một trận đại hỏa đã được lan truyền. Tộc nhân biết Hồng Lăng phải đi tìm tộc trưởng để đưa thuốc giải độc.

Ở trong Thiên Lộ tộc mấy ngày, dùng máu của Lang Vương và Băng Hà Liên Tử để chữa trị cho cha của Hồng Lăng, giải đi độc của Lam Hạt, kế tiếp là Hồng Lăng dẫn bọn họ đi gặp Tư Tô, mặc dù nàng không xác định Tư Tô có đang ở trong sơn cốc mà nàng thi thoảng hay giao cơm hay không.

Khi đến Thiên Lộ thì thời tiết cũng đã trở nên quang đãng, đám người bị sương lạnh thụ thương và thân thể hao tổn cũng đã khôi phục, chờ hết thảy đều được dàn xếp ổn thỏa, Hồng Lăng liền dẫn bọn họ đến sơn cốc kia.

“Ta không biết Tư Tô còn ở đó hay không, nếu hắn không ở đó thì các ngươi phải làm sao?” Dọc đường đi, Hồng Lăng hỏi Hách Thiên Thần.

“Chỉ cần hắn quả thật muốn Băng Hà Liên Tử, khi có được tin tức, cho dù chúng ta không tìm hắn thì hắn cũng sẽ tới tìm chúng ta.” Xuống ngựa trước sơn cốc, Hách Thiên Thần quen đứng bên cạnh Hách Cửu Tiêu, mấy ngày nay hắn đều làm như vậy, bởi vì Hách Cửu Tiêu vẫn chưa nhìn rõ các sự vật ở xung quanh.

Đặt Trì Diệp Trân Lung có chứa Băng Hà Liên Tử ở ngay trên lưng ngựa của Hách Cửu Tiêu, đám người dắt ngựa hướng vào bên trong, ngọn núi này khác với Hách Cốc, thay vì nói là sơn cốc thì không bằng nói là hẻm núi, dị thường chật hẹp, hai bên vách núi kề sát vào nhau, ánh nắng bên ngoài không thể chiếu tới, bởi vì đều bị bóng râm của sườn núi che khuất.

Thỉnh thoảng lại có một trận gió lạnh thổi đến, gió lùa qua khe núi rất nhanh, thổi tung mái tóc, cũng thổi bay vạt y bào của đám người, dưới chân gập ghềnh, những tảng đá gồ ghề lồi lõm, trong khe đá còn có thể nhìn thấy một ít côn trùng, thậm chí có những con rắn bò trên vách núi, chúng nó không hề sợ hãi vì sự có mặt của bọn họ, có thể thấy được nơi này rất ít có người đi lại, hoặc căn bản là không có ai đi lại.

“Có lẽ hắn không ở đây, chúng ta có nên quay về hay không?” Đi được một nửa, Hồng Lăng dừng lại cước bộ, “Trước kia ta chỉ đến cửa sơn cốc, không biết bên trong thế nào, hắn ở đâu thì ta không rõ lắm, vạn nhất có lạc đường thì đừng nên oán ta.”

Lời nhắc nhở của nàng đổi lấy một cái lắc đầu của Phong Ngự Tu, “Bỏ dở nửa chừng không giống tính cách của ngươi, Hồng Lăng cô nương, đừng quên sau này ngươi phải theo ta về Xích Lang, lúc này nếu ngươi muốn quay lại thì lập tức theo ta trở về lĩnh tội, mất tự do quá sớm cũng không có gì lý thú.”

Hồng Lăng không đáp lại, tiếp tục hướng vào bên trong, “Nếu Tư Tô ở đây thì nhất định sẽ có rất nhiều người cần chữa trị, hắn đã sớm…” Nàng chưa dứt lời thì ở phía bên kia đã truyền đến tiếng nói chuyện, có một ít bóng dáng ở xa xa, không phải một người mà là một đám người.

“Tư Tô! Ngươi còn chưa chịu đi ra, chẳng lẽ muốn chết đói ở trong đó? Đã qua bảy ngày mà ngươi rốt cục cũng không ra?” Phía trước có người hướng vào trong mà kêu gọi ầm ĩ, tên cầm đầu khoác trên vai tấm da thú, đầu tóc rối tung, dáng người vạm vỡ, trên lưng vác một vật hình vòng tròn, có lẽ là binh khí của hắn, phía sau hắn có ước chừng mấy chục người ăn mặc tương tự, chỉ có binh khí là khác nhau.

“Nếu không ra thì chúng ta sẽ thiêu đốt cái động này, phóng hỏa làm cho ngươi ngạt thở, để xem ngươi có giả chết ở trong đó nữa hay không!”

“Đi ra!”

“Đúng! Đi ra! Đừng giống như cái loại đàn bà, là cháu của con rùa rút cổ, là đồ vô dụng!”

“Đi ra chữa bệnh cho lão đại của chúng ta! Bằng không chúng ta sẽ đi vào!”

Bọn họ đối diện với một hang động, trong miệng hùng hùng hổ hổ, dùng tất cả lời nói để kích thích người ở bên trong, hiển nhiên cố ý làm cho người trong động đi ra, mặc dù bọn họ ngoài miệng mắng chửi một cách hung hăng, nhưng không có ai dám tùy tiện đi vào.

Ngay tại trước hang động có hai thi thể đang nằm dưới đất, cũng ăn mặc giống bọn họ, đám người của Hách Thiên Thần đến gần thì mới phát hiện hai người kia bị trúng tộc mà chết, toàn thân của bọn họ trở nên tím xanh, bộ dáng rất đáng sợ, vừa nhìn là biết bị trúng kịch độc.

“Là người của Hắc Man, Hắc Man Bang ở phía tây, vì sao lúc này lại đến đây?” Phong Ngự Tu thì thào tự hỏi, quay đầu nói với Hách Thiên Thần, “Xem ra Tư Tô ở nơi này, nhất định là Bang chủ của bọn họ bị trọng thương, không tìm Tư Tô chữa trị thì không được.”

Để tìm được Tư Tô và cầu hắn chữa bệnh đều rất khó khăn, rất nhiều người chỉ nghe kỳ danh mà chưa từng gặp hắn, điểm này có chút tương tự với Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần nhịn không được mà lại nhớ đến bọn họ đều là đệ tử của Già Lam, không biết tính tình của Tư Tô thế nào, là bái sư trước hay sau Hách Cửu Tiêu.

Hắc Man Bang thấy có người tiếp cận thì liền dừng lại tiếng kêu gào, cả đám cảnh giác quan sát bọn họ, khi ánh mắt đảo đến Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu thì đều có vẻ rất cẩn thận.

Bọn họ vẫn chưa nghe qua tin đồn, cũng không biết trước mắt chính là mấy người đã xông vào Thanh Đại Lâu mà vẫn bình yên vô sự bước ra, nhưng dù sao mặc phục sức của Trung Nguyên ở Vạn Ương thì thập phần hiếm thấy, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu lại có tướng mạo xuất chúng, khí thế cũng không phải dễ dàng có thể che giấu. Vừa nhìn thấy thì bọn họ liền biết trong bốn người này, hai kẻ kia là đặc biệt khó đối phó.

“Tại hạ Quỷ Thông, các vị là ai? Nơi này có việc của Hắc Man Bang, nếu là lầm đường thì mau đi đi.” Tên cầm đầu là tâm phúc của Bang chủ Hắc Man Bang, hắn khoát tay để ngăn cản thủ hạ quát mắng, trước tiên báo ra danh hào của mình, rồi muốn bọn người Hách Thiên Thần mau chóng rời đi.

Bang chúng của Hắc Man Bang ngừng lại tiếng quát tháo ầm ĩ, bọn họ thập phần khó hiểu đối với thái độ khách khí của Quỷ Thông, đây là lần đầu thiên bọn họ nhìn thấy Quỷ Thông điềm đạm với người ngoài như vậy, bình thường bọn họ đều trực tiếp tiến lên để đá văng kẻ cản đường, nếu có rước lấy phiền phức thì cứ dùng đao mà giải quyết.

Quỷ Thông có vẻ mặt dữ tợn và bộ dáng hung hãn, nhưng có thể làm thân tín của Bang chủ Hắc Man Bang cũng không phải chỉ dựa vào tài xu nịnh, hắn có tâm tư rất tinh tế, trước khi chưa thăm dò lai lịch và ý đồ của đối phương thì hắn không muốn tùy tiện đắc tội với mấy người này, đặc biệt là hai người đang sóng vai mà đứng.

“Chúng ta đến đây để tìm Tư Tô, hắn có ở trong động hay không?” Phong Ngự Tu tiến lên trả lời, biết bọn họ là Hắc Man Bang nên hắn cũng không kiêng kỵ, Hắc Man Bang ở Vạn Ương là một bang phái giang hồ có danh hào không tệ, nhưng trong mắt Xích Lang tộc thì bất quá chỉ là vài kẻ giang hồ mà thôi.

Địa vị của Xích Lang tộc rất cao, nhưng Hắc Man Bang cũng không phải những kẻ dễ dàng bị hù dọa, Quỷ Thông nghe nói bọn họ cũng đến tìm Tư Tô, hắn khoanh tay đứng trước mặt bọn họ, hừ lạnh một tiếng, “Tư Tô ở bên trong, bất quá để xem các ngươi có thỉnh được hắn ra khỏi động hay không.”

“Lại có khách đến?” Có lẽ là nghe được tiếng đối thoại ở bên ngoài, bên trong truyền đến một câu hỏi.