Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 158




Thiên Cơ Các hay là Hách Cốc? Thiên Cơ Các là tâm huyết của Hách Thiên Thần, nhưng trong Hách Cốc lại có người chí thân cũng là người mà hắn yêu nhất.

Kéo dây cương, bạch mã dưới thân giơ lên móng trước, dường như muốn giẫm nát mặt đất, vó ngựa thật mạnh hạ xuống. Trong tiếng hí vang cùng bụi mù, bóng dáng màu thanh lam phi nhanh khoái mã, phương hướng chính là đường tắt đi về Hách Cốc.

Mục Thịnh nhìn phương hướng mà hắn ly khai, chỉ vừa cười vừa lắc đầu, rồi lại gật đầu, không biết các vị đại nhân sẽ nói như thế nào, cục diện nay đã mất đi khống chế, từ khi hai huynh đệ nảy sinh tình ý là lúc không còn bất luận kẻ nào có thể vọng tưởng nắm trong tay hết thảy hai người bọn họ.

Tất cả cứ chờ xem thiên ý..….phẫy phẫy y mệ, phất lên mái tóc bị gió thổi loạn, Mục Thịnh không hề lo lắng, hắn có thể thấy được hai người này lợi hại, kế tiếp có lẽ sẽ càng có nhiều trò hay để xem….

Vó ngựa phi nước đại, Hách Thiên Thần hầu như chưa từng dừng lại, gió lạnh thấu xương, hắn vận công chống cự hàn ý. Trời đã sáng choang, nhưng sắc trời vẫn u ám, bầu trời giống như bị một tầng sương mù che khuất, bên trong sương mù, hắn có thể nhìn thấy rất nhiều người trên giang hồ cũng hướng về Hách Cốc, trong đó cũng có Cái Bang.

Hay mục tiêu chính là Hách Cốc? Sắc mặt càng âm trầm, hắn đá một cước thật mạnh vào bụng ngựa, ngựa ăn đau nên chạy như điên, tiếng chân lộc cộc vang vọng bên tai.

Phương Thiên Nhai dẫn người tìm Hách Cửu Tiêu, sau đó người của các môn phái cùng nhau đến Thiên Cơ Các để gây sự, thời gian vừa khớp như thế, không phải là trùng hợp, mà là có người âm thầm mưu tính. Mới đây không lâu đã có người lan truyền quan hệ của hắn và Hách Cửu Tiêu bất thường, từ khi đó thì đã có người âm thầm mưu tính tất cả.

Sau khi biết được thì đã quá trễ, mất đi manh mối, trải qua vô số miệng người, muốn tìm ra là ai lan truyền tin tức này thì thật sự không có khả năng.

Có người nhằm vào bọn họ để hãm hại, hiểu được điểm này, Hách Thiên Thần căn bản không có tâm tư tiếp tục suy nghĩ, Hách Cốc bị bao vây, nếu Hách Cửu Tiêu đối địch mà không thu tay, một khi dùng dị năng làm cho Già Lam bộc phát….

Tiếng tim đập thình thịch bên tai, hơi thở thoát ra từ trong mũi hóa thành hàn sương, Hách Thiên Thần hận không thể lập tức đuổi đến Hách Cốc, tiếng vó ngựa gấp rút, phi như bay, cuồng phong không ngừng đập vào mặt, tóc đen bay lên tứ phía, không biết là mồ hôi hay là băng tuyết thấm ướt, thanh y đã dán chặt trên người, y mệ bay phất phới trong gió.

Cửu Tiêu! Chờ ta – ngươi nhất định phải chờ ta!

Lúc này, trong Hách Cốc.

Ngoài Cốc không thấy người canh gác, trên mặt đất chỉ còn thi thể, trong sơn cốc loáng thoáng truyền đến tiếng kêu, âm thanh kia quanh quẩn trong cốc thật lâu mà vẫn chưa dứt, tiếng hét thê thảm không khỏi làm cho người ta tưởng tượng, đó là loại thống khổ đến mức nào mà lại có thể khiến một người phát ra tiếng kêu không giống nhân loại như thế.

“Buông tha cho ta….Tha cho ta…..Tha cho ta đi….” Sau lưng núi của Hách Cốc, một người ngã xuống đất gào thét, khóe miệng giật giật, cả người run rẩy co quắp, trên thân thể không thấy những vết thương lớn, nhưng lại có vô số vết cào, người nọ vẫn hung hăng cào lên thân thể của chính mình, làm tróc cả da thịt, giống như thân thể kia không phải của hắn mà là của người khác. fynnz.worpdress.com

Hách Cửu Tiêu nhìn gã đại hán trên mặt đất, thần sắc uy nghiêm đáng sợ không hề thay đổi, “Ngươi muốn chết, nên ta thành toàn.”

“Hách Cửu Tiêu! Ngươi dùng độc!” Phương Thiên Nhai cầm trường kiếm, Thất Phương Kiêu Phách sau lưng của hắn vẫn bình tĩnh mà đứng, thủ hạ của bọn họ đang đánh nhau với người của Hách Cốc. Bên trong sơn cốc, nơi nơi đều có người giao chiến, âm thanh của binh khí không ngừng vang lên. Tiếng hô quát, tiếng chém giết cùng với tiếng kêu khóc thảm thiết vẫn liên tục kéo dài.

Thân hình của bảy lão già không đồng đều, có cao to yêu dị, có thấp bé gầy guộc, duy nhất giống nhau chính là thần thái ở đôi mắt, cực kỳ kín đáo, đầu tiên hoàn toàn nhìn không ra bọn họ là cao thủ, đến khi trở lại cảnh giới chân chính thì sự sắc bén lộ ra trong ánh mắt so với Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần càng cao hơn một bậc.

“Ngươi nói ta dùng độc hại chết Yểu Nương, nay ta lại dùng độc thì có gì đáng tò mò.” Ánh mắt lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu giống như đang châm biếm.

Bị hắn liếc mắt nhìn như vậy, Phương Thiên Nhai hung hăng nắm chặt quyền, “Hảo! Hách Cửu Tiêu, hôm nay là ngươi ép ta, ta liền san bằng Hách Cốc của ngươi thay võ lâm trừ họa!”

“Thỉnh sư phụ chấp thuận đệ tử xuất thủ!” Phương Thiên Nhai quỳ xuống trước mặt bảy lão già, ôm quyền dập đầu, một trong bảy tên mở mắt ra, “Để cho những người khác đối phó với hắn, không cần ngươi xuất thủ. Thiên La Minh tuy đã thoái ẩn giang hồ, nhưng chúng ta vẫn còn sống, người nào khi dễ ngươi, mặc kệ là ai thì không cần phải khách khí.”

“Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu?” Một lão già khác cười khinh miệt, “Khi lão phu hoành hành giang hồ thì không biết ngươi đang ở nơi nào, ngay cả mẫu thân của ngươi còn không thấy bóng dáng. Dám động vào người của đồ nhi chúng ta, quả thật muốn chết.”

Bọn họ đều nghe qua danh hào của Vu Y Cốc, ngày xưa huy hoàng đều bị một tên tiểu tử chưa bằng nửa tuổi đời của bọn họ chiếm đoạt, đã sớm cảm thấy khó kiềm chế, cũng không tin Hách Cửu Tiêu có gì lợi hại, lúc này Phương Thiên Nhai thay Yểu Nương đòi lại công đạo, chính vì vậy mới khiến cho trận chiến này lấy mục đích là diệt trừ Vu Y Cốc.

Ngày xưa Thiên La Minh là thất phương bá chủ liên minh, tính tình của những người trà trộn vào hắc đạo thường không tốt, bọn họ năm nay gần thất thập cổ lai hy, nhưng tính tình vẫn không thay đổi nhiều lắm, vẫn giống như năm đó, nóng nảy tàn nhẫn, vừa nghe thấy nữ nhân mà đồ nhi duy nhất của bọn họ yêu thích bị người khác hại chết, lập tức bênh vực rồi dẫn theo thủ hạ đích thân xuất mã, muốn tái hiện phong thái năm xưa.

Phía sau Hách Cốc là một trận hỗn chiến, người của Thiên La Minh chống lại thủ hạ của Hách Cốc, hai bên cũng không phải là những nhân vật tầm thường, xuất thủ cũng không hề lưu tình, các loại binh khí đều có, trường kiếm đoản đao, ám khí phi tiêu, tiếng chém giét chấn động cả thiên địa.

Hách Cốc dễ thủ khó công, Thiên La Minh truy kích Hách Cửu Tiêu đến sau núi Hách Cốc cũng phải mất một phen công phu mới có thể tiến vào, dọc đường đi đã tiêu hao không ít nhân thủ, đến sau núi chỉ còn lại khoảng hơn hai trăm người, ngày thường trong Hách Cốc đều có hơn mấy trăm người, luận về số lượng thì Thiên La Minh đã ở thế hạ phong, nhưng Thất Phương Kiêu Phách không hề lo lắng, vẫn đứng yên bất động, tựa hồ đã tính toán kỹ càng.

Gió lạnh gào thét trên núi, mỗi phương chiếm một bên! Gió núi đưa tới tiếng chém giết giao chiến, xung quanh Hách Cửu Tiêu đã chất đầy thi thể, chưởng phong so với gió càng lạnh hơn, chỉ bằng một mình hắn cùng với ánh mắt và chưởng lực không hề lưu tình đã có thể khiến cho người ta chùn bước.

Thân ảnh như quỷ mị, cẩm bào màu tử kim dưới bầu trời u ám như huyết sắc đang ngưng tụ, mỗi một lần nâng chưởng liền mang theo một trận tinh phong, lưu lại huyết vũ. Hách Cửu Tiêu giết người còn nhiều hơn so với cứu người, hắn cũng là người biết rõ nhất làm sao để tung ra một kích trí mạng. Trong gió lạnh gào thét, tóc đen tung bay, sát ý lan tỏa khắp tứ phía!

Tránh thoát được một mũi Nga Mi Thứ tập kích, xoay người tung chưởng, xương cốt răng rắc vỡ vụn, đồng thời đánh nát ngũ tạng lục phủ, một mũi ám khí xé rách góc y bào của Hách Cửu Tiêu, trả giá chính là tứ chi nổ tung, thi thể phân ly. fynnz.worpdress.com

Xác người ngổn ngang khắp nơi, bị trúng độc mà chết, bị vỡ nát tâm mạch cũng có, tất cả tử trạng đều thập phần đáng sợ, giống như đang cảnh cáo những người khác.

Thân pháp quỷ dị, dưới bầu trời bao la, một người nam nhân nâng quyền xuất chưởng với vẻ mặt băng lãnh không thay đổi, ra tay không hề do dự, giống như không biết cái gì gọi là nương tay. Khi hắn giết đến người thứ bao nhiêu cũng không rõ, thì rốt cục không còn người nào dám tiến lên.

“Tiêu hao nhiều nội lực như vậy, để xem ngươi còn có thể duy trì bao lâu. Hách Cửu Tiêu, thân là thầy thuốc, ngươi nên biết nếu cứ tiếp tục tiêu hao như thế thì ngươi sẽ không thể nào cầm cự được.” Kẻ đứng đầu trong bảy lão già chạm vào trường đao trên lưng, đó là thói quen trước khi hắn giết người.

Thấy hắn muốn đích thân xuất thủ, những người khác đều hào hứng, “Lão đại, tính cả phần ta!”

“Còn có ta!”

“Ta cũng muốn vì đồ nhi mà giành lại thể diện!”

Băng Ngự nghe như vậy liền chỉ vào bọn họ mà mắng to, “Cư nhiên cậy đông hiếp ít! Uổng cho các ngươi thân là tiền bối trên giang hồ, đã vậy còn không biết nhục nhã!”

Đám người cười to, “Tiểu tử! Đi mà dò la, năm đó Thiên La Minh của chúng ta xuất thủ chỉ cần một chữ.”

“Sát!” Tiếng hét kinh thiên động địa, bảy người đồng thời cùng nhảy lên, đối với bọn họ mà nói không có gì gọi là tiền bối, chỉ cần đạt được mục đích là được, huống chi Hách Cửu Tiêu thật sự rất cuồng ngạo, không đặt bọn họ vào mắt, cư nhiên dám một mình đối địch với bảy người bọn họ, ánh mắt tựa như đang nhìn vật chết.

Thất Phương Kiêu Phách năm đó ở trên giang hồ là giậm chân một cái liền kinh động một nửa võ lâm, làm sao có thể chịu được bị người khinh thường như thế?

Kiếm, chưởng, quyền, cước, đao, côn, thứ, bảy món vũ khí, bảy loại thân pháp, góc độ xảo quyệt, chiêu thức quỷ bí, liên hoàn tung chiêu. Hách Cửu Tiêu không né cũng không tránh, thần sắc hờ hững nghênh đón, y mệ tung bay, bóng dáng di chuyển như quỷ mị giữa những chiêu thức của bảy người.

Độc dược chuẩn bị trên người đã dùng hết, nội lực tiêu hao quá nhiều, Hách Cửu Tiêu biết rõ tình trạng của chính mình, nhưng ngay cả chân mày cũng không hề nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng lãnh khốc càng làm cho chiêu thức của hắn thêm phần sắc bén chuẩn xác, liếc mắt một cái liền nhìn ra sơ hở, xuất thủ không một chút do dự.

“Đoạn trường nhân ở Thiên Nhai–” Một lão già bỗng nhiên hét lớn, “Đồ nhi, tiếp đao!” Hàn quang sáng lên, Phương Thiên Nhai tiếp đao, đây là trận thế mà hắn đã sớm học được, không hề do dự, một đao đâm ra.

Hắn ở ngoài trận, một trong bảy lão già vừa kêu lên thì hắn liền tiếp ứng, một đao này nhanh như lôi điện, hàn quang lạnh lẽo như sấm chớp hướng vào sau lưng Hách Cửu Tiêu!

Ai có thể ngăn cản một đao vô thanh vô tức như vậy? Hai tay đều đang đối địch thì làm sao có thể cản được một đao sau lưng?

Người khác không thể nhưng Hách Cửu Tiêu lại có thể! Ở sau lưng hắn, một cỗ kình khí không biết từ đâu xuất hiện bỗng nhiên đánh lên phía trên lưỡi đao. Keng, lợi khí trong tay của Phương Thiên Nhai bị lệch hướng, chỉ còn kém một chút!

Hách Cửu Tiêu không quay đầu lại, trở tay nắm chặt chuôi đao của Phương Thiên Nhai, chém từ dưới lên trên, chỉ trong khoảnh khắc thì một vết máu xẹt thẳng từ sườn lên đến bả vai của Phương Thiên Nhai, máu tuôn như suối.

Thất Phương Kiêu Phách tận mắt nhìn thấy đồ nhi bị thương nặng, phẫn hận không thôi, không hẹn mà cùng dừng tay, “Đây là công phu cổ quái gì?”

Phương Thiên Nhai được vài gã sư phụ đỡ lấy, nhịn đau trả lời, nghĩ đến cái gì đó, rồi lộ ra biểu tình kỳ quái, mới vừa rồi căn bản không người nào có thể giúp Hách Cửu Tiêu, “Chẳng lẽ là Hách Thiên Thần đã đến đây….”

“Hách Thiên Thần là ai?”

“Là đệ đệ của Hách Cửu Tiêu, bọn họ…”

“Bọn họ làm sao?” Thất Phương Kiêu Khách không bận tâm chuyện trên giang hồ, nhưng thấy biểu tình khác thường của Phương Thiên Nhai thì liền nghi hoặc mà truy vấn.

Phương Thiên Nhai quanh co không biết nói như thế nào, bản tính của hắn cũng không xấu, chỉ là hận Hách Cửu Tiêu, nhưng hắn lại bội phục thái độ làm người của Hách Thiên Thần, chẳng qua không ngờ hai huynh đệ bọn họ lại có quan hệ như thế, luc này sư phụ truy vấn, hắn đang muốn trả lời….

“Huynh đệ bọn họ không màng luân thường đạo lý, huynh đệ loạn luân, làm ra cái việc xấu xa, còn thân mật ôm nhau trước mặt bàn dân thiên hạ, các vị tiền bối nói xem có ghê tởm hay không, có khiến người ta buồn nôn hay không?” Một đám người dũng mãnh tiến vào, mấy trăm đệ tử Cái Bang đều gia nhập cuốc chiến, người chậm rãi đi đến là Quách Tiêu Nhiên. fynnz.worpdress.com

Thiết chưởng vô địch Quách Tiêu Nhiên, từ sau khi Bang chủ Cái Bang Đinh Phong qua đời, Quách Tiêu Nhiên trở thành một trong những người được lựa chọn trở thành Bang chủ.

Hôm nay hắn nhận được tin tức liền tìm đến Hách Cửu Tiêu để tính sổ.

“Cái gì? Hai người nam nhân? Lại là huynh đệ? Loạn luân?” lão đại của Thất Phương Kiêu Khách bất khả tư nghị mà nhíu mày, đôi mắt như đồng linh, rồi sau đó chợt lóe lên như ngọn đuốc, “Bọn họ có gan như thế, vậy mà còn can đảm để người khác biết. Theo như lão phu nhìn thấy, nếu ngay cả việc này cũng dám làm thì nói không chừng đã sớm làm ra những chuyện hèn hạ bẩn thỉu!” (bất khả tư nghị = không thể tưởng, đồng linh = cái chuông đồng)