Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 157




Đó là một vật dài khoảng nửa ngón tay, giống như con ve, toàn thân trong suốt, có hai cánh, bụng hơi phồng, hai cánh lại cực mỏng, mặt trên tựa hồ có những đường vân giống ngọc thạch, đúng là cánh ve thật sự, chỉ khác biệt duy nhất là phía trên đôi cánh có một lớp màu trắng mỏng.

Chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện lớp trắng mỏng kia cũng giống như thân thể của nó, trong suốt lấp lánh, tựa như một lớp băng tuyết rất mịn.

Băng tuyết phủ lên đôi cánh, Linh Tê Băng Thiền đang ở trên tay Sở Thanh Hàn, nâng con ve lên, nhưng ánh mắt lại nhìn Hách Thiên Thần, chờ đợi phản ứng của hắn.

Hách Thiên Thần nhìn chăm chú một hồi lâu, xác định nó quả thật là Linh Tê Băng Thiền. Như vậy Hách Cửu Tiêu có thể dùng để giải độc Già Lam, điểm này hắn biết, Sở Thanh Hàn chưa hẳn đã biết, bởi vì Hồng Nhan cũng cần Linh Tê Băng Thiền, có lẽ Sở Thanh Hàn cho rằng là dùng để giải Hồng Nhan.

“Ngươi muốn ta đến đây là vì nó.” Suy nghĩ trong lòng của Hách Thiên Thần không hề lộ ra trên mặt, chỉ là thoáng thăm dò, chậm rãi quan sát.

Sở Thanh Hàn ngay từ đầu chính là dùng vật này để dẫn hắn đến, lại không biết vì sao thứ này lại quan trọng với Hách Cửu Tiêu như vậy, cũng làm cho Hách Thiên Thần coi trọng như thế, trải qua một lúc thăm dò, rốt cục vẫn chưa nắm được mấu chốt.

Lật qua lật lại Linh Tê Băng Thiền, hắn vừa cười vừa nói, “Hách Cửu Tiêu dường như rất muốn có nó, lúc trước ở Ngọc Điền Sơn, hắn tuyên cáo khắp nơi, người nào tìm được Linh Tê Băng Thiền thì có thể nhận được một thứ tốt hơn từ chỗ của hắn…”

“Ngươi có thể cầm nó để trao đổi với hắn.” Hách Thiên Thần đoán rằng Sở Thanh Hàn có việc cần cầu Hách Cửu Tiêu, cho nên mới lấy ra Linh Tê Băng Thiền, không ngờ khi hắn nói xong thì Sở Thanh Hàn lại lắc đầu, rồi cười to, “Ta và hắn trước kia mặc dù có hợp tác, nhưng nay hoàn toàn trở mặt, hắn sẽ không giúp ta, ta cũng sẽ không cầu hắn.”

Cách nhuyễn tháp không xa có một cái bàn, hắn đem Ngọc Thiền đặt trên bàn, “Thứ này cho dù có tặng thì ta cũng sẽ chỉ cho ngươi, không phải cho hắn.”

Hắn nhìn Hách Thiên Thần, ánh mắt vẫn như ban đầu, nụ cười tiêu sái có vài phần hào khí, giống như hắn đã thật sự nghĩ thông suốt, muốn trượng nghĩa tương trợ, đem vật quý báu cho Hách Thiên Thần.

“Điều kiện?” Hách Thiên Thần không tin Sở Thanh Hàn sẽ làm như vậy mà không có lý do, luận về thủ đoạn thì nhị hoàng tử cao minh hơn thái tử Sở Tĩnh Huyền, có lẽ điểm khác nhau chính là Sở Tĩnh Huyền không có dã tâm mà Sở Thanh Hàn thì có rất nhiều.

“Nếu ta nói…..muốn ngươi ở đây với ta cho đến sáng mai thì sao?” Sở Thanh Hàn vẫn cười một cách tự nhiên, bắt chéo chân, nghiêng đầu hỏi Hách Thiên Thần, lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ.

Hắn ám chỉ điều gì thì cả hai đều rõ.

“Chỉ có điều kiện này?” Hách Thiên Thần thủy chung vẫn thản nhiên, chậm rãi mơn trớn những đường hoa văn thêu trên y mệ, “Ta đáp ứng.”

Sở Thanh Hàn bỗng nhiên ngồi dậy, lông mày nhíu chặt, hai mắt gắt gao nhìn Hách Thiên Thần, lời đáp ứng này thật sự không giống tính cách của Hách Thiên Thần. Sở Thanh Hàn đang muốn mở miệng, liền nghe thấy giọng nói bình thản lại tiếp tục vang lên, “Chỉ cần nhị hoàng tử điện hạ có thể chịu ủy khuất nằm dưới thân, thì ta sẽ bồi ngươi một đêm, sau đó không còn gì liên can.”

Thật sự không thể tưởng tượng được những lời này lại xuất ra từ miệng của Hách Thiên Thần, Sở Thanh Hàn không biết nên lộ ra biểu tình như thế nào, hắn chưa từng chạm qua nam nhân nhưng cũng không phải không biết, hiếm khi thấy Hách Thiên Thần chủ động như vậy, nhưng đối phương lại muốn hắn nằm dưới thân hầu hạ, điều này làm sao có thể?

“Chấp niệm của nhị hoàng tử đối với ta thật ra cũng chỉ có bấy nhiêu.” Thấy vẻ mặt của Sở Thanh Hàn lộ ra thần sắc cổ quái, Hách Thiên Thần không hề cảm thấy bất ngờ, chậm rãi mở miệng nói, “Ngươi thích vốn không phải là nam nhân, cần gì phải đưa ra điều kiện như vậy.”

Sở Thanh Hàn giật mình, khẽ vuốt vết thương trên cổ, rồi lại nhìn người nam nhân giống như mây trời đang ngồi thản nhiên trước mặt, “Ngươi hay lắm Hách Thiên Thần! Muốn đánh chủ ý với ta?” Không thịnh nộ mà chỉ mỉm cười, hắn nhếch môi lên, “Chẳng lẽ đời này ngươi chỉ có thể thân cận với một mình hắn? Hách Cửu Tiêu thật sự đáng giá như vậy hay sao?”

“Có đáng giá hay không thì tự mình ta biết là quá đủ.” Hách Thiên Thần nói một cách bình thản, giống như mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng.

“Nếu như ta thật sự chấp thuận thì ngươi tính thế nào?” Sở Thanh Hàn tựa hồ cũng không chấp nhất đối với chuyện này, ngã ra sau nằm xuống, giống như rất hiếu kỳ.

Hắn hỏi thì Hách Thiên Thần trả lời, “Nếu ngươi chấp thuận thì ta sẽ nghe theo, chẳng qua phải vất vả điện hạ nằm ngủ trên giường một đêm mà không thể cử động, dù sao một đêm cũng rất nhanh trôi qua.”

Luận về công phu, nếu Hách Thiên Thần muốn điểm huyệt Sở Thanh Hàn thì e rằng Sở Thanh Hàn không thể ngăn cản.

Nhìn đến vẻ mặt như cười như không của Hách Thiên Thần, Sở Thanh Hàn không tức giận mà ánh mắt càng thêm chớp động, hắn chỉ nhẹ giọng nói nhỏ, “Hách Thiên Thần, giả sử là ta gặp ngươi trước thì bây giờ ở bên cạnh ngươi sẽ không phải là Hách Cửu Tiêu.”

Hách Thiên Thần chỉ cười trừ đối với lời nói này, không hề giải thích cũng không phản bác. Giữa hắn và Hách Cửu Tiêu từ ân oán đến khúc mắc tình thâm không phải chỉ nói mấy câu thì có thể rõ ràng, không muốn nhiều lời với những người chẳng liên can đến vấn đề này, hắn chỉ nhìn Linh Tê Băng Thiền, “Không bằng ngươi nói ra điều kiện một lần nữa.”

“Muốn ngươi bồi ta một đêm, không phải nói đùa, cho dù chỉ là trò chuyện cũng được.” Sở Thanh Hàn ngã vào giường rồi thở dài, ngày thường phần lớn thời gian hắn luôn lộ ra sự tự tin, một thân phong lưu phóng khoáng, hào khí tiêu sái khiến người ta dễ dàng sinh ra hảo cảm, nhưng bây giờ lại có vẻ bất đồng.

“Ngươi gọi ta vào cung là vì muốn ta nói chuyện với ngươi?” Ngay cả Hách Thiên Thần cũng chưa từng nghĩ đến điều kiện lại là như vậy, hơi hơi kinh ngạc.

“Không được hay sao?” Sở Thanh Hàn miễn cưỡng tựa lưng vào giường, lấy ra một chiếc ly ngọc trên bàn, biết Hách Thiên Thần sẽ không chạm vào bất cứ thứ gì, hắn đành tự mình châm rượu, sau đó nhấp vào một ngụm, “Ta có thể tìm ai ở trong cung để nói chuyện? Chẳng lẽ tìm hoàng thúc? Hay là hoàng huynh?” Hắn hừ cười, sau đó lại châm rượu vào, lần này chỉ nhìn ly rượu mà không nói một tiếng, rồi chậm rãi nâng ly, “Ngươi có thể cùng Hách Cửu Tiêu bất kể luân thường đạo lý, ta thật sự bội phục. Như vậy danh dự của Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc cũng chấm dứt, thanh danh của Đàn Y công tử cũng bị hủy hoại, Huyết Ma Y thì lại càng giống ma, ngay cả luân thường đạo lý cũng vứt sang một bên, không phải là ma thì là cái gì?” Sở Thanh Hàn vừa uống rượu vừa nói, không biết có phải hắn hơi choáng đầu hay không, hắn uống rất nhiều, bắt đầu hơi say, lười nhác tựa vào nhuyễn tháp,không nhắc lại Linh Tê Băng Thiền, cũng không nói ra điều kiện gì nữa, tựa hồ thật sự chỉ muốn tìm người trò chuyện cùng hắn.

Hết Đông lại sang Tây, sắc trời dần dần buông xuống, trong phòng trở nên u ám.

Hách Thiên Thần dường như đang lâm vào trầm tư, ánh mắt dừng trên Linh Tê Băng Thiền, rồi lại nhìn sang Sở Thanh Hàn, quan sát vài lần, ánh mắt đạm nhạt dần dần trở nên thâm trầm, không khí mát lạnh bắt đầu hóa thành băng lãnh, “Sở Thanh Hàn, ngươi đang làm cái quái gì?”

Sở Thanh Hàn trừng mắt, khẽ lắc đầu để xóa đi vài phần men say, miễn cưỡng ngồi dậy, “Ngươi nói như vậy là sao? Có ý tứ gì?”

Trong lòng của Hách Thiên Thần có một chút hoài nghi, “Ngươi muốn ta vào cung, cũng không nói là có chuyện gì quan trọng, cho dù đối với ta có ý, nhưng ngươi không phải loại người hàm hồ trong những việc nghiêm chỉnh, lại càng không ở trước mặt ta lơi lỏng như vậy, ngươi nói nhiều như thế, nhưng không hề nói đến trọng điểm! Trước tiên ngươi không chịu giao ra Băng Thiền, nay lại đặt trước mặt ta, vì sao?”

Nói một cách mạnh mẽ, giọng nói như vàng ngọc, Hách Thiên Thần đột nhiên đứng dậy, nhìn chăm chú Sở Thanh Hàn, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ, “Ngươi là cố ý muốn kéo dài thời gian! Muốn ta rời khỏi Thiên Cơ Các!”

Tung ra một chưởng vào thẳng mặt Sở Thanh Hàn, chưởng phong gào thét, nổi lên sóng gió, người nằm trên giường mới vừa rồi vẫn là bộ dáng say khước, chỉ trong khoảnh khắc thì ánh mắt lập tức lộ ra sự sắc bén, vẻ mặt chăm chú, lăn một vòng tránh né rồi xoay người đứng dậy, “Hách Thiên Thần đúng là Hách Thiên Thần!”

Sở Thanh Hàn cười to, sắc mặt không thấy nửa điểm say rượu, vỗ tay khen ngợi, “Ngươi tỉnh ngộ coi như cũng đúng lúc, chẳng qua không biết có còn kịp hay không, sau khi ngươi đi thì Phương Thiên Nhai liền dẫn người đi tìm Hách Cửu Tiêu, còn mang theo Thất Phương Kiêu Phách? Lúc trước ta đã nói với ngươi, Phương Thiên Nhai cũng không đơn giản.”

“Là ngươi sai người xúi giục, muốn Phương Thiên Nhai tìm hắn gây phiền phức?” Hách Thiên Thần đã sớm biết Sở Thanh Hàn không phải hạng người dễ coi thường. Trong lúc cả kinh thì lập tức tỉnh táo, hắn biết rõ thực lực của Hách Cửu Tiêu, huống chi trong Thiên Cơ Các có không ít cao thủ.

“Làm sao lại là ta” Sở Thanh Hàn lại trở thành công tử phong lưu phóng khoáng trước kia, hắn chỉ nhún vai, “Lúc trước Yểu Nương chết, ngươi đã tận mắt nhìn thấy, Phương Thiên Nhai hận Hách Cửu Tiêu thấu xương, còn cần người khác đi xúi giục hay sao? Thất Phương Kiêu Phách là sư phụ của hắn, hắn là người thừa kế duy nhất của Thiên La Môn, hắn vì Yểu Nương mà trả thù, ngươi đừng nên trách ta.”

Hách Thiên Thần không hề tin, nhớ lại điểm kỳ lạ lúc trước, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, “Yểu Nương vô cớ xuất hiện, có người truyền lời bảo nàng đến Hách Cốc, người kia chính là ngươi!”

Sở Thanh Hàn không phủ nhận, “Chẳng phải lúc trước ngươi cũng cảm thấy kỳ lạ? Bất quá ta chỉ muốn xác định những lời đồn đãi của giang hồ có phải thật hay không, vì vậy mới làm cho Yểu Nương đến Hách Cốc để xem các ngươi có phản ứng gì, đáp án là đúng, huynh đệ các ngươi quả nhiên bất thường, chẳng qua ta lại không ngờ khi Yểu Nương quay về không được bao lâu thì liền phát độc mà chết, nàng bị trúng độc gì, vì sao lại trúng độc….”

Sở Thanh Hàn càng nói càng chậm, ánh mắt nhìn xuống Linh Tê Băng Thiền, dường như đã tỉnh ngộ, chậm rãi cười rộ lên, “Hóa ra là Hách Cửu Tiêu trúng độc.”

Trong lòng của Hách Thiên Thần trầm xuống, như vậy Sở Thanh Hàn sẽ càng không giao ra Linh Tê Băng Thiền, đang định trực tiếp cướp lấy thì lại thấy Sở Thanh Hàn chỉ lên bàn, “Ngươi cầm đi, thứ này đối với ta cũng không có tác dụng gì.”

Băng Thiền rõ ràng đã nằm trong tay hắn nhưng không biết vì sao hắn lại không cảm thấy cao hứng, Sở Thanh Hàn đồng ý giao ra Linh Tê Băng Thiền, nguyên nhân chỉ có một – Linh Tê Băng Thiền đối với Hách Cửu Tiêu đã vô dụng.

Băng Thiền vẫn là Băng Thiền, vẫn dùng được như trước, nhưng Hách Cửu Tiêu chưa hẳn đã dùng được….Nếu Hách Cửu Tiêu chết thì thuốc giải chỉ là vô dụng.

Giống như một trận cuồng phong thổi qua, trong chớp mắt, bóng dáng màu thanh lam nhảy lên mấy trượng rồi biến mất bên ngoài Thanh Hà cung. Trong phòng, Sở Thanh Hàn lại dựa vào nhuyễn tháp, thưởng thức ly rượu trong tay, “Thật sự là vô tình, nhanh như vậy liền bỏ ta mà đi.”

Nâng ly độc ẩm giữa không trung, gian phòng rộng lớn trống trải chỉ còn âm thanh không khí lưu chuyển, đó là tiếng gió rất nhẹ, chậm rãi uống rượu, Sở Thanh Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt không hề có ý cười, Thanh Hà cung lại trở nên yên tĩnh như ban đầu.

Khoái mã cấp bách phi nước đại, dưới sắc trời u ám có một người đang giục ngựa như bay, áo choàng đã sớm để quên ở trong cung, thanh y của Hách Thiên Thần bị sương sớm thấm ướt, hắn vội vàng chạy về Thiên Cơ Các, đã đi được nửa ngày, Băng Thiền trong ngực tản mát ra từng đợt hàn ý, dần dần thấm nhập vào lòng của hắn.

Hắn không biết Thiên Cơ Các như thế nào, cũng không biết Hách Cửu Tiêu ra sao, Thiên La Minh đã ẩn cư từ lâu, Thiên Cơ Các trước đây chưa từng thu được bất cứ tin tức nào về động tĩnh của những kẻ đó….Không! Có lẽ là có! Trong Các có người tiết lộ bí mật, có khả năng tiết lộ bí mật thì đương nhiên cũng có thể che giấu tin tức! Hách Thiên Thần liên tục giục ngựa phóng đi, suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu.

Nay hắn ở ngoài Thiên Cơ Các, trong Các cũng chỉ có một mình Hách Cửu Tiêu….Hách Cửu Tiêu có thể trấn thủ được Thiên Cơ Các hay không? Có bình an hay không?

Nếu ngươi xảy ra chuyện, cho dù ta giữ được Thiên Cơ Các thì có ích lợi gì? Cho dù có thêm nhiều Linh Tê Băng Thiền thì có tác dụng gì?

Hách Thiên Thần hung hăng đè chặt lồng ngực, cảm giác mát lạnh của Băng Thiền xuyên thấu trái tim, nhưng tâm của hắn vẫn âm trầm rơi xuống.

“Hách Thiên Thần –” một bóng người hiện lên, tốc độ không hề chậm hơn so với khoái mã dưới thân của hắn. Hách Thiên Thần ghìm cương ngựa, ánh mắt như lôi điện, người tới không đề phòng, bị hắn liếc mắt một cái thì thiếu chút nữa đã tiết lộ tất cả mọi chuyện, vội vàng ổn định thân hình.

“Mục Thịnh?” Hắn luôn luôn xuất hiện đột xuất, nhưng lúc này Hách Thiên Thần không có tâm tư nhiều lời với hắn, vì vậy chỉ nhíu mày mà hỏi, “Chuyện gì?”

“Ta đến để nói cho ngươi biết, Thiên Cơ Các bị người bao vây, bọn họ đang chờ ngươi quay lại! Ngươi nghìn vạn lần đừng trở về!” Mục Thịnh thở hổn hển, hắn nghe lén Hách Cửu Tiêu và Băng Ngự nói chuyện, biết Hách Thiên Thần đi hoàng cung nên đặc biệt chờ Hách Thiên Thần trên đường về Thiên Cơ Các.

Hách Thiên Thần lắc đầu, “Ta không thể không quay về.”

“Ngươi lo lắng cho Hách Cửu Tiêu?” Mục Thịnh cũng từng nghe qua lời đồn, hắn luôn luôn cảm thấy hai huynh đệ này đối với nhau không tầm thường, nay hắn đã xác định, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, lấy hơi một chút rồi hắn mới giải thích, “Hách Cửu Tiêu quay về Hách Cốc, Phương Thiên Nhai gì gì đó là nhằm vào hắn mà đến, hắn hạ lệnh cho người của Thiên Cơ Các không được phép động thủ, sau đó những người kia đều bị hắn dẫn về Hách Cốc, hẹn nhau đánh một trận.”

Hách Thiên Thần chấn động, Hách Cửu Tiêu vì bảo hộ cho Thiên Cơ Các của hắn không bị tổn hại, vì vậy đã dẫn người quay về Hách Cốc?

Mục Thịnh vì hắn mà cảm thấy phiền não, “Trước cửa Thiên Cơ Các đều là các môn phái tới gây sự, ngươi tính làm sao? Quay về Thiên Cơ Các hay là đi Hách Cốc?”