Chủy thủ vẫn còn nắm trong tay, máu loãng chảy xuống trên mặt, hắn chậm rãi rút ra chủy thủ, vẻ mặt chuyên chú, tựa hồ không thấy người đến trước cửa, trong nháy mắt, hàn quang của chủy thủ lóe lên.
Bóng người lướt đến, Hách Thiên Thần nghiêng người tránh né, chưởng lực của Hách Cửu Tiêu như đao, mạnh mẽ tung ra. Một tiếng rên vang lên, sắc mặt của Sở Tĩnh Huyền càng thêm tái nhợt, chủy thủ rơi xuống đất, hắn cũng lăn ra đất, xương cốt ở cổ tay gần như vỡ vụn.
Hoa Nam Ẩn vội vàng đá văng ngọn chủy thủ, biểu tình trên mặt dị thường phấn khích, thiếu chút nữa đã ngồi xổm xuống mà hảo hảo nghiên cứu, kinh ngạc nói, “Đây là bảo vật? Là một người?” Hắn dùng cây quạt chỉ vào Sở Tĩnh Huyền.
Hoa Nam Ẩn chưa gặp Sở Tĩnh Huyền, cũng không biết hắn chính là thái tử. Hách Thiên Thần nghe như vậy thì ánh mắt chợt lóe, nhìn xuống thi thể dưới đất, thi thể kia mặc một thân hắc y, là thích khách Sở Lôi phái đến, rồi lại nhìn khắp xung quanh. Căn phòng bố trí rất đơn giản, không tinh xảo cũng không đẹp đẽ quý giá, chỉ có vật dụng hằng ngày, không thấy trang sức, càng không có bất luận người nào khác.
Giá sách xếp đầy thư tịch, trên bàn còn vài trang giấy đang viết dang dở, hết thảy đều vô cùng đơn giản, ngay cả ngọn chủy thủ bị đá văng cũng không có gì thu hút, người ở trong gian phòng này cũng không mặc y bào hoa lệ quý giá. Vị hoàng tử này không phải được bảo hộ mà là đang bị giam lỏng.
Hách Thiên Thần tỉnh ngộ, trong lúc trầm ngâm, tầm mắt dừng trên người của Sở Tĩnh Huyền, rồi chậm rãi mở miệng, “Ngươi tên là gì?”
Sở Tĩnh Huyền cảnh giác nhìn bọn họ, chỉ im lặng nắm chặt cổ tay của mình. Hách Cửu Tiêu quan sát người nọ vài lần, rồi tìm một nơi ngồi xuống, trong lòng đã hiểu rõ, “Bọn họ là song sinh, hắn là huynh đệ song sinh của thái tử.”
Hắn chính là hoàng tử ở ngay tại tầng thứ chín.
Thuận Đức Đế vì sao phải giấu hắn, vì sao không cho người nào biết sự tồn tại của hắn, vì sao hết thảy những gì liên quan đến hắn đều bị che giấu, chỉ có một nguyên nhân – hắn là huynh đệ song sinh của thái tử.
Song sinh, ở trong hoàng tộc có ý nghĩa là điềm xấu. Trưởng tử có huyết thống hoàng tộc, nếu có hai người cùng là trưởng tử thì sẽ khiến cho triều đình rung chuyển, gây ra chiến loạn.
Hoa Nam Ẩn nghe bọn họ đối thoại thì liền biết sự tình có liên lụy rất lớn, không dám mở miệng lung tung, hắn quan sát trong phòng, nhìn vào cửa sổ đóng chặt, đưa tay đẩy ra cửa sổ, không ngờ hắn đẩy vài cái mà cửa sổ không hề động đậy.
“Nó được chế tạo bằng gang, bị hàn chết vào tường, không thể hủy, không cần phí lực.” Sở Tĩnh Huyền chậm rãi đứng lên, ngữ điệu nói chuyện rất nhã nhặn, hoàn toàn khác biệt với biểu tình giết người lúc trước, hắn đứng trong phòng, đang cầm cổ tay, trên mặt không còn lộ ra vẻ thống khổ, chỉ có sắc mặt tái nhợt, trắng bệch như quỷ mị.
Nhìn kỹ thì có thể phát hiện hắn quả thật rất giống Sở Tĩnh Huyền, nhưng vẫn có một chút khác biệt, vẻ mặt có nhiều sự cẩn trọng hơn, không thấy phong thái ôn hòa ấm áp, khuôn mặt gầy yếu hơn một chút, thần sắc tái nhợt, đây là loại trắng bệch do lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời.
Ánh sáng duy nhất trong phòng là ngọn đèn dầu nhỏ như hạt đậu, khuôn mặt tái nhợt trong bóng tối, ánh mắt nhìn không thấy biểu tình dường như đang lóe lên, “Dưới lầu xảy ra chuyện gì? Các ngươi là ai?”
Có vẻ Sở Tĩnh Huyền rất ít nói chuyện với người khác, ngữ điệu hơi cứng ngắc, Hách Thiên Thần muốn Hoa Nam Ẩn nghĩ ra biện pháp mở cửa sổ, hắn cảm thấy khó chịu khi ở đây, không khí trong phòng tựa như bị đình trệ. Vị hoàng tử này giống như không sống ở nhân gian.
“Chúng ta dẫn ngươi ra ngoài.” Giọng nói của Hách Cửu Tiêu vẫn lạnh như vậy, không có gì đặc biệt, nhưng dưới đáy mắt của vị hoàng tử kia lại dấy lên hỏa nhiệt, “Đi ra ngoài?”
Lộp cộp, cửa sổ phát ra tiếng động, Hoa Nam Ẩn tìm cách nạy những nơi đã bị ghỉ sét, đem từng mảnh cửa sổ ở trên tường tháo xuống. Ngoài trời lúc này đang chuyển sang hoàng hôn, một chút ánh mặt trời màu xanh lam đang bị những tia nắng chiều nhuộm đỏ, dần dần trầm hạ, hóa thành màu bụi lam, hoàng hôn nặng nề buông xuống, ánh tà dương rải rắc những tia nắng màu kim hồng vào gian phòng này.
Trước mắt không còn thứ gì khác, chỉ có cảnh đẹp đang hiện lên, vị hoàng tử nhìn chằm chằm ra bên ngoài, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bỗng nhiên cả người run rẩy, yết hầu kịch liệt phập phồng, cất lên giọng nói khàn đặc, “Bất luận các ngươi là ai, bất luận các ngươi muốn cái gì, chỉ cần có thể dẫn ta ra ngoài, ta sẽ nghe theo các ngươi!”
Mọi người trong phòng im lặng nhìn hắn, nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào, đối với một người bị mất tự do mà nói, thấy được ánh sáng mặt trời tựa như cuộc đời được sinh ra một lần nữa. Hoa Nam Ẩn nhìn thấy hắn phản ứng lớn như vậy, không muốn bầu không khí quá nặng nề, hắn xòe ra cây quạt rồi cười ha ha, “Cao tính đại danh của các hạ là gì? Không có tên thì ta cũng khó xưng hô.”
“Ta gọi là Sở Tĩnh.” Sắc mặt của vị hoàng tử dường như càng thêm tái nhợt, sau đó dùng khuôn mặt giống hệt Sở Tĩnh Huyền để lộ ra nụ cười cứng ngắc, “Kỳ thật ta không có tên, nhưng ta biết người huynh đệ kia của ta gọi là Sở Tĩnh Huyền, cho nên ta gọi mình là Sở Tĩnh.”
Đây là hắn tự mình đặt tên.
“Ngươi cũng biết thân thế của mình?” Hách Thiên Thần nghĩ đến việc dẫn hắn đến hoàng cung, không biết Sở Tĩnh Huyền nhìn thấy hắn thì sẽ có biểu tình gì. Không người nào biết sự tồn tại của vị hoàng tử này.
Sở Tĩnh gật đầu, giống như luyến tiếc cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, hắn vẫn đứng trước cửa sổ, bóng đêm đang dần dần buông xuống, nửa thân người của hắn bị bóng tối che phủ, ngoại bào không hoa lệ cũng không tinh xảo bị gió đêm nhẹ nhàng lay động, “Từ nhỏ ta đã biết, mẫu hậu có đến gặp ta, nhưng chỉ có vài lần, sau đó nàng không đến nữa.”
“Ta còn nhớ rõ những gì nàng đã nói với ta….Nàng nói, hoàng nhi, mẫu hậu thật xin lỗi ngươi, nếu ngươi và đại ca của ngươi không phải sinh ra cùng một lúc thì tốt biết bao.” Ngọn đèn bị gió thổi tắt, Sở Tĩnh hoàn toàn hòa vào bóng đêm, chỉ có tiếng nói của hắn vẫn còn vọng lại trong phòng.
Năm đó, hoàng hậu của hoàng đế Sở Mục mang thai rồi sinh hạ hai người con, khiến cho hoàng tộc chấn động. Kế thừa ngôi vị hoàng đế vốn chỉ có một người, đó là người có thiên mệnh đế vương, nay lại có đến hai người, cả hai đều có cùng một mạng, chắc chắn sẽ dẫn đến phân tranh, vì vậy trong hoàng tộc có người sinh hạ song bào sẽ bị cho là điềm xấu.
Vì tránh cho chuyện không tốt sẽ xảy ra, trong song bào sẽ có một người phải bị chết chìm, xóa hết tất cả dấu vết tồn tại của hắn. Nay Sở Tĩnh còn sống, có thể thấy được là Sở Mục thủ hạ lưu tình. Sở Tĩnh tự thuật về quá khứ của mình, đến khi nói xong, hắn xoay người lại rồi thở dài, “Lần này muốn giết ta, nói như vậy chính là người trong cung, không biết là ai?”
Thấy hắn nói chuyện mạch lạc rõ ràng, không giống loại người vụng về lỗ mãng, Hách Thiên Thần ra hiệu cho Hoa Nam Ẩn thoa dược lên cổ tay bị thương của hắn, sau đó nói cho hắn biết về việc thái tử ủy thác. Sở Tĩnh không nghĩ đến vị huynh trưởng chưa từng gặp mặt lại vì một nữ nhân mà buông tha hết thảy giang sơn xã tắc, nguyện ý đem cơ hội nhường lại cho hắn, không khỏi vừa mừng vừa sợ, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào mới phải.
Hách Thiên Thần vẫn chưa biết rõ Sở Tĩnh, nên không muốn để cho Sở Tĩnh biết quá nhiều về chuyện liên quan đến Lý đại nương và thái tử, vì vậy cũng chưa nói ra Lý đại nương kỳ thật là nam nhân. Sau khi nói rõ ý đồ đến đây, hắn muốn Sở Tĩnh thu thập một chút rồi lập tức lên đường.
Trong Thập Toàn Trang phi thường hỗn loạn, bọn họ dẫn Sở Tĩnh xuống lầu, chờ đến khi Tần Chiến biết được tin tức thì đã muộn, bọn họ đã sớm ra khỏi sơn trang. Cùng lúc đó, An Lăng Vương Sở Lôi cũng nhận được tin tức.
“Yên nhi! Có phải ngươi đem tin tức này nói cho kẻ nào biết hay không? Ngày ấy ta nghe được trong phòng của ngươi có tiếng người nói chuyện, chẳng lẽ là ngươi để cho người ta đi thông báo Thập Toàn Trang?” Vỗ mạnh xuống bàn, Sở Lôi nắm lấy cuộn giấy trong tay, đôi mắt tràn ngập sự tàn khốc.
Vân Khanh trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu trả lời, “Đúng thì thế nào?” Lộ ra vẻ mặt đau khổ, rồi lắc đầu, “Cha, người không thể tiếp tục phạm sai lầm, đừng nên xen vào chuyện trên giang hồ, mặc kệ trong Thập Toàn Trang có bất cứ cái gì, cho dù là quan trọng thì cũng không bằng chiến sự khẩn cấp nơi tiền phương, người vì sao lại…”
“Ngươi–” Rầm, chiếc bàn vỡ vụn dưới chưởng lực của Sở Lôi, đôi lông mày nhíu chặt, bóng râm dưới hàng mi che khuất sự lo lắng trong đáy mắt, lại càng lộ ra vẻ âm trầm, Sở Lôi phẫn nộ quát to, “Ngươi có biết ngươi đã phạm phải sai lầm gì hay không? Trong Thập Toàn Trang là một vị hoàng tử khác, hắn là huynh đệ song sinh với thái tử, một khi hắn xuất hiện thì thế cục chắc chắn sẽ hỗn loạn! Nội loạn ngoại xâm, ngươi đang đem triều Viêm của chúng ta ném vào biển lửa!”
“Cha!” Vân Khanh nghe như vậy thì vô cùng kinh ngạc, sắc mặt vì tức giận mà trở nên đỏ ửng, “Nếu người nói hắn là hoàng tử thì vì sao còn phái người giết hắn? Sát hại hoàng tử là tử tội! Chẳng lẽ người thật sự chuẩn bị mưu phản?”
Bốp, một cái tát vung lên, Vân Khanh té trên mặt đất, bụm mặt ngỡ ngàng nhìn Sở Lôi.
Sở Lôi thịnh nộ đến mức toàn thân đều run lên bần bật, sắc mặt âm trầm nhìn nữ nhi của hắn, “Ngay cả ngươi cũng nghe người ngoài đặt chuyện? Nếu phụ thân của ngươi thật sự muốn mưu phản thì căn bản không cần phải chờ đến ngày hôm nay! Bệ hạ lâm trọng bệnh, dị tộc xâm nhập Trung nguyên, thái tử lại vô tâm với triều chính, ngay lúc này thì hoàng tử bị nhốt trong Thập Toàn Trang lại xuất hiện, hắn là điềm xấu, ta không thể để cho hắn làm rối loạn nhà Viêm!”
“Cha….” Vân Khanh đứng lên, một bên mặt đã sưng đỏ, Sở Lôi phất y mệ xoay người, kéo lại ngoại bào của mình rồi thở dài một tiếng, “Yên nhi, chính thống của hoàng tộc chỉ có một, chính là thái tử, đây là quy củ của triều đình chúng ta, lớn nhỏ có trật tự, không thể không nói lễ nghi, tất cả những gì phụ thân đã làm đều là vì nhà Viêm.”
Dứt lời, Sở Lôi xoay người, bóng dáng cao gầy đã hơi thoáng còng xuống, hắn chậm rãi bước ra ngoài.
Ngoài biên cương nhà Viêm đã có dấu hiệu kẻ thù xâm lăng, có những vương vạn ương tộc nơi tái ngoại đã tiến đến.
Lúc này, đoàn người của Hách Thiên Thần đang dẫn Sở Tĩnh về hoàng cung, dọc đường đi bọn họ đều phi thường cẩn thận, cũng cố ý không mang theo quá nhiều thủ hạ, để tránh mục tiêu quá lớn khiến người ngoài hoài nghi. Bọn họ để cho thủ hạ theo dõi tin tức ở khắp nơi, chờ đến khi bọn họ vào hoàng cung đã là mấy ngày sau.
Không thể dễ dàng đi vào, đoàn người chỉ có thể lén lút xâm nhập. Không muốn để người ta phát hiện, Sở Tĩnh Huyền không giao cho bọn họ bất luận tín vật gì, hết thảy đều là âm thầm hành sự, tựa như trong phòng của Vân Khanh có một mật đạo thông ra bên ngoài, trong phòng của thái tử cũng có, lúc trước trúng Hồng Nhan, hắn đã đi theo mật đạo để ra khỏi hoàng cung.
Đám người hộ tống Sở Tĩnh đến cung điện của Sở Tĩnh Huyền. Khi Sở Tĩnh Huyền nhìn thấy người đệ đệ này của hắn thì quả thật đã sợ đến mức ngây người, sau đó lại là mừng rỡ. Như vậy, cho dù không thể chứng mình Sở Tĩnh là hoàng tử thì dựa vào tướng mạo của hai người, hắn có thể để cho Sở Tĩnh thay thế thân phận của hắn, trong khi hắn có thể rời đi mà thần không biết quỷ không hay.
Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu mặc kệ Sở Tĩnh Huyền muốn làm như thế nào, chuyện này bọn họ đã hoàn thành. Khi rời khỏi hoàng cung, trong lòng của Hách Thiên Thần chỉ nghi ngờ duy nhất một điểm chính là, dựa theo những gì Sở Tĩnh Huyền đã nói, hoàng hậu không biết có vị hoàng tử này tồn tại, nhưng Sở Tĩnh lại bảo rằng đã từng gặp mặt mẫu hậu của hắn.
Chỉ có hai đáp án, có lẽ Sở Tĩnh nhìn thấy không phải là hoàng hậu thật sự, hoặc hoàng hậu bị ép buộc giả vờ như không biết. Nghĩ đến Sở Tĩnh vừa sinh ra đã bị xem như điềm xấu, bị tống xuất khỏi hoàng cung, bị thân nhân đối đãi như thế, hai người bọn họ đều có một chút đồng cảm.
May mắn Sở Tĩnh Huyền đối đãi người đệ đệ này của hắn cũng không tệ lắm.
Từ hoàng cung đi ra, Hách Thiên Thần phát hiện sắc mặt của Vong Sinh không đúng, hắn và Hách Cửu Tiêu đang thảo luận kế tiếp nên quay về Thiên Cơ Các hay là đi Hách Cốc, thì Vong Sinh bỗng nhiên đi đến trước mặt hắn rồi quỳ mạnh xuống đất, “Các chủ! Thiên Cơ Các bị người ngoài đột nhập! Sáng hôm nay thuộc hạ nhận được tin tức nhưng không trình báo, thỉnh Các chủ trách phạt!”