Đêm thu, tiếng vó ngựa đạp ánh trăng, kinh động loài chim rừng ăn đêm, tiếng lá khô bị giẫm nát, cát bụi theo vó ngựa tung bay trong gió, khu rừng vốn lặng yên không một tiếng động, giờ khắc này hết thảy sự tĩnh mịch đều bị phá vỡ.
Ánh trăng như lưỡi liềm, treo cao sau tầng mây, vừa mờ ảo vừa u lãnh.
Ý thu nồng nàn, đêm khuya thanh tịnh. Chỉ có một người một ngựa lướt nhanh trong bóng đêm mờ mịt, người ngồi trên lưng ngựa nhìn thẳng con đường phía trước, không thấy do dự, chớp mũi thở ra hơi nóng, bị gió thu hóa thành sương hàn, một thân thanh y, tóc đen cột cao tung bay trong gió.
Xuyên qua rừng cây, không bao lâu sau có thể đến Hách Cốc.
Trong ngực của Hách Thiên Thần dâng lên nhiệt độ nóng hổi, giơ roi giục ngựa, ánh mắt chớp động, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng, dáng người yểu điệu, cẩm y bó chặt, trang phục khác với nữ tử bình thường, dưới ánh trăng mông lung, bóng dáng chợt lóe rồi biến mất, không thể nhận rõ khuôn mặt, nhưng theo như bộ dáng thì tựa hồ nàng là Uyển Nguyệt.
Đó là nữ tử dị tộc đã từng gặp mặt ở cổng thành Lương Châu. Ghìm ngựa dừng bước, hắn vận lực nhìn lại, bóng dáng của nữ tử đã đi xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của nàng, phương hướng cũng giống như hắn, Hách Cốc.
Hách Thiên Thần nhớ rõ Uyển Nguyệt ngày đó bị mấy tên đại hán truy đuổi, sau khi nàng lưu lại tấm bản đồ da người thì vẫn chưa thấy nàng xuất hiện, hắn không rõ chủ tử của nàng là ai, không ngờ lại nhìn thấy nàng ở nơi đây, nàng cũng đi Hách Cốc? Hay chỉ là trùng hợp?
Trong lòng có cái gì đó đang dần dần trầm xuống, đôi mắt dưới hàng lông mày lưỡi mác khẽ nhắm lại, Hách Thiên Thần nắm dây cương, bạch mã dưới thân đứng tại chỗ đạp đất, phát ra vài tiếng phì phì trong mũi, đứng yên sau một lúc lâu, rốt cục hắn thả lỏng dây cương, ngựa thoát khỏi kiềm hãm, đề móng phóng thẳng phía trước, đi về hướng Hách Cốc.
Khi sắp đến, hắn dừng ngựa, đem ngựa cột vào một bụi cây kín đáo. Nấp bên ngoài Hách Cốc, hắn nhìn ra xa xa giống như cái ngày mà hắn rời đi, đợi một lát, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của nữ tử kia.
Không phải bất luận kẻ nào cũng đều có thể đi vào Hách Cốc, trừ phi biết đường đi như thế nào, nếu không thì không thể đi vào bên trong đơn giản như vậy, hắn đi vài lần nên đương nhiên biết rõ, nhưng nữ tử kia không phải là người của Hách Cốc, lại đi vào cốc?
Hắn không thể xác định nàng chính là Uyển Nguyệt, nhưng bất luận là ai, lẻn vào Hách Cốc ngay lúc này thì rất không bình thường, trong lòng chất chứa nghi hoặc, hắn lặng lẽ bám theo phía sau nữ tử kia.
Dựa vào thân thủ của Hách Thiên Thần muốn lẻn vào Hách Cốc một cách thần không biết quỷ không hay thì cũng không hề khó khăn, khinh công của nữ tử này cũng không tệ, nàng nhảy lên vài cái ở phía trước hắn, nhắm thẳng vào bên trong sơn cốc mà đi, dựa theo con đường nàng lựa chọn thì cũng biết nàng không hề xa lạ đối với nơi này.
Hách Thiên Thần bám sát sau lưng nàng, nhưng không để cho nàng phát hiện, đến khi tiếp cận tòa kiến trúc quen thuộc thì tim của hắn bỗng nhiên đập nhanh hơn, nghiêng người lướt đến sát tường, từ ánh sáng hắt ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy hai bóng người.
“….Dừng ở đây, Nại Lạc sẽ không tiếp tục thay ngươi động thủ.” Ngữ thanh đông lạnh, cứng nhắc, không mang theo hơi thở của nhân loại, vừa trầm thấp lại vừa thong thả, đó là giọng nói của Hách Cửu Tiêu.
Đột nhiên nghe Hách Cửu Tiêu mở miệng, nghe được giọng nói vốn rất quen thuộc nhưng vào lúc này lại vì giọng điệu khác biệt mà có vẻ xa lạ, trong lòng của Hách Thiên Thần chấn động, nhắm mắt lại, nín thở tiếp tục lắng nghe.
“Huyết Ma Y, ý của chủ nhân là….Nếu Hách Thiên Thần liên thủ với Sở Lôi, vì sao ngươi không thể cùng chúng ta hợp tác? Lúc trước không phải rất tốt hay sao? Thủ hạ của ngươi thay chúng ta giết người trên danh sách, chúng ta giao tử tù cho ngươi thí nghiệm dược lý, còn có thể cung cấp các loại dược liệu trân quý khó tìm, cùng với vô số ngân lượng. Chuyện tốt như thế, vì sao hôm nay ngươi lại muốn cự tuyệt?”
Người nói chuyện là nữ tử, ngữ điệu khác với người Trung Nguyên, đúng là Uyển Nguyệt, nàng mới đi vào, giọng nói từ bên ngoài truyền đến bên trong, trên cửa sổ xuất hiện thêm một cái bóng của nàng, nàng đang thay người khác mở miệng, người nọ tĩnh tọa ở một bên, vẫn chưa nói một lời, không biết có thân phận gì.
Người nọ là chủ tử của nàng, ắt hẳn là chủ nhân của tấm bản đồ da người, suy nghĩ chợt lóe lên trong lòng của Hách Thiên Thần, nhưng nghi vấn lớn nhất chính là người này là ai mà lại có quan hệ với Hách Cửu Tiêu.
Trong thư phòng mà Hách Thiên Thần từng đứng đó, Hách Cửu Tiêu không ngồi, hắn đưa lưng về phía Uyển Nguyệt, bóng dáng khắc trên cửa sổ, “Trước kia là như thế, nay ta cự tuyệt, không được hay sao?”
Giọng nói càng lúc càng thâm trầm, một câu không được hay sao, không giống như nghi vấn mà càng giống như chất vấn, thậm chí có hơi hướm ra lệnh, Uyển Nguyệt cứng đờ, người nào đối mặt với Hách Cửu Tiêu cũng cảm thấy có một chút luống cuống, đặc biệt nàng từng là loại người bị sinh tử bám đuổi, vì vậy nàng phi thường mẫn cảm đối với hơi thở toát ra tử vong.
Đêm thu càng lúc càng lạnh, trong phòng không còn người nào lên tiếng, Hách Cửu Tiêu thủy chung đưa lưng về phía khách nhân, không hề đặt đối phương vào mắt. Khách nhân cũng không nói, sau khi Uyển Nguyệt nói xong, sự tĩnh mịch dần dần trở nên dị thường.
“Bất ngờ a, ngươi bởi vì Hách Thiên Thần nên không muốn dính dáng đến triều đình?” Giọng nói dễ nghe đột nhiên vang lên, tiếng vọng có một chút trống rỗng, giống như đang mang một chiếc mặt nạ.
Nhưng người này vừa mở miệng thì Hách Thiên Thần liền nhận ra thân phận của hắn, đúng là nhị hoàng tử đã từng nói chuyện với An Lăng Vương Sở Lôi dưới chân núi Ngọc Điền Sơn!
Hách Cửu Tiêu hừ lạnh một tiếng, “Chuyện giữa ta và hắn không quan hệ đến ngươi.”
“Làm sao có thể nói rằng không quan hệ đến ta, cho tới nay thủ hạ Nại Lạc của ngươi đã thay ta làm không ít chuyện, ta nên cảm tạ ngươi. Chẳng qua duy nhất đáng tiếc chính là ngươi không nói với Hách Thiên Thần, Hồng Nhan là ta phái người hạ độc, ngươi nên nói cho hắn biết, bảo hắn đừng tiếp tục điều tra, đến lúc đó không có lợi cho bất kỳ kẻ nào.”
Hách Thiên Thần đứng phía dưới cửa sổ, bên tai vang lên tiếng ong ong, hắn vạn lần không ngờ kẻ chủ mưu hạ độc Hồng Nhan khiến cho giang hồ hỗn loạn lại chính là nhị hoàng tử đương triều, càng không ngờ Hách Cửu Tiêu đã sớm biết việc này?
Hách Cửu Tiêu biết từ khi nào, vì sao không nói, ở dưới chân núi Ngọc Điền Sơn lại lộ ra sắc mặt như vậy với hắn, đến tột cùng là thật hay giả? Là hắn lừa Hách Cửu Tiêu, hay là Hách Cửu Tiêu lừa hắn? Thậm chí, ngay từ đầu, khi Hách Cửu Tiêu xuất hiện ở Thập Toàn Trang, rốt cục có phải là trùng hợp hay không?
Lúc này hết thảy đều trở nên hỗn loạn, Hách Thiên Thần tài trí hơn người, xưa nay bình tĩnh nhạy bén, bây giờ trong đầu của hắn lại trống rỗng. Ánh trăng bạc phía trên chiếu rọi xuống khuôn mặt của hắn, cũng che phủ một tầng bóng râm. Đứng yên ngoài cửa sổ, hắn chỉ nghe thấy hai người bên trong một hỏi một đáp. Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Hách Cửu Tiêu gặp mặt vị hoàng tử này.
“Sở Lôi lợi dụng Thiên Cơ Các, muốn Hách Thiên Thần khống chế ngươi, nhưng hắn lại không ngờ đến, trước hắn, ta đã sớm có hiệp định với ngươi, trừ khử lão già chướng mắt kia thì ta mới có thể thuận tiện hành động.”
Người ngồi trên ghế mang theo một chiếc mặt nạ màu bạc, lộ ra một khuôn mặt không có biểu tình, giọng nói phản vào chiếc mặt nạ kim loại phát lên âm thanh lạnh như băng, cũng làm cho giọng nói của hắn hơi thoáng lạnh lẽo.
Hắn vừa nói vừa cười, tuy rằng đắc ý, nhưng vẫn không quá hí hửng, ngữ điệu rất nhẹ, còn có phong thái của hoàng gia, hắn thực sự là một người có thể khống chế chính mình.
“Nói xong? Đi ra ngoài.” Hách Cửu Tiêu không hề có phản ứng đối với những lời này, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, cũng không bận tâm thân phận của đối phương là gì.
Thái độ của hắn khiến cho nhị hoàng tử hứng thú, “Chỉ như vậy mà sinh khí? Là vì nghe ta nói đến Sở Lôi cùng Hách Thiên Thần tính kế đối với ngươi? Xem ra ngươi thật sự ngoài ý muốn, ngươi không ngờ Hách Thiên Thần sẽ lừa ngươi, e rằng hắn cũng không nghĩ đến, ngươi cũng có việc gạt hắn.”
Nhị hoàng tử cúi đầu mỉm cười, nụ cười thật sự hứng thú, “Ngẫm lại cũng rất thú vị, tình cảm giữa hai huynh đệ các ngươi bề ngoài tốt như vậy, nguyên lai một người đã sớm liên thủ với An Lăng Vương Sở Lôi, người còn lại thì hợp mưu với nhị hoàng tử ta, khiến cho võ lâm không ngừng hỗn loạn…”
Nhị hoàng tử chợt tạm dừng, chưa nói xong thì liền bị một ánh mắt lạnh như băng chặn ngang cửa miệng, Hách Cửu Tiêu xoay người, rõ ràng không thấy hắn động thủ, không biết chưởng phong gào thét từ đâu thổi đến, ngọn gió sắc bén chém thẳng vào hướng của nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử đưa tay tiếp chưởng, vận hết nội lực, chiếc ghế dưới thân chịu không nổi chấn động mà nổ tung thành từng mảnh rồi văng khắp tứ phía.
Hắn thụt lui vài bước rồi tựa vào tường, chỉ có thể đánh tan một phần chưởng lực, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, “Hách Cửu Tiêu, chẳng lẽ các ngươi lại như lời thị phi, làm ra chuyện bại hoại đó? Nếu không, vì sao ngươi lại thịnh nộ như thế?”
Hách Cửu Tiêu đứng trước mặt hắn, trong mắt tràn đầy sát khí, Uyển Nguyệt đã sớm bị dọa đến mức bất động, bầu không khí đông đặc dần dần dâng lên trong thư phòng, bị sát ý quấn quanh, như độc xà tùy thời mà di chuyển, chỉ cần hơi vô ý một chút thì sẽ vạn kiếp bất phục, sống không bằng chết.
Tựa vào tường, nhị hoàng tử khẽ cười một cách đùa cợt, cư nhiên không khiếp đảm, “Có ý tứ, ta nghĩ rằng bất quá chỉ là lời đồn đãi, xem ra là thật, ngươi thật sự yêu hắn, yêu đệ đệ của mình!”
Hắn cười ha hả, “Thảo nào, thảo nào, ở dưới chân núi ngươi xoay người rời đi. Ngươi vì hắn mà buông tha cơ hội thống lĩnh võ lâm, thậm chí còn ngăn cản ta làm loạn giang hồ, nhưng hắn lại giống như ngươi, đã sớm che giấu dị tâm, khó trách ngươi lại oán hận đến đau lòng như thế…Bây giờ ta mới biết, nguyên lai Huyết Ma Y là một kẻ đa tình!”
Mỗi một câu của nhị hoàng tử lại làm cho sắc mặt của Hách Cửu Tiêu âm trầm thêm một phần, giống như băng huyết ngưng kết quanh thân của hắn, mái tóc đen sau lưng tung bay, sát ý lạnh đến thấu xương, làm cho người ta bỗng nhiên rùng mình.
Ngay khi Hách Cửu Tiêu muốn ra tay hạ sát, thì cửa sổ bất thình lình vỡ tung, một bóng người lướt vào như gió, vài sợi kim quang lấp lánh hiện lên!
“Lặp lại lời của ngươi một lần nữa!” Một người đã ở trong phòng, thanh y tóc đen, kim tuyến quấn quanh bàn tay, gắt gao vờn quanh yết hầu của nhị hoàng tử, từ cửa sổ nhảy vào, vị trí của hắn vừa đúng ngay sau lưng của nhị hoàng tử.
“Ta nên gọi ngươi là Hàn Thanh hay Sở Thanh Hàn? Nhị hoàng tử điện hạ.” Vài từ cuối cùng vừa dứt, nghiến răng mà nói, Hách Thiên Thần kéo chặt Giao Tàm ti, cảm giác kim tuyến đâm vào da thịt, chảy ra máu tươi nhưng lực đạo trong tay vẫn không hề giảm nửa phần.
Uyển Nguyệt đứng bên cạnh, vội vàng hốt hoảng, “Ngươi không thể giết hắn! Chúng ta có Linh Tê Băng Thiền.”
Linh Tê Băng Thiền dùng để giải độc Hồng Nhan, nhưng tất cả những điều này là theo lời của Hách Cửu Tiêu, Linh Tê Băng Thiền có phải thật sự dùng để giải độc hay không thì Hách Thiên Thần không còn dám khẳng định. Tuy rằng như thế, tay của hắn vẫn thả lỏng, Sở Thanh Hàn nhân cơ hội thoát ra.
Trong phòng, Uyển Nguyệt đứng một bên, Hách Thiên Thần, Sở Thanh Hàn và Hách Cửu Tiêu đứng ở mỗi góc.
Bấc đèn nhảy lên phốc phốc vài cái, ánh đèn lay động, không khí tràn ngập cảm giác áp bách nặng nề, từng mảnh vỡ của cửa sổ ngổn ngang trên mặt đất, vài giọt máu hỗn tạp trong đó, lan tỏa một chút mùi máu tươi, còn có sát khí lạnh như băng, tựa hồ không khí không thể lưu động, ngưng tụ một cách nặng nề trong thư phòng tĩnh mịch.