“Ba mươi sáu mạng người đổi lấy một quyển Đồ Phổ bí kíp, phái Đồng Không lần này trở thành tâm điểm, Trương Liêm đoạt được quyển Đồ Phổ, không đợi hắn cao hứng bao lâu thì cũng sẽ trở thành con mồi của các phái khác.” Hách Cửu Tiêu nhìn vào một mũi ám tiễn vẽ trên tấm bản đồ.
“Đã xảy ra, quyển bí kíp này bây giờ đang dừng trong tay Võ Đường Môn, đệ tử của Trương Liêm chết đi không ít, chính hắn cũng bị thương.” Hách Thiên Thần cười lạnh, “Ám khí cơ quan cho dù lợi hại cũng không địch lại mưu toan của con người. Những người ở Ngọc Điền Sơn đều bị bảo tàng bí kíp làm mê muội.”
Trương Liêm tìm được bí tịch làm cho lòng người trở nên sôi trào, Ngọc Điền Sơn không còn bao nhiêu người có thể bảo trì lý trí, lúc này đi đến đó là tự tìm phiền phức, nhưng đã quyết định muốn đi, cho dù có nhiều trở ngại cũng không thể không đi.
“Đến lúc đó có lẽ sẽ nhìn thấy chủ nhân của tấm bản đồ này.” Thu hồi tấm bản đồ trên bàn, Hách Thiên Thần phái người chuẩn bị những thứ cần thiết để xuất môn, Hách Cửu Tiêu không cản hắn, Hách Cửu Tiêu cũng đã mang theo đủ người, vốn là tính đến Thiên Cơ Các gặp Hách Thiên Thần rồi lập tức khởi hành.
Tuy rằng nhớ rõ Mục Thịnh ngày đó muốn bọn họ không nên bận tâm đến Hồng Nhan, nhưng lúc này khó có thể làm được, huống chi lai lịch của Mục Thịnh không rõ, bằng hữu khó phân biệt, lời nói của hắn chỉ có thể thuận tiện tiếp thu.
Trong lúc chuẩn bị thủ hạ, Hách Thiên Thần xử lý sự vụ trong Thiên Cơ Các, chọn ra mấy người đảm nhiệm chức vụ trước kia của đám Các lão. Đã sớm có đề phòng, mấy người này hắn đã để ý từ rất lâu, nay mới có thể sử dụng, nhưng không còn là Các lão, địa vị cùng cấp với các đà chủ phân đà.
Hách Cửu Tiêu thấy bọn họ xử lý sự vụ đâu vào đấy, thủy chung vẫn ở bên cạnh đứng nhìn, không nói xen vào, rồi sau đó lại đến dược trai mà Hách Thiên Thần đã chuẩn bị cho hắn, muốn hạ nhân ghi nhớ phải đặt các đồ vật như thế nào, sau này sẽ có tác dụng ra sao.
Tận mắt nhìn thấy Huyết Ma Y đã khiến người ta sợ hãi, huống chi là đối mặt nói chuyện, người trong Thiên Cơ Các dè dặt, e sợ đắc tội với hắn, không dám làm trái lời hắn, cũng không muốn làm cho Các chủ khó chịu, từng thứ một đều được ghi chú cẩn thận.
Chờ mọi thứ đều được công đạo ổn thỏa, ba ngày sau, bọn họ khởi hành đi Ngọc Điền Sơn.
Ngọc Điền Sơn không thể so với những địa phương khác, nơi nơi tụ tập người trong giang hồ, rất khó xác định ai là quân tử, ai là tiểu nhân. Những người bị tham lam và dục vọng đốt cháy đỏ mắt, chưa hẳn còn có thể bận tâm địa vị của Thiên Cơ Các và Hách Cốc trên giang hồ, dù sao chỉ cần có được bảo vật trước mắt thì người nào cũng có thể xưng bá võ lâm.
Lần này Hách Thiên Thần cố ý dẫn theo nhiều thuộc hạ, Hách Cửu Tiêu cũng mang theo người ở Hách Cốc.
Gió thu đã nổi lên, tiết trời mùa thu se lạnh, sáng sớm lên đường là lúc những cơn gió thổi vào mặt mơ hồ mang theo một chút ý đông. Hách Thiên Thần nắm dây cương, Hách Cửu Tiêu ở ngay bên cạnh, cùng hắn giục ngựa, tóc đen phất phơ trong gió, hắn quay đầu thì có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng lộ ra tà khí yêu dị của Hách Cửu Tiêu.
Dọc đường đi, Hách Cửu Tiêu dường như có một chút trầm mặc, Hách Thiên Thần thu hồi tầm mắt. Vì để thuận tiện dẫn theo người, lần này xuất môn, bọn họ đều cưỡi ngựa, vì vậy có thể đoán được, khi bọn họ đến Ngọc Điền Sơn sẽ dẫn đến bao nhiêu rối loạn.
“Dừng ngựa.” Hách Cửu Tiêu giữ chặt dây cương rồi nâng tay ra hiệu cho người của Hách Cốc và Thiên Cơ Các, không riêng gì người của Hách Cốc dừng ngựa, người của Thiên Cơ Các cũng ngừng lại.
Trên hành trình mấy ngày nay, bọn họ đều biết rõ Hách Cốc và Thiên Cơ Các tuy rằng vẫn là hai vị chủ tử, nhưng hai nhà đã xem như một nhà.
“Có chuyện gì?” Hách Thiên Thần ghìm ngựa lại, Hách Cửu Tiêu giục ngựa đến gần, gió thu se lạnh làm cho sắc mặt của hắn thoạt nhìn lại càng trở nên băng lãnh, “Chẳng lẽ ngươi tính như vậy mà đi Ngọc Điền Sơn? Chỉ còn vài ngày là sẽ đến, biết Thiên Cơ Các Đàn Y công tử cũng đi Ngọc Điền Sơn, nhất định sẽ dẫn đến một trận rối loạn.”
“Ngươi sợ bọn họ thấy chúng ta nhiều người sẽ nghĩ rằng ta muốn đoạt bảo? Âm thầm gây bất lợi cho ta?” Hách Thiên Thần biết hắn lo lắng, nghe hắn không đề cập đến Hách Cốc mà chỉ muốn đem toàn bộ lo lắng đều đặt lên người của hắn, trong lòng của Hách Thiên Thần bỗng nhiên nổi dậy một cảm xúc phập phồng, sau đó nhướng mày mỉm cười, “Ngươi không cần lo cho ta, ta đã an bài ổn thỏa.”
“Xá Kỷ.” Hắn quay đầu phân phó, phía sau vang lên tiếng đáp lại, không bao lâu sau, mấy chục người đều xuống ngựa, chia thành mấy nhóm nhỏ, trong giây lát toàn bộ tán đi, chỉ lưu lại mười mấy người đi theo hắn.
“Xé chẵn ra lẻ, ta đã phân phó, khi lên núi thì sẽ tập hợp, những người này đều là mật thám của Thiên Cơ Các, phân tán như vậy sẽ tốt hơn đi cùng với chúng ta. Để tránh khỏi nhiều điều tiếng, ta đã sớm phân phó, vốn định đến Ngọc Thành thì mới nói.”
Hách Thiên Thần dứt lời, lúc này sắc mặt của Hách Cửu Tiêu mới bớt thâm trầm, “Tốt lắm.”
Y mệ cẩm bào vung lên, sau lưng của Hách Cửu Tiêu cũng giảm đi phân nửa người. Tiếng chân đi xa, dần dần không thể nghe thấy.
Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu dưới ánh mặt trời càng thêm yêu dị, mơ hồ mỉm cười, hắc mã cất vó đạp tuyết, hắn hướng mắt nhìn qua Hách Thiên Thần. Hách Thiên Thần nhịn không được mà nhếch lên khóe miệng, bạch mã dưới thân phát ra tiếng phì phì trong mũi, Hách Thiên Thần vỗ về bờm ngựa rồi hướng mắt nhìn sang Hách Cửu Tiêu, hai người đối mặt, không bao lâu sau thì cùng nhau cười ha hả.
Hóa ra ngay từ đầu đều không muốn dẫn theo nhiều người cùng khởi hành, cố ý như thế chỉ là vì cảnh cáo cho những người có dự định đến Ngọc Điền Sơn.
Người của Hách Cốc và Thiên Cơ Các cùng lúc liên hợp, uy thế này nhất định sẽ làm cho người ta kiêng kỵ, nhưng nếu quá nhiều người sẽ tạo thành uy hiếp trên Ngọc Điền Sơn, sẽ dẫn tới phân tranh, cho nên trước khi xuất phát thì bọn họ đã an bài như thế.
Bọn họ đều tự phân phó, cũng không nói với đối phương, kết quả là hai bên đều có dự tính giống nhau.
Người của Hách Cốc chưa từng nhìn thấy Cốc chủ của bọn họ cười, mà lại cười vui vẻ như vậy, thiếu chút nữa sẽ nhìn xem trên trời có xảy ra dị tượng gì hay không, tiếng cười của hai người làm kinh động bầy chim trong rừng, những người đi đường cũng đều phải nhìn lại. (@__@ cười kinh dị cỡ nào?)
Phàm là trà trộn vào giang hồ, theo bộ dáng của hai người cũng có thể nhìn ra thân phận của bọn họ, trong lòng đều cảm thấy cả kinh. Mặc dù Thiên Cơ Các bảo trì trung lập trong chốn võ lâm, nhưng lại có địa vị không thể dao động. Hách Cốc lại đặc biệt, không người nào dám tùy tiện trêu chọc, nay Đàn Y công tử và Huyết Ma Y lại cùng nhau xuất hiện trên đường lộ….
Con đường này là con đường duy nhất hướng về Ngọc Điền Sơn.
Khi tin tức dần dần được lan truyền đến Ngọc Thành dưới chân núi Ngọc Điền Sơn, thì đã dẫn tới sự chú ý của các thế lực ở khắp nơi, lúc này bọn họ mới tiến vào thành. Thủ hạ của Đinh Phong vẫn đang thăm dò tình thế, Cái Bang nhiều người, các nơi đều có cơ sở ngầm, bọn họ không tin Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần chỉ dẫn theo bấy nhiêu thủ hạ, lại nghe nói hai huynh đệ đến đây chỉ để tìm Linh Tê Băng Thiền, Đinh Phong bán tín bán nghi.
Không ai dám xem nhẹ lực lượng cùng với mạng lưới tin tức của Thiên Cơ Các. Không ai dám khinh thường người của Vu Y Cốc, tác phong hành sự của thủ hạ Huyết Ma Y hoàn toàn giống với vị Cốc chủ này, động một chút là muốn lấy mạng người, cộng thêm không ít người đều biết độc thuật và y thuật. Thiên Cơ Các và Hách Cốc liên kết như vậy đều làm tất cả mọi người phải vắt óc chuẩn bị sẵn sàng tinh thần và trận địa để nghênh đón quân địch.
Vì trấn an lòng người, không tạo nên sóng gió quá lớn, để dễ dàng tìm thấy Linh Tê Băng Thiền, hai người không lập tức lên núi, mà lại ở trong khách điếm để dàn xếp ổn thỏa, lúc này nghe nói có người đã tìm được một cái Hàn Ngọc Chẩm.
“Trên núi ngoại trừ cơ quan thì còn có người cai quản, đều là đệ tử chân truyền của Kích Ngọc Hầu, được gọi là Thất Thập Nhị Trấn Thủ.” Hách Thiên Thần đứng trước cửa sổ, trong tầm nhìn chính là một ngọn núi không cao cũng không thấp, trên núi có những lầu các trùng điệp nối tiếp nhau. Trong mắt của người khác, đây là một ngọn bảo sơn.
Thất Thập Nhị Trấn Thủ không phải là bảy mươi hai cánh tay, mà là bảy mươi hai người.
Mỗi người tựa như một cánh tay của Ôn Thiết Vũ, một người nếu có bảy mươi hai người phụ tá đắc lực thì mọi việc đều sẽ đơn giản hơn rất nhiều, Ôn Thiết Vũ đối đãi với bọn họ phi thường hồn hậu, muốn bọn họ cai quản Ngọc Điền Sơn, bảy mươi hai người cũng tận tâm tận lực, mấy chục năm qua chưa từng xảy ra sai lầm.
Sau khi Ôn Thiết Vũ chết, bảy mươi hai người chỉ còn lại mười hai. Có người là tuẫn táng theo chủ, có người bị giết ở Ngọc Điền Sơn, còn có người thì chẳng biết đi đâu.
“Vẫn có người hoài nghi một trong Thất Thập Nhị Trấn Thủ đã hạ độc hại Ôn Thiết Vũ, nếu thật sự là như vậy thì ắt hẳn cũng là nhận lệnh của kẻ khác.” Hách Cửu Tiêu đứng dậy rồi mặc vào y bào.
Trên giường vẫn còn hơi ấm, đệm giường bị mồ hôi thấm ướt, còn có một chút dấu vết đầm đìa, hắn đưa tay vén lên đệm giường, cầm theo ngoại bào rồi bước đến khoác lên người của Hách Thiên Thần.
Đáy mắt của người đang đứng bên cửa sổ đã lui ra màu sắc tình dục, gợn sóng được bình ổn, bộ dáng lạnh nhạt trầm tĩnh hoàn toàn bất đồng so với biểu tình cắn răng kiềm chế tiếng rên rỉ cũng như nhẫn nại khoái cảm của Hách Thiên Thần mới vừa rồi ở trên giường. Hách Cửu Tiêu nhịn không được mà siết lấy thắt lưng của Hách Thiên Thần, cảm giác thân thể dưới lòng bàn tay hơi thoáng cứng đờ.
“Đừng chạm.” Âm thanh vẫn còn khàn khàn, thân thể lưu lại cảm giác làm cho hắn chịu không nổi sự khiêu khích đụng chạm như vậy, Hách Thiên Thần đẩy ra bàn tay đang đặt trên thắt lưng của hắn.
Bóng đêm mông lung, ánh sáng từ những ngọn hoa đăng càng làm tăng thêm sắc đen trên mái tóc của hắn, hôn ấn cùng vết cắn nơi bờ vai càng tô điểm cho cơ thể hoàn mỹ, suýt chút nữa lại khơi dậy dục niệm của Hách Cửu Tiêu.
Hơi thoáng lưỡng lự, cuối cùng hắn che lại ngoại bào của Hách Thiên Thần, tiết thu se lạnh, một thân đơn bạc vẫn chưa lau mồ hôi, mặc y phục rộng rãi như vậy chính là đang khiêu chiến ý chí của hắn, cũng dễ bị nhiễm phong hàn.
“Đừng đứng trước cửa sổ.” Hách Thiên Thần bị ngoại bào bao bọc, một đôi tay vờn quanh thân hắn, gác cằm lên bờ vai của hắn, hơi thở của Hách Cửu Tiêu lướt qua bên tai, “Ngày mai ta đi điều tra một phen rồi chúng ta hẳn lên núi. Vẫn chưa xác định Linh Tê Băng Thiền ở chỗ nào, trong núi hỗn tạp nhiều người, để ta đi trước xem thử ra sao.”
“Cũng được” Hách Thiên Thần kéo lại trướng mạn bên cửa sổ. Mấy ngày nay, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn bọn họ, tới gần Ngọc Điền Sơn, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, hắn không muốn bị người ngoài nhìn thấy.
Hiểu được tâm tư của hắn, biết tính của hắn xưa nay cẩn thận, Hách Cửu Tiêu không tỏ vẻ bất mãn. Hách Thiên Thần có thể không bận tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng sẽ lo lắng đến hậu quả, đã có người lưu ý đến quan hệ quá mức thân cận của huynh đệ bọn họ, lời đồn đãi đã bắt đầu lan truyền, không thể không đề phòng.
Sau khi hai người tắm rửa thì đi ngủ. Sáng hôm sau, Hách Cửu Tiêu liền dẫn người lên núi.