Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 118




Vó ngựa giẫm lên bãi cỏ trên con đường mòn, thân người ngồi thẳng trên lưng ngựa, thanh y tóc đen, bàn tay cầm dây cương không hề dao động, ánh mắt nhìn xa xa, Vong Sinh và Xá Kỷ cưỡi ngựa ở ngay sau lưng Hách Thiên Thần, lúc này đám người đang hướng về Thiên Cơ Các.

Linh Tê Băng Thiền từng được ghi chép trong tư liệu của Thiên Cơ Các, năm xưa thứ này đã dẫn đến một phen tranh đoạt, cuối cùng là Ôn Thiết Vũ Kích Ngọc Hầu ra mặt nên mới áp chế được sóng gió.

Linh Tê Băng Thiền có lẽ sẽ ở Ngọc Điền Sơn của Ôn Thiết Vũ, có lẽ sẽ không, Hách Thiên Thần bất giác lại nghĩ đến Hách Cửu Tiêu. Không biết Hách Cửu Tiêu làm sao lại đoán được Ngọc Điền Sơn có thể có Linh Tê Băng Thiền, muốn nói rằng tin tức đến từ Cái Bang, thì e rằng lão hồ ly Đinh Phong chưa hẳn đã thật sự hợp tác mà đem tất cả mọi chuyện đều nói cho Hách Cửu Tiêu.

Nói như thế, Cái Bang và Vu Y Cốc hợp tác bất quá chỉ là lợi dụng lẫn nhau.

Phóng ngựa chạy nhanh, hắn muốn đem những việc của Hách Cốc tạm thời đặt qua một bên, sau khi trở về phải đối mặt với sự vụ lớn nhỏ trong Thiên Cơ Các, có thể sẽ mất một khoảng thời gian không gặp được Hách Cửu Tiêu.

Trước mắt băng qua con đường mòn và vượt qua ngọn núi này, tiếp tục đi đến hướng tây sẽ là đại đạo, vì để sớm vào thành trước khi đêm xuống, Hách Thiên Thần cơ hồ chạy đi không hề nghỉ ngơi, may mà trên đường có mang theo nước và lương khô cũng đủ dùng, dọc đường không hề mở miệng, rốt cục cũng tiến đến cửa thành trước buổi tối.

Cửa thành vẫn chưa đóng lại, tướng sĩ canh gác cửa thành đang thúc giục dân chúng nhanh chóng vào thành, bỗng nhiên trong đám người vang lên một tiếng kinh hô đầy run rẩy, “Ngươi, buông tay ra!”

Chỉ thấy một nữ tử bị thủ vệ cửa thành ngăn lại, thủ vệ muốn tra xét thứ gì đó trên người của nàng, nàng hô to, giọng nói dường như có chút kỳ quái, rất khác với người ở đây, trang phục cũng rất đặc biệt, không phải trang phục với y mệ dài tay, xiêm y trước ngực rất bó sát, bên hông được thắt lại, y mệ không rộng rãi mà lại suôn thẳng, chiếc eo nhỏ làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp đặc biệt, không biết có phải vì như vậy mà khiến đám thủ vệ cố ý gây khó dễ hay không.

“Các chủ?” Xá Kỷ ở sau lưng hỏi một tiếng, Hách Thiên Thần đánh giá vài lần, đang muốn để Xá Kỷ âm thầm xuất thủ thì bên kia lại truyền đến một tiếng hét lớn.

“Bà nương này dám đả thương người?” Không ngờ nàng kia lại có võ, thủ vệ bị trúng một chưởng của nàng, một tên té trên mặt đất, mấy tên thủ vệ khác chạy tới, ánh mắt đầy hung ác.

Bởi vì trang phục đặc biệt cùng khẩu âm của nàng lập tức khiến cho mọi người chú ý.

“Người đâu! Bắt nàng lại!” Trong đó có một tên xem ra là thủ lĩnh ở đây, hắn nghi ngờ thân phận của nàng, nên lập tức nâng tay đối với đám thủ hạ ở phía sau.

Đả thương quan binh thủ thành không phải là chuyện nhỏ, dân không đấu với quan, cho dù là người giang hồ thì cũng không gây phiền phức với quan phủ, nhưng nữ tử này lại xuất thủ đả thương người, vận khí tốt thì có thể vô sự mà đào tẩu, nếu rơi vào tay của quan phủ thì chắc chắn sẽ bị tội danh đột nhập vào thành.

Ngay vào lúc này, nàng kia đang đánh nhau với hai tên thủ vệ, nàng có võ nhưng công phu chỉ tầm thường, bây giờ lại đối mặt với hai tên nam nhân mạnh mẽ như vậy, rốt cục không địch lại, mắt thấy sẽ bị bắt.

Keng keng vài tiếng vang lên, Xá Kỷ bắn ra mấy viên đá văng vào hai thanh đại đao, hai tên thủ vệ bị phản chấn mà lui về sau vài bước, nhưng một tên đã đưa nắm đấm vào mặt nàng.

Nếu một quyền này mà hạ xuống thì thể nào cũng sẽ bị rụng răng hộc máu.

Đột nhiên có tiếng bánh xe vội vàng lăn đến, nữ tử được cứu nguy, chiếc xe ngựa kia cũng không dừng lại, mà cứ bất chấp hướng thẳng vào bên trong, đám thủ vệ vội vàng xông lên cản đường, đến trước mặt xe ngựa, bỗng nhiên có cái gì đó hiện lên trước mặt bọn họ.

Ánh sáng màu bạc dị thường nổi bật dưới những tia nắng mặt trời, xán lạn chói chang, xẹt qua một đạo rồi rơi xuống thành một vòng cung, một tên thủ vệ ở gần nhất theo phản xạ mà tiếp được trong tay.

Trong xe ngựa vang lên một tiếng cười to rõ, xe ngựa đã đi qua nhưng tiếng cười vẫn chưa phiêu tán, dưới những tia nắng chiều tà, giọng cười có một loại tùy tiện phóng đãng khó nói nên lời, tiếng lục lạc của xe ngựa vang lên giòn tan, bánh xe lộc cộc chạy đi.

Người cầm lấy nén bạc đứng một cách sững sờ, những người khác cũng không ngờ, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, nàng kia đương nhiên đã sớm biến mất.

Hách Thiên Thần ngồi trên lưng ngựa như có một chút đăm chiêu, chiếc xe ngựa chạy qua với tốc độ và thời cơ vừa khớp, người nọ hiển nhiên là muốn cứu người, xuất thủ hào phóng như vậy, lại có tâm tư xảo diệu như thế, trong đầu hiện lên tên của vài người, đều là giang hồ danh sĩ, không biết là ai trong số đó.

Một hồi phong ba nho nhỏ qua đi, Hách Thiên Thần sau khi vào thành thì tìm tửu quán dùng cơm, trong thành này cũng có người của Thiên Cơ Các, nhưng phân đà không ở chỗ sáng mà lại thiết lập nơi bí mật, không muốn gây chú ý cho người khác, nên hắn không đến nơi đó mà dừng chân nghỉ ngơi tại một khách điếm.

Xá Kỷ đã an bài nơi ở và những vật dụng cần thiết. Từ trước cho đến nay, nếu ở bên ngoài thì không thể không chuẩn bị, tìm chỗ ở sạch sẽ là việc đầu tiên, tiếp theo phải mua sắm thay đổi những vật dụng trong đó, ngay cả Hách Thiên Thần cũng tự cảm thấy phiền phức, nhưng nếu không đổi thì hắn lại không thể chịu được.

Tật xấu này xem ra là rất tệ. Dạo này lại có một người luôn luôn nuông chiều hắn, cho dù có muốn cải tạo tật xấu cũng không được.

Có đôi khi Hách Cửu Tiêu lại quá mức bảo hộ hắn, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của hắn, tựa hồ xem hắn là một tiểu hài tử, hoặc có lẽ là vì bù lại quá khứ trước kia.

Bọn họ là huynh đệ, có lẽ thật sự là vì vậy mà Hách Cửu Tiêu mới có thể thuận lý thay hắn an bài chuẩn bị hết thảy những việc lặt vặt, Tiểu Trúc đã sớm không dẫn theo bên cạnh, hai người sống chung như thế nào thì những người hầu hạ thân cận đều đã biết, hai người bọn họ không bận tâm nhưng cũng không muốn có nhiều người sát phong cảnh ở trong phòng.

“Các chủ, chỗ ở vẫn chưa dàn xếp ổn thỏa….”

“Vô phương, trước tiên cứ đi dùng bữa.” Nghe thấy lời nói của Vong Sinh, Hách Thiên Thần phất y mệ, bên ngoài không thể so sánh với Thiên Cơ Các.

Dưới khách điếm là tửu quán, là một nơi rộng rãi, sát vào cửa sổ được đặt hai dãy bình phong dùng để ngăn cách với hành lang, hai đầu có treo những ngọn hoa đăng trang nhã, tiếng nói của tửu khách đàm tiếu truyền đến từ những dãy bình phong, bên trong là nhã cư.

Đi ở hành lang, nhiều người sẽ bội phục khả năng sắp xếp của chủ quán, Hách Thiên Thần cũng đang nghĩ như vậy, nhưng khi đi đến cuối dãy thì thấy một cặp nam nữ đang nói chuyện, người nữ tử chính là vị cô nương mà bọn họ đã nhìn thấy ở cổng thành.

“….Hôm nay đa tạ công tử đã giải vây, xin hỏi tục danh của công tử, tiểu nữ sau này sẽ bái tạ.” Khẩu âm của nàng làm cho Hách Thiên Thần nhớ đến một người, Thổ Lệ Ma, khi hắn nói chuyện thì ngữ điệu cũng có một chút đặc biệt.

Hay là nàng không phải người Trung Nguyên….Còn Mục Thịnh, màu sắc của mái tóc nhìn có vẻ tối đen, nhưng dưới những tia nắng mặt trời lại lấp lánh ánh tím, mặc dù không hiện rõ, nhưng hiển nhiên là không giống người thường.

Hách Thiên Thần đăm chiêu một chút, dưới chân lại điềm nhiên bước qua, người nam tử kia đưa lưng về phía hắn, chỉ nghe thấy giọng nói mang theo một tiếng cười khẽ, “Uyển Nguyệt cô nương, nếu muốn cảm tạ ta thì không cần phải đợi sau này, bây giờ vẫn có cơ hội, đi, cùng nhau uống rượu.”

Tiếng cười lang lảnh rất dễ nghe, Hách Thiên Thần đi đến phía cuối hành lang, từ cửa sổ vọng ra ngoài có thể thấy được chiếc xe ngựa bên trong đình viện, ngựa đã được dẫn xuống, chỉ còn chiếc xe đính trang sức đẹp đẽ quý giá rất khác với những chiếc xe bình thường, quả thật chính là chiếc xe đã xâm nhập vào cửa thành lúc đó.

Có lẽ nữ tử tái ngoại khác với nữ tử Trung Nguyên, nàng kia không hề ngại ngùng, lập tức liền cùng người nam nhân kia đi qua, hai người ngồi xuống cũng là lúc đối mặt với Hách Thiên Thần.

Đã sớm gặp qua người nữ tử này, quả thật tướng mạo phi thường xinh đẹp. Người nam nhân kia ở bên cạnh nàng càng thêm hấp dẫn ánh mắt của người ngoài, tạm thời không nói đến một thân hoa phục, thân hình cao lớn mạnh mẽ, trong bước đi có loại thanh nhã tiêu dao tự tại, khuôn mặt sáng ngời, khóe mắt khẽ nhếch, trong ánh mắt là một loại thái độ phong lưu hào phóng.

Vẻ phong lưu của hắn rất khác với Hoa Nam Ẩn, càng lộ ra vẻ ngang ngược không chịu gò bó, lại không phải quá phận khoa trương, không đến mức làm cho người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại có vẻ thập phần dễ gần.

Hách Thiên Thần thoáng quan sát một chút rồi thu hồi tầm mắt, nâng lên ly rượu, đồng thời cũng cảm giác đối phương đang quan sát hắn.

Tửu quán này lớn nhất nhì trong thành, thương nhân, kiếm khách, quan phủ lui tới cũng không ít, lại chưa bao giờ có hai người chói mắt như thế đồng thời cùng xuất hiện, những người xa xa ở bên ngoài đều đã phát giác, huống chi bọn họ ở cách nhau không xa.

Người nọ thấy Hách Thiên Thần, đáy mắt hơi lộ ra kinh ngạc, có lẽ không nghĩ đến trên đời lại có một người giống như vậy, lập tức bước đến chỗ của hắn. Hách Thiên Thần giấu đi nét mặt, nâng lên ly rượu trong tay, hơi thoáng nhấp một ngụm rượu.

“Không biết phải xưng hô vị huynh đài này như thế nào?” Hành động như vậy vốn có một chút lỗ mãng, nhưng người này lại xem như chuyện đương nhiên, không hề khách sáo. Hắn nhướng mày mỉm cười nhìn người ngồi trước mặt, như là tỏ vẻ thành ý, rồi tiếp tục mở miệng, “Tại hạ Hàn Thanh.”

“Hách Thiên Thần.” Nâng chén, một ngụm uống cạn, khẽ gật đầu theo phép tắc, Hách Thiên Thần tiếp tục dùng bữa.

Thanh y nam nhân thản nhiên độc ẩm bên cửa sổ, mái tóc đen khẽ phất phơ trong gió, có một loại trầm ổn như thái sơn, lại có ý vị như dòng sông đang lượn lờ trôi, thần sắc không thấy xa cách cũng không tỏ vẻ lạnh nhạt nhưng lại khiến người ta không thể tiếp cận. Hắn im lặng, người khác cũng không thể chen vào nói tiếp, nhưng Hàn Thanh dường như hoàn toàn không ngại.

Không quên bên cạnh còn có một vị giai nhân, Hàn Thanh lôi kéo Uyển Nguyệt ngồi xuống ở cách đó không xa, gọi đồ ăn và một chút hảo tửu, bỗng nhiên chậm rãi nâng chén, hướng về phía Hách Thiên Thần, “Kính Đàn Y công tử một ly, danh bất hư truyền.”

Bốn chữ cuối cùng vừa dứt thì Hàn Thanh lại cười ha ha, tiếng cười xuyên thấu cửa sổ, dừng ở đầu đường, hào khí vẫn tiêu sái như trước, khiến người qua đường đều nhìn khắp xung quanh, hắn dường như hoàn toàn không biết, tự mình uống cạn ly rượu ngon rồi nhìn Hách Thiên Thần.

Nghe xong tục danh liền biết thân phận của Hách Thiên Thần, thì chắc chắn không phải người bình thường, xem ra vị này không giống công tử trong một gia đình phú quý. Hách Thiên Thần quan sát từ trang phục cho đến tác phong của hắn, nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ ra người này là ai, bỗng nhiên bên ngoài vang lên những tiếng quát tháo hỗn tạp.

Ầm ầm, những lưỡi đao sắc bén chém xuyên qua mấy tấm bình phong, bên ngoài có mấy người vọt tới.

Y mệ buộc chặt, giống như mặc y phục dạ hành, mấy người kia trên đầu không có tóc, nhưng không giống như tăng nhân, một đám với vẻ mặt đầy sát khí, dáng người lực lưỡng với bờ vai rộng lớn, huyệt Thái Dương nhô cao, mắt to, lông mày rậm rạp, tiếng quát như sấm, “Ngươi đã cùng đường, chịu chết đi!”

Một đao bổ tới, giống như chém vào đất đá.