Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 3 - Chương 111




Vô luận cách bao nhiêu năm, bất kỳ ai đã từng gặp qua dung mạo của Diễm Âm thì sẽ không bao giờ quên, không có ai có thể không động tâm đối với dung nhan của Diễm Âm, vẻ đẹp này không chỉ là kiều diễm mà còn có một loại ma lực, lần đầu tiên nhìn thấy thì ánh mắt sẽ bị đình trệ.

Diễm Âm có một đôi mắt lấp lánh ánh sao như thiên nguyệt, vừa kiều diễm vừa có vài phần kỳ ảo như sương mù mông lung, đôi mắt này làm cho chủ nhân của chúng khi trông lại sẽ khiến người ta có ảo giác thời gian đều phải tạm dừng.

Người phụ nữ này cũng có một đôi mắt như vậy.

Nguyên nhân mà Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu chấn động không giống người khác, thời gian phản ứng cũng ngắn hơn. Nàng không phải Diễm Âm, nhưng lại tương tự Diễm Âm, ánh mắt này rất giống Diễm Âm, nàng là ai?

Bàn tay ướt sũng của Thủy Lệ Quỷ nắm lấy cổ họng của nàng, bỗng nhiên hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, người phụ nữ kia cư nhiên không bận tâm chính mình có thể bị bóp chết hay không, nàng lại liều mạng giật lấy tóc của hắn, tiếng thở dốc phát ra từ trong cổ của nàng, khàn khàn như quỷ mị.

Nguyên một mảng da đầu cùng với tóc và máu tươi bị kéo xuống, nàng vung tay, nhân cơ hội thoát khỏi bàn tay của Thủy Lệ Quỷ rồi xoay người lao đi, công lực của Thủy Lệ Quỷ cao thâm, nhưng chưa bao giờ gặp phải đấu pháp muốn chết mãnh liệt như vậy, hắn ôm cái đầu đầy máu mà gào thét.

“Mau đuổi theo!” Hỏa Thần Quân hướng vào bên trong nhìn một cái, do dự trong chớp mắt, cuối cùng đuổi theo phương hướng mà người phụ nữ kia đào tẩu.

“Nàng chính là cái bóng mà ta nhìn thấy, ta không trúng Hồng Nhan, không phải ảo giác! Ha ha ha ha ha!” La Kiên cười to, hắn cũng đã quên bản thân mình đang ở trong hiểm cảnh, lẫm liệt không sợ hãi, hắn lập tức muốn đuổi theo.

Hoa Nam Ẩn giữ hắn lại, “Mấy tên ma sư đều hướng về phía nàng, ngươi đi như vậy là tìm cái chết!” Hắn vừa nói vừa cầm lấy nắp quan tài che trước người rồi hướng ra cửa, “Trước tiên dùng thử cái này xem!”

Lửa của Hỏa Thần Quân không phải dễ dàng dập tắt như vậy, lại càng không phải đơn giản có thể ngăn cản, lần này là Lâm Túc ngăn Hoa Nam Ẩn lại, “Ngọn lửa trước cửa không được dập tắt thì không thể đi ra ngoài, cho dù chỉ dính một đốm lửa cũng coi như xong xuôi! Hoa thiếu hiệp đừng nên lỗ mãng!”

“Bằng không thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bị nhốt chết ngay tại nơi này, chờ cho hỏa thiêu? Cũng đều là chết.” Hoa Nam Ẩn ném nắp quan tài thật mạnh vào vách tường, một tiếng vang lên, gạch đá vỡ vụn, phía sau vách tường cư nhiên lại lộ ra một khung lưới bằng sắt.

“Không thể nào, vận khí của chúng ta tốt như vậy hay sao?” Hoa Nam Ẩn vốn chỉ đoán mò, Hỏa Thần Quân cứ như vậy mà buông tha bọn họ thì hiển nhiên rất kỳ quái, không ngờ bị hắn đoán trúng, vẻ mặt đau khổ đi đến trước mặt Hách Thiên Thần.

Hách Thiên Thần nhìn hắn mà cười, “Hoa Nam Ẩn, ngươi đã trở nên thông minh hơn.”

“Không dám nhận, cũng nhờ Đàn Y công tử biết cách giáo huấn.” Hoa Nam Ẩn mua vui trong nỗi khổ, vừa cười gượng vừa phe phẩy cây quạt, thản nhiên nói, “Dù sao cũng phải chết, có thể chết cùng Đàn Y công tử, ngẫm lại cũng không đáng tiếc.”

Càng là khẩn trương thì Hoa Nam Ẩn càng thích nói đùa, Hách Thiên Thần đã sớm quen đối với việc này, nhưng Hách Cửu Tiêu thì lại không thể, “Hoa Nam Ẩn, ngươi muốn chết thì ta có thể tác thành.”

Cho dù là lúc này mà vẫn đưa ra vẻ mặt như vậy, Hoa Nam Ẩn vẫn chưa kịp oán trách đối với Hách Thiên Thần thì Già Diệp đại sư đã xen vào giảng hòa, “Hoa thiếu hiệp chỉ nói đùa, Huyết Ma Y đừng tức giận. Lúc này chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, suy nghĩ làm sao mới có thể đi ra ngoài.”

Thân là huynh trưởng, hiển nhiên Huyết Ma Y phải bảo hộ quá mức đối với đệ đệ của hắn, Mộc Thương Nhai có thể lý giải chuyện này, bây giờ khẩn cấp, hắn chưa kịp cảm tạ Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, đưa tay chỉ lên lưới sắt ở trên tường, “Mỗi gian phòng nơi đây đều được bố trí bằng song sắt, nếu chúng ta không ra được thì quả thật sẽ bị chết cháy ở bên trong!”

Mộc Hàn Giác biết ơn cứu mạng của hai người, trước tiên ôm quyền cảm tạ, “Chúng ta đã tra xét toàn bộ sơn trang, ngoại trừ Tứ Sắc Ma Sư thì không phát hiện còn có một nữ nhân ở đây, nàng nhất định là mấu chốt ở nơi này!”

“Hỏa muốn lan vào tới nơi rồi, mau suy nghĩ cách đi!” Lý đại nương vẫn chú ý đến thế lửa, đám lửa trước cửa đã muốn lan vào phòng. Nếu Hách Cửu Tiêu dùng dị lực để bẻ gẫy lưới sắt, thì cũng không phải là quá khó, khi hắn muốn động thủ thì Hách Thiên Thần lại âm thầm lắc đầu đối với hắn, không phải đến mức bất đắc dĩ thì Hách Thiên Thần không muốn dị lực của Hách Cửu Tiêu bị người khác nhìn thấy.

Ngay vào lúc này, một tiếng đàn ngân nga vang lên, trong tay của Vân Khanh bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, là từ trong cầm của nàng rút ra, lưỡi kiếm sắt bén chỉ lướt vài cái liền chém đứt lưới sắt trên tường, “Mọi người mau ra đi!”

Không kịp hỏi nhiều, mọi người vội vàng nhảy ra, chạy về hướng mà người phụ nữ thần bí đã đào tẩu. Trên đường đuổi theo, tâm tư của Hách Thiên Thần không ở ngay dưới chân, hắn và Hách Cửu Tiêu đều suy nghĩ chuyện lúc trước. Nữ nhân kia, đến tột cùng là ai?

Mọi người từ trên lầu tìm xuống dưới lầu, nhưng tìm khắp nơi vẫn chưa thấy bóng dáng của người phụ nữ kia, cũng như mấy tên ma sư. Hách Thiên Thần quyết định thật nhanh, hắn dừng bước rồi hét lớn một tiếng, “Ngươi ở nơi nào?”

Không ai ngờ hắn lại đột nhiên quát to như vậy, ngay trong sơn trang làm sao có người đáp lại, không có ai ở trong thời điểm đối địch lại kêu như thế, không ngờ suy nghĩ này mới hiện lên trong đầu thì thật sự có tiếng đáp lại, “Nơi này……nơi này……”

Âm thanh thăm thẳm như hồn ma phiêu tán trong tòa tiểu lâu, Lý đại nương kinh ngạc tìm chung quanh, “Công tử làm sao biết kêu như vậy sẽ có tác dụng? Đây là tiếng nói của nữ nhân kia?”

“Lúc trước chúng ta từng nghe thấy một giọng nói, đó cũng là âm thanh của nàng, nàng vẫn đi theo chúng ta, nàng chính là hồn ma mà mọi người đồn đãi, không phải Công Tôn Nam Tinh, nhưng tất nhiên có liên quan đến Công Tôn Nam Tinh.” Quỳ một chân xuống đất, Hách Thiên Thần lấy tay gõ xuống mặt sàn, Vong Sinh thấy vậy liền đem ngọn đuốc giao cho Xá Kỷ, dùng lỗ tai dán xuống sàn nhà, “Các chủ, phía dưới có động tĩnh.”

“Còn có hầm!” Công lực của Mộc Hàn Giác khôi phục, ánh mắt sắc bén như chim ưng xẹt qua khắp nơi, Mộc Thương Nhai và hắn đều là bộ đầu, bọn họ đều rất hiểu biết đối với các cơ quan như vậy. Không bao lâu sau, đám người đã đứng trước một cánh cửa được mở ra.

Cánh cửa nằm trên mặt đất, bỗng nhiên được mở ra, tiếng cười the thé của nữ tử không ngừng truyền đến, bừa bãi kêu la, “Cái gì vậy? Các ngươi là đồ xấu xa! Cho ta chết, cho ta chết…..”

“Nàng đang chống lại mấy tên ma đầu!” Biết mấy tên ma sư lợi hại, Lâm Túc không thể tin tưởng người phụ nữ cổ quái kia cư nhiên có thể một mình chống lại Tứ Sắc Ma Sư, Hoa Nam Ẩn đẩy hắn ra, trước tiên đi xuống, “Ta xuống trước để xem đến tột cùng như thế nào.”

“Tránh ra.” Khi Hoa Nam Ẩn vừa bước xuống thì Hách Cửu Tiêu đã vươn người nhảy lên.

Hách Thiên Thần không kịp ngăn cản, cũng lập tức nhảy xuống, song sắt trên tường làm cho hắn nghĩ đến cạm bẫy dưới căn hầm ở lôi đài lúc trước, người phụ nữ cổ quái này lại rất giống mẫu thân của bọn họ, hắn biết nguyên nhân mà Hách Cửu Tiêu nôn nóng, có lẽ đáp án đã ở ngay trước mắt.

Đường vào hầm rất tối, bên trong còn có một cánh cửa, hai người mở cửa ra, rốt cục mới biết lý do vì sao mấy tên ma sư không thể làm được gì người phụ nữ kia, bởi vì nàng cầm trong tay một Hỏa Lôi tiễn….

“Lại đây, các ngươi lại đây chơi lửa với ta.” Cười khúc khích, một tay cầm Hỏa Lôi tiễn, tay còn lại vớ lấy đủ loại ám khí được đặt trên một cái giá, ném từng thứ vào người của mấy tên ma sư.

“Nàng bị điên?” Hoa Nam Ẩn kinh ngạc hỏi nhỏ ở sau lưng Hách Thiên Thần, không thể nhìn ra màu sắc ban đầu trên trang phục của người phụ nữ kia, mái tóc rối tung xõa xuống một nửa khuôn mặt của nàng, ánh mắt đó không phải người bình thường có thể có.

“Thảo nào công tử kêu nàng một tiếng thì nàng liền đáp lại.” Tú hoa châm cầm trong tay, Lý đại nương thở dài, “Người mà chúng ta muốn tìm hóa ra lại là một người điên, mấy tên ma sư cũng không đối phó được với nàng, chẳng lẽ nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời chúng ta, nói cho chúng ta biết chuyện về Hồng Nhan?”

“Ai biết được?” Bước đến gần, tâm tư của Hách Thiên Thần đều đặt trên người của nàng, mấy tên ma sư quay sang nhìn bọn họ, Mộc Lang Quân như người gỗ cười quái dị vài tiếng rồi đánh về phía bọn họ.

Hoa Nam Ẩn nhảy lên nghênh đón, mấy người xung quanh cũng đồng loạt ra tay, cùng giao đấu với Mộc Lang Quân. Bên hướng còn lại, Hỏa Thần Quân kỵ khí, hắn không thể xuất ra Ngũ Hành Thần Hỏa ở nơi này.

Ngay tại bên tường đặt một đống hỏa dược, căn hầm khô ráo mát mẻ, vốn là nơi Công Tôn Nam Tinh đặt hỏa dược nên mới có thể tránh cho lửa lan đến nơi này.

“Mọi người lại đây….lại đây chơi với lửa….thiệt là nhiều lửa….” Người phụ nữ kia rút ra một Hỏa Lôi tiễn từ trong chiếc rương đựng hỏa dược, nàng cầm nó như đang thưởng thức một món đồ chơi. Giọng nói khàn khàn cùng đôi mắt đẹp lộ ra phía sau mái tóc rối bù, làm người ta hoàn toàn không thể ngờ rằng cả hai đều đến từ một người.

“Thổ Lệ Ma, ngươi muốn nàng giao ra cái gì?” Thổ Lệ Ma yên lặng đứng bên vách tường, Hách Thiên Thần đi về hướng của hắn, ngay cả trước mắt là kẻ đứng đầu Ngũ Sắc Ma Sư thì cước bộ của Hách Thiên Thần cũng không hề chần chừ.

“Hồng Nhan.” Giống như mang theo một chiếc mặt nạ, Thổ Lệ Ma dùng ngữ điệu kỳ dị của hắn để trả lời. Người trước mắt chỉ khoảng nửa khắc sẽ trở thành người chết, đối với người chết thì hắn luôn luôn rất thẳng thắn.

Tứ Sắc Ma Sư, trong đó Kim Ma Thần đã chết, Mộc Lang Quân đang so chiêu với mấy người khác, Thủy Lệ Quỷ đang giằng co cùng người phụ nữ kia, Hách Cửu Tiêu đang giao thủ với Hỏa Thần Quân, tình cảnh trong căn hầm rất hỗn loạn, chỉ có Hách Thiên Thần và Thổ Lệ Ma đứng đối mặt với nhau, “Nơi đây vẫn còn Hồng Nhan?”

Lần này Thổ Lệ Ma không trả lời vấn đề của hắn mà chỉ chậm rãi nâng tay lên.

Ngũ Sắc Ma Sư, Thổ Lệ Ma đứng đầu, lần trước Hách Thiên Thần thắng Kim Ma Thần quả thật cũng không hề dễ dàng, lúc này phải nghênh chiến thế nào với Thổ Lệ Ma cao thâm không thể lường?

Trong căn hầm, ngoại trừ chưởng phong và y mệ xẹt qua không trung tạo thành những cơn gió lãnh liệt, thì lại xuất hiện một làn gió nhu hòa, mái tóc đen dần dần tung bay, đôi mắt như ánh sao như lưu thủy, trong không khí bắt đầu nổi lên gợn sóng, dưới chân bất động, nhưng Giao Tàm ti đã ở trong lòng bàn tay, duy nhất còn thiếu chính là thời cơ.

Tìm một thời cơ sơ hở trên người Thổ Lệ Ma.

Hách Cửu Tiêu và Hỏa Thần Quân đối chiến nhưng tâm tư chưa bao giờ rời khỏi Hách Thiên Thần, chưởng phong sắc bén xẹt qua, bóng dáng nhanh như tia chớp bay lên không trung, hướng về phía Thổ Lệ Ma. Hách Cửu Tiêu đột nhiên bay đến, Thổ Lệ Ma bất ngờ, ngay trong nháy mắt thì Hách Thiên Thần xuất thủ.

Giao Tàm Ti chưa bao giờ phóng ra nhanh như vậy, không ai nhìn thấy nó được bắn ra như thế nào, Hách Cửu Tiêu vứt bỏ Hỏa Thần Quân, bất chấp nguy hiểm mà dùng chưởng lực tập kích Thổ Lệ Ma để tạo ra cơ hội cho Hách Thiên Thần. Hách Thiên Thần làm sao có thể buông tha?

Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Giao Tàm ti bắn vào ngực của Thổ Lệ Ma, có cương khí hộ thân nên Thổ Lệ Ma không hề lên tiếng, kim tuyến đến trước ngực hắn nhưng không có biện pháp xuyên thấu. Chíu một tiếng, Thổ Lệ Ma lại không ngờ, một chiêu vừa rồi chỉ là hư chiêu, một đầu khác của Giao Tàm Ti đã vòng ra sau lưng hắn, đánh thẳng vào tai phải của hắn!