“Cái gì?” Tần Chiến cảm thấy kinh ngạc, “Không phải đánh cắp từ Thập Toàn Trang của ta? Làm sao lại có liên quan đến Hỏa Lôi Sơn Trang?”
“Chuyện này là như thế nào?” Đám người xôn xao nghị luận, Hách Cửu Tiêu cũng không nói tiếp, Cẩm Hoa Mãng ở trên bàn bò đến trước mặt của hắn và Hách Thiên Thần, nó liếc mắt lạnh lùng nhìn mọi người, trong miệng phát ra những tiếng kêu khè khè.
Ngược với thái độ kinh ngạc và cẩn trọng của mọi người, Hách Thiên Thần vẫn ngồi bình yên, “Tần trang chủ có nhớ rõ, năm đó ngươi đã từng tranh đoạt Hồng Nhan Huyết với người khác?”
“Không sai, chính xác là như thế.” Tần Chiến khẳng định, mọi người lại nhìn thanh y nam nhân đang ngồi trước mặt, chờ hắn tiếp tục nói, sau đó chỉ nghe thấy giọng nói chậm rãi cất lên, “Hồng Nhan huyết chính là Hồng Nhan, ngươi có biết người cùng ngươi tranh chấp năm đó là ai hay không?”
Bị hắn hỏi như vậy, Tần Chiến cố gắng nhớ lại, “Công tử hỏi như thế, lão phu thật sự không thể xác định đối phương là ai, lúc trước ta chỉ biết cũng có người muốn đoạt được món bảo bối này, sau đó phái thủ hạ đi tìm manh mối, rồi lại cùng nhau tìm được, lúc ấy song phương phải giao thủ với nhau….” Hắn đang nói thì vỗ tay một cái, “Chẳng lẽ chính là Hỏa Lôi Sơn Trang?”
“Đúng vậy.” Hách Thiên Thần gật đầu, hắn đã phái người điều tra, hôm nay tin tức đưa tới chính là việc này, “Lúc trước song phương tranh đoạt Hồng Nhan huyết, cuối cùng rơi vào tay Tần Trang chủ, đối phương cũng không phải là hoàn toàn không lấy được, có một chút Hồng Nhan huyết được người của Hỏa Lôi Sơn Trang chiếm đoạt.”
“Như vậy độc năm đó….” La Kiên bị Kim Ma Thần đánh trọng thương, sắc mặt không tốt, lúc này lại càng kém, trên khuôn mặt tái nhợt lại ẩn hiện sự phẫn nộ, chỉ trong thoáng chốc liền đứng phắt dậy, “Công tử nói rằng năm đó chúng ta bị trúng độc là do người của Hỏa Lôi Sơn Trang gây nên?”
Mọi người thấy Đường chủ La Thắng Đường lắc đầu than thở, La Kiên xem như là người đầu tiên bị hại, nhưng không ai ngờ đến nay lại liên tiếp có nhiều người bị hại như vậy. Trong tiếng người nghị luận, dưới y mệ màu thanh lam, những tiếng gõ bàn nhẹ nhàng vang lên. Bất tri bất giác, mọi người lại trở nên yên lặng.
“Việc này vẫn chưa thể kết luận, không ai biết Hỏa Lôi tiễn và Hồng Nhan có phải bị đánh cắp từ Hỏa Lôi Sơn Trang hay không.” So với sự xúc động của quần hùng, ánh mắt trầm tĩnh của Hách Thiên Thần vẫn chưa hề biến đổi.
Liếc mắt nhìn Hách Cửu Tiêu, đầu ngón tay của Hách Thiên Thần mơn trớn trên tách trà ở trước mặt, sau đó tiếp tục chậm rãi lên tiếng, “Mặc dù như thế, Hỏa Lôi Sơn Trang cũng không thể tránh khỏi can hệ. Người trong La Thắng Đường bị hạ độc Hồng Nhan chính là từ Hỏa Lôi Sơn Trang, cho nên lúc ấy môn phái bị ám hại chỉ có một, có lẽ là để thử nghiệm độc tính, sau khi xác định thì mới đánh cắp toàn bộ phần Hồng Nhan còn lại trong Thập Toàn Trang.”
“Như vậy xem ra Ngũ Sắc Ma Sư đã cấu kết với Hỏa Lôi Sơn Trang, sớm có mưu đồ, bọn chúng hạ độc nhiều môn phái như vậy là muốn gây khiếp sợ cho chúng ta, muốn chúng ta tự làm rối loạn trận thế, thậm chí là hoài nghi lẫn nhau, sau đó bọn chúng nhân cơ hội mà xâm nhập Trung Nguyên!” Vạn Minh Khê tuổi trẻ nóng tính, là người thiếu kiên nhẫn đầu tiên, “Bọn chúng nhất định sẽ đến Ngọc Điền Sơn để tìm những vật mà Kích Ngọc Hầu lưu lại, không thể cho bọn chúng đạt được ý đồ!”
“Đúng! Không thể để bọn chúng chiếm tiện nghi lên những vật mà Kích Ngọc Hầu lưu lại, chúng ta phải đi bảo vệ!”
“Nếu bọn chúng lại dùng Hỏa Lôi Tiễn thì làm sao đây? Còn có Hồng Nhan….”
“Việc này quả thật là một vấn đề nan giải…”
Tiếng người xôn xao thảo luận làm sao để đi Ngọc Điền Sơn, Hách Thiên Thần thản nhiên liếc mắt đảo qua đại sảnh, như cười như không, hắn chậm rãi khép mắt lại. Trên Ngọc Điền Sơn có bảo vật của cải và bí kíp mà Kích Ngọc Hầu lưu lại, chỉ cần như thế đã đủ khiến người ta không màng đến sinh tử của mình, mặc dù có hỏa dược hay kịch độc thì vẫn không thể ngăn cản bước tiến của bọn họ.
Dị lực của hắn có thể nhìn thấu lòng người, nhưng căn bản không cần sử dụng thì lòng tham của con người đã hiển lộ trước mặt hắn.
Đầu ngón tay mơn trớn trên miệng tách trà phát ra tiếng vang nho nhỏ, Hách Thiên Thần thờ ơ lạnh nhạt, không hề để ý, ngón tay bỗng nhiên bị nắm lấy, là Hách Cửu Tiêu kéo tay hắn xuống bàn, sau đó nắm vào lòng bàn tay của mình, không hề nói bất luận điều gì, ánh mắt của hai người giao nhau.
Mỉm cười nhìn Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần tỏ vẻ điềm nhiên, “Sinh tử của bọn họ không quan hệ đến ta, ta không lo lắng, ngươi cần gì phải bận tâm?”
Nghe được lời truyền âm của hắn, Hách Cửu Tiêu nắm tay hắn ở dưới bàn, vẫn im lặng, y mệ màu tử kim và thanh lam giao hòa cùng nhau, người khác chỉ nhìn thấy Đàn Y công tử thản nhiên mỉm cười, nâng tách uống trà.
Đinh Phong ho nhẹ vài tiếng, “Chư vị đã quên một việc, theo như lời của Đàn Y công tử thì những việc này đều có liên quan đến Hỏa Lôi Sơn Trang, chúng ta đã đáp ứng điều tra đến tột cùng, xem còn bao nhiêu Hỏa Lôi tiễn lọt vào giang hồ và rơi vào tay của mấy tên ma sư, nơi đó mất càng nhiều Hỏa Lôi tiễn thì Ngọc Điền Sơn càng nguy hiểm, nếu bọn họ lại dùng thủ đoạn như hôm qua, thì cho dù chúng ta có nhiều người cũng chống không được uy lực của hỏa dược.”
“Hỏa Lôi Sơn Trang đã sớm suy tàn, ắt hẳn không còn người, ta nghĩ….không cần phải tra xét.”
“Chính là vì không người nên mới làm cho Hỏa Lôi tiễn rơi vào giang hồ, độc Hồng Nhan có lẽ cũng là Ngũ Sắc Ma Sư phái thủ hạ trộm từ nơi đó…”
Tìm đủ loại lý do, không ít người đều tỏ vẻ Hỏa Lôi Sơn Trang không cần phải đi, nhiều năm trước đã suy tàn, còn có cái gì đáng nhìn? Cho dù Hỏa Lôi tiễn đến từ Hỏa Lôi Sơn Trang, một phần Hồng Nhan cũng đến từ Hỏa Lôi Sơn Trang, như vậy thì thế nào?
So với Hỏa Lôi Sơn Trang, đương nhiên Ngọc Điền Sơn vẫn thu hút mọi người nhiều hơn, nơi đó tuy rằng nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều cơ hội, nếu có thể tìm được những vật Kích Ngọc Hầu lưu lại, cho dù không phải tòan bộ, chỉ cần là một quyển bí kíp thì đã là một điều kinh hỉ ngoài ý muốn, ai chịu bỏ qua cơ hội này?
Không ai nguyện ý buông tha, đều tỏ vẻ muốn đi Ngọc Điền Sơn để diệt trừ Tứ Sắc Ma Sư còn lại.
“Đàn Y công tử có dự tính gì, còn có Huyết Ma Y….” Vạn Khiêm Trọng thấy việc này đã được thương định, nhưng huynh đệ hai người vẫn không bày tỏ bất luận điều gì, hắn đứng dậy hỏi.
“Hỏa Lôi Sơn Trang.” Hách Cửu Tiêu lấy ra Hỏa Lôi tiễn từ miệng của Cẩm Hoa Mãng, bốn chữ này từ trong miệng của hắn nói ra bỗng nhiên hiển lộ sát ý, là vì hắn nghĩ đến Hỏa Lôi tiễn tập kích trên lôi đài khi huynh đệ hai người gặp lại trước đó, và cả việc Vệ Vô Ưu tàn trữ Hỏa Lôi tiễn.
Hiển nhiên Vệ Vô Ưu ban đầu chuẩn bị hỏa dược có lẽ là dùng cho việc này, nhưng ai đã sai khiến, ai đã cho hắn Hỏa Lôi tiễn, những việc này cần phải điều tra rõ ràng. Ý tứ của Hách Thiên Thần cũng giống như Hách Cửu Tiêu, “Hỏa Lôi Sơn Trang đã sớm suy tàn, thậm chí không còn hậu nhân, Hỏa Lôi tiễn từ nơi nào mà có nhiều như vậy, lại vì sao rơi vào tay Ngũ Sắc Ma Sư, bọn ta dự tính sẽ đến Hỏa Lôi Sơn Trang để điều tra đến tột cùng.”
“Như thế rất tốt.” Đinh Phong đứng dậy, liên tục gật đầu, “Các chủ Thiên Cơ Các tự mình đi điều tra thì nhất định sẽ không bỏ qua manh mối, ta cứ chờ tin tức tốt lành từ Đàn Y công tử.”
Quyết định như vậy, mọi người lại tiếp tục nghị luận một phen, ước hẹn đi Ngọc Điền Sơn. Đang thương nghị nếu gặp phải Tứ Sắc Ma Sư thì phải đối phó như thế nào, bỗng nhiên bên ngoài có người vội vàng tiến vào.
Người của phân đà Thiên Cơ Các có một chút khẩn trương, không biết trình lên tin tức gì, quần hùng chỉ thấy sắc mặt của Đàn Y công tử trầm xuống, một thân nhẹ nhàng ấm áp đột nhiên lui ra, hiển lộ vài phần thâm trầm áp bách, giống như mây trôi lơ đãng bỗng đột nhiên cuồn cuộn, minh nguyệt chiếu xuống những tia lạnh lùng sắc bén, chỉ trong nháy mắt nhưng không ai dám nhìn thẳng.
Hách Cửu Tiêu nắm chặt tay Hách Thiên Thần dưới bàn, Hách Thiên Thần quay đầu nhìn hắn, hơi thoáng thở hắt ra, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Công tử….” Vạn Khiêm Trọng thử mở miệng, áp lực trong không khí dần dần lui ra, thanh y lại trở nên thản nhiên ấm áp, “Vạn Lâu chủ, tại hạ có chuyện quan trọng, ta đi trước một bước.”
Hách Thiên Thần vẫn mỉm cười lạnh nhạt như trước, bộ dáng ung dung thản nhiên, không ai có thể tìm ra manh mối trên vẻ mặt của hắn, hắn đứng dậy, Hách Cửu Tiêu cũng đi theo hắn. Hai người bước ra ngoài, Băng Ngự, Xá Kỷ, Vong Sinh, thủ hạ của Thiên Cơ Các chỉ trong chốc lát đều thối lui nhanh chóng.
Chẳng lẽ Thiên Cơ Các xảy ra đại sự? Những người đang ngồi đưa mắt nhìn nhau, không biết là chuyện gì có thể làm cho Các chủ Thiên Cơ Các coi trọng như thế.
Qua mấy ngày sau mới có người biết, Thiên Cơ Các quả thật xảy ra chuyện.
Thiên Cơ Các bị cháy, chết vài người, dù sao cũng may mắn chỉ là ở ngục thất.
Nơi cháy chính là địa lao, người bị chết cháy cũng là người đáng chết. Hách Thiên Thần chạy về Thiên Cơ Các, lúc này đang ở ngoài địa lao, bên cạnh hắn còn có vài vị Các lão và Hách Cửu Tiêu.
“Ngục thất sẽ không vô cớ bị cháy, nếu không có người phóng hỏa thì nơi này ngay cả một ngọn lửa cũng không có. Liễu Các lão, không biết việc này phát sinh như thế nào?” Chắp tay sau lưng, Hách Thiên Thần đưa lưng về phía mấy tên Các lão, mái tóc đen dài được cột cao, lời nói thản nhiên khiến người ta phải khẩn trương.
Liễu Phong Cố khom người đứng, nhìn thấy Hách Cửu Tiêu, hắn nhíu nhíu mày, rồi cẩn thận hồi đáp, “Bẩm Các chủ, việc này là do ta sơ suất, lúc đưa cơm buổi chiều, cai ngục quên thu hồi ngọn đèn, bị Lý Miên Ca đoạt đi, hắn cố ý làm ngã ngọn đèn dầu, lửa cháy lan từ phòng giam của hắn tới toàn bộ địa lao….”
“Đó là đêm khuya….Không ai ngờ hắn lại muốn tự sát, cho nên…” Phương Khiếu lắp bắp nói tiếp, nhìn vào bóng dáng đưa lưng về bọn họ ở cách đó không xa, không thấy rõ biểu tình. Địa lao đã bị cháy sạch, thậm chí bên ngoài ngục thất cũng bị cháy sém thành một màu đen kịt, xác người bị hỏa thiêu cùng với mùi vị khói lửa tràn ngập trong không khí, Phương Khiếu cũng nhịn không được mà muốn bịt mũi lại, thế nhưng Các chủ cư nhiên vẫn có thể đứng ở đây.
Người hảo khiết, chẳng lẽ không phải muốn tránh thật xa hay sao?
Hách Thiên Thần quả thật không tránh, chẳng những không tránh mà còn bước vào bên trong, đây vốn là nơi giam giữ Lý Miên Ca, thi thể bên trong là của hắn, đầu hướng về trước cửa, toàn bộ thi thể đã cháy đen, có thể thấy được vẫn còn chiếc khoen trang sức ở trước ngực, phần kim loại bằng vàng đã bị hóa đen, chỉ còn viên đá quý vẫn mơ hồ lấp lánh.
“Tất cả đều là tử tù, lửa lớn nhưng không lan đến nơi khác, xem như đã là may mắn.” Liễu Phong Cố thở dài, bỗng nhiên quỳ xuống, “Thỉnh Các chủ thứ tội, Các chủ không ở trong Thiên Cơ Các, ta không tận tâm với bổn phận, không xem trọng Thiên Cơ Các….”
“Thỉnh Các chủ thứ tội–” Những tên Các lão khác cùng nhau quỳ xuống.
Ở trước mặt bọn họ, bóng dáng thanh y vẫn đứng yên bất động, bên cạnh hắn, nam nhân mặc cẩm bào cũng đang nhìn vào phòng giam giống như hắn, đó là Huyết Ma Y, thật không ngờ người này lại đến Thiên Cơ Các của bọn họ.
Lúc ấy Hách Thiên Thần cùng Hách Cửu Tiêu quay về Thiên Cơ Các, vài tên Các lão và những người khác trong Thiên Cơ Các nhìn thấy Các chủ và Huyết Ma Y cùng nhau bước xuống từ cỗ kiệu màu đỏ, ngay lúc đó biểu tình có thể nói là rất kích động. Nếu có Hoa Nam Ẩn ở đây thì hắn sẽ cười to, vỗ tay, rồi mở miệng nói một cách sảng khoái.
Đương nhiên lúc ấy Hoa Nam Ẩn không ở đây, lúc này cũng không có hắn, càng không có những người khác, trong địa lao tĩnh mịch chỉ có vài người bọn họ. Năm tên Các lão quỳ xuống vẫn chưa đứng dậy, cho đến lúc này tuy rằng Các chủ và bọn họ không thể nào hòa thuận, nhưng vẫn chỉ là bằng mặt không bằng lòng. Bọn họ chờ Hách Thiên Thần gọi bọn họ đứng lên, dù sao việc này cũng không tính là lỗi lầm nghiêm trọng.
Nhưng không ngờ lần này lại không đơn giản như vậy.
“Mấy vị Các lão càng ngày càng to gan.” Trong miệng như đang khen ngợi, lời nói vang vọng khắp phòng giam, trong đó hàm chứa một loại lãnh ý âm trầm, Hách Thiên Thần chậm rãi xoay người lại, vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang răn đe, “Liễu Các lão, ngươi nghĩ rằng ta thật sự không dám động vào các ngươi?”