Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Quyển 2 - Chương 92




Hách Thiên Thần mỉm cười thưởng thức giờ khắc vui sướng lúc này của Hách Cửu Tiêu, “Cái đêm trong ngục thất, những gì ngươi nói với ta, ta không hề quên. Ngươi đã nói với ta thì bây giờ ta cũng nói với ngươi.” Tay hắn đặt lên vết thương của Hách Cửu Tiêu, ngăn cản không cho máu tiếp tục chảy ra, đây là vết thương mà hắn đã gây nên, “Cửu Tiêu, cho dù ngươi là huynh trưởng của ta, thì ta cũng thừa nhận.”

“Ta yêu ngươi.” Hắn hôn lên nơi phụ cận gần vết thương, nếu gặp được Hách Cửu Tiêu là số kiếp của hắn thì hắn chỉ có thể chấp nhận số kiếp này.

Bỗng nhiên bị kéo lên, nụ hôn trên môi như muốn làm hắn tan chảy, tận lực không cho vết thương trên vai của Hách Cửu Tiêu tiếp tục chảy máu, hắn tránh đi vết thương rồi cùng Hách Cửu Tiêu trao đổi hơi thở lẫn nhau, nụ hôn thật sâu thật triền miên, lúc này không cần tiếp tục che giấu.

Đối với sự đáp lại của Hách Thiên Thần, đáy lòng của Hách Cửu Tiêu vui sướng đến mức giống như vừa đạt được một bảo vật trân quý nhất trong đời của mình, thâm tâm như có cái gì đó nhét vào, trái tim đã sớm chết lặng lại trỗi dậy nhiệt độ ấm áp. Hắn không bận tâm đến vết thương, cố ý ôm Hách Thiên Thần càng chặt vào lòng, giờ khắc này bất luận điều gì cũng không thể sánh với những lời này của Hách Thiên Thần. (Chín si)

“Ngươi còn đang bị thương.” Biết Hách Cửu Tiêu muốn làm gì, Hách Thiên Thần kết thúc nụ hôn, “Ngươi đừng cử động, ta đi một chút sẽ trở lại,” Hắn từ trên giường đứng dậy, nhưng Hách Cửu Tiêu không cho hắn rời đi, “Thương thế của ta không đáng ngại.” (Chín nhõng nhẽo o_o)

“Chữa hảo nội thương của ta, nhưng thương thế của chính mình lại không để ý? Không được làm xằng, nếu không chữa trị thì ta chịu không được.” Đẩy tay của Hách Cửu Tiêu ra, Hách Thiên Thần bước xuống giường.

Trên giường lan tràn vết máu, trên người của Hách Thiên Thần cũng dính máu, giữa hai chân vẫn còn chảy xuống những dòng bạch dịch, cứ xích lõa mà đi như vậy, cho dù trên người đầy dấu vết tình dục nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy rất tao nhã, thân người vừa hoàn mỹ vừa mạnh mẽ, mái tóc dài sóng sánh đen như mực, Hách Cửu Tiêu nằm trên giường khẽ khép mắt nhìn Hách Thiên Thần, tầm mắt không hề rời khỏi bóng dáng trước mặt.

Hách Thiên Thần đi lấy y phục của mình, sau đó lấy ra một chiếc hộp, đi đến bên giường rồi mở ra, rõ ràng chính là lọ dược mà Hách Cửu Tiêu đã lưu lại cho hắn, đem lọ dược đặt một bên, hắn vắt khăn ướt giúp Hách Cửu Tiêu tẩy rửa vết thương.

Nơi này là phòng ngủ của Hách Thiên Thần, trong phòng luôn luôn có hai vật, chính là nước sạch và khăn sạch.

“Mục đích uy hiếp của ngươi đã thành công, lần sau nếu tiếp tục như thế này thì ta sẽ không bận tâm sống chết của ngươi.” Trong miệng nói xong lời trách cứ, hắn nhíu mày. Hách Thiên Thần rất hảo khiết nhưng lại không để ý đến dấu vết trên người của mình, hắn nhẹ nhàng lau đi máu khô xung quanh vết thương, chiếc khăn thấm nước rất mềm mại, lực độ chà lau bên miệng vết thương cũng vừa đủ. Hách Cửu Tiêu nằm bất động, nhìn hắn nói chuyện, lãnh ý dưới đáy lòng hoàn toàn tan rã.

“Ân” Trong miệng đáp ứng, hắn nhắm mắt lại, mấy ngày nay mất máu quá nhiều, cùng với việc liên tục sốt cao, mà mới vừa rồi còn kịch liệt hoan ái, cho dù công lực của Hách Cửu Tiêu rất thâm hậu nhưng lúc này cũng có chút mệt mỏi.

Hách Thiên Thần rửa sạch vết thương cho hắn xong, rồi nhíu mày nhìn miệng vết thương, nâng tay điểm huyệt Hách Cửu Tiêu, làm cho hắn an tâm mà ngủ. Sau đó nhẹ nhàng thoa dược, rồi lại nhớ đến bàn tay của hắn cũng bị thương, vì thế kéo qua tay hắn, tiếp tục thoa dược, sau đó lắc đầu cười khổ.

Thói quen lạnh lùng vô tình, lại dùng cách này để uy hiếp hắn, phương thức của Hách Cửu Tiêu rất có lực sát thương, nếu đối với người bên ngoài thì hắn có thể lạnh nhạt hờ hững, nhưng đối với Hách Cửu Tiêu thì hắn làm không được.

Nhớ lại từ lúc tái kiến, nhìn thấy Hách Cửu Tiêu vẫn lưu tâm về việc hắn thân cận với nữ tử, chứng tỏ rõ ràng tâm ý của mình như vậy, hắn cảm giác quả thật không hề giống sự rung động như lúc trước. Thấy Hách Cửu Tiêu thượng đài thách đấu, dùng tay không bắt lấy Giao Tàm ti, thấy tay của Hách Cửu Tiêu chảy máu, trong lòng của hắn lại trở nên phập phồng, cho đến khi nhìn thấy vết thương trên vai thì hắn không còn cách nào có thể bảo trì bình tĩnh.

Hách Cửu Tiêu đánh trúng nhược điểm của hắn, hắn không thể nhìn Hách Cửu Tiêu bị thương mà không chịu chữa trị, thậm chí nhìn Hách Cửu Tiêu chết, hắn làm không được. Hắn làm sao có thể làm được? Chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc Hách Cửu Tiêu quan trọng đối với hắn đến mức nào, hắn không chỉ xem Hách Cửu Tiêu là huynh trưởng….

“Ngươi muốn ta, nay ngươi đã được như nguyện. Sau này sẽ không còn thuận theo ý của ngươi, ngươi phải hảo hảo chuẩn bị, Cửu Tiêu.” Ngữ thanh thản nhiên, đầu ngón tay mơn trớn trên miệng vết thương. Hách Cửu Tiêu cố ý lưu lại vết thương để cho hắn xem, thấy Hách Cửu Tiêu suy tính đến mức này, hắn không thể vứt bỏ, mà không vứt bỏ thì sẽ nắm chặt, sẽ không bao giờ buông ra.

Bất luận đối phương là ai, bất luận sau này phát sinh chuyện gì, hắn đã trả giá cho tình yêu, tất nhiên cũng muốn được đáp lại. Ở điểm này, huynh đệ bọn họ khác nhau một chút, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là giống nhau. bọn up truyện này lên wattpad = con sâu làm rầu nồi canh

Thuốc trị thương rất tốt, vết thương xem ra không còn làm cho người ta phải sợ hãi, chẳng qua giường ngủ của bọn họ tràn đầy dấu vết trắng đỏ, quá mức hỗn độn. Ôm lấy người trên giường đặt lên một chiếc giường trúc, hắn dùng một chiếc khăn trắng chà lau thân thể của Hách Cửu Tiêu.

Ngày đó Hách Cửu Tiêu đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa sổ của Hách Thiên Thần, khiến hắn đột nhiên xuất thủ, nhưng lúc mấu chốt đã kịp thu lại nội lực, mặc dù là như thế nhưng vết thương vẫn rất sâu, Hách Cửu Tiêu sốt cao không phải chỉ một hai ngày, với thái độ làm người của Hách Cửu Tiêu thì không ai có thể phát hiện có gì bất thường. Lúc này nếu không phải là Hách Thiên Thần phát hiện, cứ tiếp tục như vậy thì vết thương sẽ thối rữa, Hách Cửu Tiêu lại bỏ mặc, có lẽ sẽ có khả năng phải mất mạng.

Điểm này thì Hách Thiên Thần rất rõ ràng, cho nên mới phi thường lo lắng, cuối cùng cũng thoa dược xong, hắn rốt cục có thể an tâm. Tiếp tục dùng khăn ướt chà lau lên người của Hách Cửu Tiêu, trong quá trình không ngừng phát hiện có rất nhiều vết thương, đều là những dấu vết đã khá lâu, còn có vài dấu tay khi hắn kích tình đã để lại trên người của Hách Cửu Tiêu.

Lồng ngực rộng lớn dưới những tia nắng hoàng hôn hiện lên màu ánh kim, có vài điểm đỏ thẫm, những vết sẹo đã sớm phai nhạt, chỉ còn loáng thoáng lộ ra một chút dấu vết, nhưng lại làm cho thân thể vốn tràn ngập lực lượng và mỹ cảm càng thêm mị hoặc.

Cơ bụng rắn chắc, bắp chân mạnh mẽ, giữa hai chân còn lưu lại vài dòng bạch dịch, đó là dấu vết tình sự mới vừa rồi từ trong cơ thể của hắn rời khỏi, đến lúc này dục vọng dưới thân vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống. Người ngủ yên trước mắt hắn là Hách Cửu Tiêu, là ca ca của hắn, cao lớn cường tráng như vậy, ngay cả bộ dáng ngủ say vẫn lộ ra thần thái lạnh lùng cứng rắn, đồng thời bởi vì tướng mạo quá phận tuấn mỹ mà hiển lộ vài phần yêu dị diễm lệ.

Mâu thuẫn nhưng thật sự rất hấp dẫn. Ánh mắt bất giác lưu luyến trên người của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần thở hắt ra, cầm khăn ướt lau lên thân thể ở trước mặt, mỗi một chỗ đều rất cẩn thận, chờ đến khi hắn thu hồi tay thì mới phát hiện hạ thân của mình lại nổi lên phản ứng.

Hắn chán ghét người khác, vì vậy đến bây giờ không để cho ai tiếp cận, cũng không chạm vào bất luận người nam nhân nào, việc tình dục thì cùng lắm là hắn tự mình giải quyết, hoặc là bận xử lý sự vụ của Thiên Cơ Các nên hắn cũng không để ý đến chuyện này. Nhưng từ khi cùng Hách Cửu Tiêu giao hoan, việc cấm kỵ như vậy lại làm cho hắn không thể lãng quên, mỗi khi đối mặt với Hách Cửu Tiêu thì dục vọng của hắn luôn trỗi dậy đến mức ngay cả hắn cũng phải bất ngờ. đừng làm giàu cho bọn nxb lậu

“Đây là lỗi của ngươi.” Đầu ngón tay đặt dưới cằm của Hách Cửu Tiêu, thì thào nói nhỏ, cúi người xuống rồi khẽ hôn bên môi, nhìn phản ứng dưới thân mà chỉ cười khẽ thở dài, làm cho chính mình bình tĩnh một chút rồi hắn mới bắt đầu rửa sạch dấu vết trên người.

Phòng ngủ của Hách Thiên Thần bố trí rất đơn giản, cũng không có quá nhiều nha hoàn và người hầu, hắn vốn thích yên tĩnh. Xuyên vào y phục, hắn ra khỏi cửa rồi phân phó cho Tiểu Trúc đi chuẩn bị nước tắm, người bên ngoài vốn đang bất an chờ đợi, thấy hắn đi ra, tiến đến trước tiên là Băng Ngự.

“Công tử! Cốc chủ làm sao vậy?” Ôm Đàn Y công tử đi vào là Cốc chủ, mà đi ra lại chỉ thấy một mình Đàn Y công tử.

“Ta đã thoa dược cho hắn.” Hách Thiên Thần thấy vẻ mặt của Băng Ngự như trút được gánh nặng, biết rõ mấy ngày nay người ở Hách Cốc cũng không sống thoải mái, “Hắn phát sốt một chút, sau khi thoa dược rồi nghỉ ngơi mấy ngày ở đây thì sẽ vô sự.”

“Tạ ơn trời đất!” Băng Ngự mừng rỡ, “Công tử không biết, khi Cốc chủ trở về từ lần trước đã rất bất thường, người trong Vô Cực Uyển đã chết hơn phân nửa, Cốc chủ cho đến bây giờ chưa từng nhầm lẫn điều gì, nhưng lần đó lại chọn sai dược, người trong cốc rất sợ nói chuyện với hắn, chỉ cần Cốc chủ mất hứng thì liền ném người vào Vô Cực Uyển, trong Cốc từ trên xuống dưới bất kể ai thấy hắn cũng đều muốn bỏ trốn.”

Huyết Ma Y cũng có lúc nhầm lẫn? Người của Thiên Cơ Các nghe như vậy đều cảm thấy rất bất ngờ, lại nghe nói đến Vô Cực Uyển thì không ngừng kinh hãi, Vô Cực Uyển là nơi nhốt người cũng là nơi để thí nghiệm thuốc, người ngoài nghe xong đều cảm thấy hoảng sợ.

“Sau này sẽ không.” Hách Thiên Thần cười nhẹ, hắn nghĩ đến y phục dính máu của Hách Cửu Tiêu, “Băng Ngự, đi chuẩn bị một chút, về chỗ ở ban đầu của các ngươi đem theo y phục và đồ dùng tùy thân đến đây, mấy ngày sắp tới cứ ở lại nơi này, ta muốn chăm sóc hắn.”

“Công tử đích thân chăm sóc?” Băng Ngự kinh ngạc rồi lại nói tiếp, “Kỳ thật chúng ta ở cách đây không xa, trong thành có một y xá của Vu Y Cốc, để ta kêu người đi chuẩn bị.”

Hắn cao hứng bước đi, những người khác nghe thấy Hách Thiên Thần muốn tự mình chăm sóc, lúc trước đã bất ngờ nay lại trở nên kinh ngạc, cũng như không thể tưởng tượng được. Đà chủ phân đà chưa từng thấy Các chủ tự mình chăm sóc người khác, ngay cả thân cận một chút cũng chưa từng có, hắn đã từng nghĩ rằng Các chủ thật sự thành thần tiên, mà không phải là phàm nhân.

“Thân huynh đệ rốt cục là thân huynh đệ.” Đà chủ phân đà nhẹ giọng nói, vài người biết rõ nội tình lại nhìn nhau không dám nhiều lời. Hách Thiên Thần nghe xong cũng không tỏ vẻ gì, hắn và Hách Cửu Tiêu quả thật là huynh đệ, vô luận bọn họ lén lút như thế nào thì trong mắt của người ngoài bọn họ chỉ là huynh đệ tình thâm.

“Mấy ngày này phải tăng cường đề phòng.” Phân phó đà chủ phân đà xong, dường như có một chút đăm chiêu, hắn nhìn phương hướng Băng Ngự ly khai.

Hách Thiên Thần biết bên ngoài Vu Y Cốc có y xá. Những đại phu ở đó đều có y thuật do Hách Cửu Tiêu truyền lại, Hách Cửu Tiêu cao hứng sẽ cho bọn họ mấy phương thuốc, vì những phương thuốc này mà các đại phu mê y thuật trở thành cuồng si, tuy rằng sợ hắn nhưng cũng kính hắn, không ai dám rời đi, những y xá này có phải thật sự chỉ là y xá hay không?

Khi ngâm mình trong nước hắn luôn luôn suy nghĩ về vấn đề này, cũng nghĩ đến lần tỷ thí ở lôi đài, nghĩ đến Hồng Nhan, lời cảnh cáo của Mục Thịnh, Hỏa Lôi tiễn dưới biệt viện trong lòng đất của Vệ Vô Ưu….

“Cũng không chờ ta.” Giọng nói lạnh lùng hàm chứa một chút trách cứ, không biết Hách Cửu Tiêu đã tỉnh lại từ khi nào, đang đứng dựa vào cạnh cửa nhìn hắn, trên người mặc y phục của hắn, Hách Thiên Thần giật mình, lúc này mới phát hiện thời gian đã trôi qua không ít, hắn lo suy nghĩ mà không biết sắc trời đã ngầm tối.

“Không ngủ thêm một chút?” Hắn đứng dậy bước ra khỏi bể tắm, không đợi hắn đi lấy khăn thì Hách Cửu Tiêu đã cầm khăn giúp hắn lau mình, “Tỉnh lại không thấy ngươi, bảo ta làm sao có thể tiếp tục ngủ.”

Đây không phải là cố ý dùng lời ngon tiếng ngọt, mà là nói thật sự, lời nói của Hách Cửu Tiêu càng bình thản thì càng làm cho cơn chấn động dưới đáy lòng của Hách Thiên Thần càng mãnh liệt. Hắn đứng yên bất động, để cho Hách Cửu Tiêu vì hắn lau khô thân thể. Sau đó hắn lại đưa tay cởi ra vạt y bào của Hách Cửu Tiêu.

“Muốn làm gì?” Hách Cửu Tiêu nhướng mi nhìn Hách Thiên Thần, hắn sẽ không nghĩ rằng đệ đệ của hắn lại đạt đến trình độ như thế, muốn cầu hoan với hắn.

Hách Thiên Thần dường như biết suy nghĩ trong lòng của hắn, chỉ lắc đầu rồi bất giác cười khẽ, sau đó vạch ra y bào của Hách Cửu Tiêu, “Ta muốn nhìn vết thương của ngươi.”